Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 118: Đập đàn




Nguyệt Phàm lấy đàn đến, Phiêu Tuyết tiếp nhận đàn, đem đàn đặt bên cửa sổ, ngồi xuống điều chỉnh âm sắc, bắt đầu bật ra, Nguyệt Phàm Nguyệt Hiên các nàng lập tức kinh ngạc, lúc trước mọi người đều truyền rằng Cố quý phi một khúc đàn đoạt một mạng người, còn tưởng rằng nàng thật sự không biết đánh đàn, lúc này thấy Phiêu Tuyết thủ pháp lưu loát, lẳng lặng đợi Phiêu Tuyết gảy đàn, Phiêu Tuyết vung tay lên, thanh âm nhất thời trút ra, mọi người đều mở to hai mắt nhìn, chỉ có vài âm luật đã dễ nghe như vậy…… Phiêu Tuyết vùi đầu, tiếp tục đàn, ai cũng không biết nàng muốn làm gì. “Cái này……”

Nguyệt Linh sợ ngây người, tài đánh đàn của Phiêu Tuyết đã đạt đến mức mọi người chỉ biết là dễ nghe chứ không biết vì sao lại dễ nghe. Nguyệt Nô đi ra từ sau đình, một khúc [phượng cầu hoàng] đàn ngưng trọng, tiếng đàn nhè nhẹ từng đợt từng đợt tung bay ra ngoài, bỗng nhiên chim chóc treo trên hành lang Trai Nguyệt cung đều tung bay, phịch phịch đập cánh muốn lao ra khỏi lồng sắt, tất cả kì trân dị bảo nuôi dưỡng trong Trai Nguyệt cung đều làm ầm ĩ lên. “Đây là làm sao vậy?”

Nguyệt Niên đột nhiên hoảng hốt la lên. Xa xa trong Sùng Dương cung, Tuấn Lạc đứng trên hành lang tầng cao nhất nhìn xuống toàn bộ hoàng cung Đông Li, Khanh Bật Liễu đứng bên cạnh hắn, nhất thời trở nên ngàn vạn nhu tình. Tuấn Lạc nhếch môi ngắm cảnh cùng Khanh Bật Liễu, Khánh Hỉ cầm phất trần đứng phía sau bọn họ, không dám nói lời nào. Đột nhiên một trận tiếng đàn truyền đến, tất cả chim chóc trong vườn Sùng Dương cung nhất thời bị làm cho hoảng loạn bay ra, bóng lưng Tuấn Lạc trong nháy mắt cứng lại, tay hắn đặt trên lan can bỗng nhiên nắm chặt, “Ai đàn khúc này?”

Ngữ khí của hắn cực độ không vui hỏi Khánh Hỉ. Khánh Hỉ ở trong cung cho tới bây giờ chưa từng nghe khúc đàn như vậy, có thể làm chim chóc hoảng sợ bay lên, người này nhất định là tài gảy đàn cao siêu, ngay cả chim chóc cũng rơi vào thanh sắc mà động tình.

“Nghe tiếng đàn này dường như từ Trai Nguyệt cung truyền đến”

Khanh Bật Liễu nắm nàm tay bên kia của Tuấn Lạc, ánh nhìn lạnh lùng trong mắt nàng đột nhiên có thêm vài phần tán thưởng, chỉ thấy nàng ngâm ra: “Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê, đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi.

Giao tình thông ý tâm hòa hài, trung dạ tương tòng tri giả thùy?”

(Chim hoàng, chim hoàng hãy bay về với ta, sóng đôi bay lượn một đời bên nhau.

Giao tình sâu nặng, tâm hòa hợp.

Trong đêm đen biết bay cùng ai?) Tuấn Lạc trong lòng rung động, lại biết rõ hai người đã không thể quay về như trước, mộng hắn xây ngày nào giờ đã phải phá bỏ, hiện tại cả triều đình đều nịnh bợ Cố gia, hắn cười kéo Khanh Bật Liễu qua,“Ái phi, đã có người đánh đàn, chúng ta nghe cho kĩ, rồi ngươi cùng tiếng đàn này hát cho trẫm nghe một khúc được không?”

Khanh Bật Liễu lắc lắc thân mình, cũng không từ chối: “Khó có được dịp này, thần thiếp lập tức hát đệm một khúc: Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng.

Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng. Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương.

Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong.”

(Dịch thoát nghĩa thôi nhé, chẳng biết có đúng không nữa: Dùng tiếng đàn thay lời muốn nói, viết lên tâm sự trong lòng.

Ngày nào đã hứa hẹn, thăm hỏi chim hoàng bên ta.

Nguyện dùng lời nói này xứng đôi cùng tấm lòng, nắm chặt tay nhau.

Đừng bay đi nơi nào, đến khi ta chết đi) Khanh Bật Liễu xướng cũng vô cùng tốt, chỉ là tại đây trong tiếng đàn nay vẫn có vẻ kém cỏi, Tuấn Lạc nhìn chằm chằm Khanh Bật Liễu, hắn đột nhiên lộ ra nụ cười tà mị,“Ái phi xướng thật tốt”

“Hoàng Thượng quá khen…… Thần thiếp không dám đảm đương”

Khanh Bật Liễu cực kỳvui lòng với sự khích lệ của Tuấn Lạc, nữ tử tâm cao khí ngạo như nàng, đương nhiên cũng sẽ chỉ vì Tuấn Lạc vị quân vương nắm trong tay chúng sinh thiên hạ mà khuất phục.“Thần thiếp xướng không được tốt, hay là múa kiếm cho Hoàng Thượng đi”

Tuấn Lạc không muốn để lực chú ý của mình đặt trong tiếng đàn xa xa, vì thế lập tức gật đầu,“Người đâu, đem bảo kiếm của trẫm cho Liễu phi”

Cung nữ hầu hạ Tuấn Lạc vừa nghe vậy, vốn là khó có phi tử nào có thể đến Sùng Dương cung này ngắm cảnh, Hoàng Thượng lại còn đem bảo kiếm của mình cho Liễu phi này, nghĩ đến đây có thể lại là một Cố quý phi khác, lần này không dám chậm trễ, lập tức đi xuống nâng bảo kiếm lên. Khanh Bật Liễu rút bảo kiếm ra, cười với Tuấn Lạc một tiếng mê hoặc, hành lang rất lớn, nàng đi đến giữa, làn váy bị gió thổi bay, trong múa kiếm thanh tú không thiếu vài phần khí thế hào kiệt, Tuấn Lạc nhìn nàng không chớp mắt, khóe miệng vẫn mang nét cười, ánh mắt trong nháy mắt có chút ngẩn ngơ: “Ái phi……”

Tiếng đàn từ Trai Nguyệt cung truyền đến vẫn không ngừng, [phượng cầu hoàng] mỗi tiếng nhỏ máu, Tuấn Lạc lại lựa chọn xem nhẹ thần khúc truyền đến từ nơi bồng lai tiên cảnh này, hắn nghe ra sự phân vân do dự trong tiếng đàn này, cũng nghe ra sự bạc tình của hắn ở nơi đó. Phiêu Tuyết ở trong Trai Nguyệt cung, đầu ngón tay thông qua tiếng đàn, A Li, ta không biết ta có yêu ngươi hay không, giống như ta cũng không biết ngươi có yêu ta hay không.

Ngươi đối với ta đến tột cùng là lợi dụng lớn hơn tình cảm hay tình cảm nhiều hơn lợi dụng? Hôm nay có thể đem Khanh Bật Liễu thăng làm quý phi, ngày mai có thể nạp Thượng Quan Uyển Nhi làm thiếp…… Tranh đấu trong hậu cung cũng là thế lực triều đình tranh đấu, Phiêu Tuyết hồ đồ, nàng sao có thể quên lý do lúc trước Tuấn Lạc cưới nàng chứ? Nếu muốn tình cảm của bọn họ có một ngày không còn liên quan đến lợi ích, vậy chỉ có thể để Cố Hà Đông rời khỏi triều đình và nhân gian, vĩnh viễn không làm quan.

Nhưng điều này có thể sao? Phiêu Tuyết làm không được…… Nàng là vì phụ thân mới gả cho Tuấn Lạc, phụ thân cũng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà rút khỏi triều đình…… Cha muốn phụ tá hắn trở thành thiên cổ nhất đế, cha muốn tên mình lưu danh sách sử là vị quan tốt. Còn nàng thì sao? Trong lòng rốt cuộc là người nào? Vì sao lại đau vì Duy Trúc ca ca? Cũng đau vì Tuấn Lạc? Nhiều nỗi đau như vậy, rốt cuộc mấy phần là vì A Li, mấy phần là vì Duy Trúc? Toàn bộ phiền muộn trong lòng Phiêu Tuyết đều hóa thành tiếng đàn, chim chóc ngoài hành lang đột nhiên cùng nhau hót lên. Tuấn Lạc rốt cuộc cũng không phải của nàng, câu nói nguyện chỉ một người, bạch đầu không chia cách kia, rốt cuộc là vì ai xây mộng? Trên đỉnh Sùng Dương cung, Khanh Bật Liễu cười như nghiên hoa, dáng người lưu loát vì Tuấn Lạc múa kiếm, Tuấn Lạc đột nhiên cũng rút bội kiếm trên người thị vệ ra, tiến lên cùng Khanh Bật Liễu múa, dáng người hắn cao gầy, múa kiếm so với nữ tử còn đẹp hơn, chỉ thấy hai người cùng nhau múa kiếm giống như thiên thượng nhân gian thịnh yến. Bên này phượng múa thành đôi, bên kia tiếng đàn độc đạn. (cứ nghĩ hai người này cùng nhau múa kiếm trong tiếng đàn của chị Tuyết mà vừa hận vừa thương, khóc hết nước mắt rùi, không nhìn thấy gì, gõ phím hết nổi.

Đang nghe bài ‘phượng cầu hoàng’, làm sao đây? Đau đớn quá) Tuấn Lạc chỉ nghe thấy tiếng đàn kia càng đàn càng huyên náo, những tiếng chói tai bức thiết không đồng nhất, như những hạt châu lớn nhỏ rơi trên bàn ngọc, tiếng đàn càng về sau càng màng theo nhiều phần hàn ý, băng tuyền lãnh sáp huyền ngưng tuyệt, ngưng tuyệt bất thông thanh tạm hiết.

(Như suối giá lạnh không chảy được, dây đàn ngừng hẳn lại, Ngừng dứt không thông, tiếng đàn đột nhiên im bặt.) Tiếng đàn chỉ ngừng lại trong một chớp mắt, vì thế thanh âm truyền đến càng rắc rối, Phiêu Tuyết thế nhưng lại đem [phượng cầu hoàng] đàn ngược lại. Kiếm Tuấn Lạc nhất thời ngừng lại, gió thổi rối loạn tóc đen buộc cao cao của hắn, chỉ thấy gương mặt quân vương đủ để mê hoặc chúng sinh kia lại có vài tia chua sót, Khanh Bật Liễu cũng dừng kiếm, tiến lên hỏi: “Hoàng Thượng, sao lại không múa nữa?”

Ngừng lại trong chớp mắt, Tuấn Lạc mới khôi phục lại thần sắc hài hước, hắn xoay người dắt tay Khanh Bật Liễu: “Ái phi, trẫm lo ngươi mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi”

Tuấn Lạc vừa dứt lời, tiếng đàn kia cũng hoàn toàn ngừng lại, lưu lại tiếng vang vô tận. Trong Trai Nguyệt cung, Phiêu Tuyết cuối cùng trên mặt tươi cười ngừng tay, sau đó nàng đứng dậy, đột nhiên ôm lấy Lục Khinh, sau đó — đột nhiên đem cây đàn hướng đến cây cột đập nát! Đàn gãy, tình đoạn! Nàng không dễ dàng tha thứ được chính mình không chuyên (ý nói không hết lòng bất kì người nào), cũng không cách nào dễ dàng tha thứ hắn lừa gạt! Chấm dứt đi, như vậy với ai cũng tốt. ~oOo~ *** Khúc ‘Phượng cầu Hoàng’_凤求凰 _ Tư Mã Tương Như Tư Mã Tương Như là người đa tài, văn hay đàn giỏi, tính tình hào hoa phóng lãng nên đã cáo quan ngao du thiên hạ.

Đi đến đâu Tương Như cũng dùng bút mực và cây đàn để kết giao bằng hữu.

Khi đến đất Lâm Cùng, Tương Như đến dự tiệc nhà Trác Vương Tôn.

Nhà họ Trác có người con gái rất đẹp nhỏ tuổi đã góa chồng là Trác Văn Quân rất thích nghe đàn.

Tương Như biết được đã gảy khúc “Phượng cầu hoàng”

định ghẹo nàng.

Văn Quân nghe được tiếng đàn, đem lòng tương tư nên nửa đêm đã bỏ nhà đi cùng Tương Như 凤兮凤兮归故乡,遨游四海求其凰。 时未遇兮无所将,何悟今兮升斯堂! 有艳淑女在闺房,室迩人遐毒我肠。 何缘交颈为鸳鸯,胡颉颃兮共翱翔! 凰兮凰兮从我栖,得托孳尾永为妃。 交情通意心和谐,中夜相从知者谁? 双翼俱起翻高飞,无感我思使余悲。 Bản Hán Việt: Phượng hề, phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng. Thời vị ngộ hề vô sở tương, hà ngộ kim hề thăng tư đường. Hữu diệm thục nữ tại khuê phường, thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường. Hà duyên giao cảnh vi uyên ương, tương hiệt cương hề cộng cao tường. Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê, đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi Giao tình thâm ý tâm hoà hài, trung dạ tương tòng tri giả thuỳ Song dực câu khởi phiên cao phi, vô cảm ngã tư sử dư bi. Dịch nghĩa: Chim phượng ơi chim phượng quay về chốn cũ đi thôi, ngao du bốn bể tìm chim hoàng. Bóng chim không gặp đã lỡ làng, sao không thức tỉnh bước vào nơi thênh thang. Có cô gái đẹp ở khuê phòng, phòng gần người xa nhói lòng ta. Sao không kết đôi uyên ương, sao không bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường Chim hoàng ơi chim hoàng hãy về với ta, để được bay lượn một đời bên nhau Giao tình sâu nặng tâm hòa hợp, trong đêm biết theo ai bay đi? Giang hai cánh bay cao bay xa, đừng vì tư niệm ta mà sầu bi