Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 141: Khách không mời mà đến




Phiêu Tuyết nhắm hai mắt lại một chút, đầu tiên trước mắt là một mảnh mông lung, sau đó mới khôi phục lại ánh sáng bình thường, lông mày Phiêu Tuyết nhíu lại thật chặt. Nguyệt Niên và Nguyệt Quế không nhìn ra Phiêu Tuyết có gì không ổn, Phiêu Tuyết cũng không nói nhiều. Nguyệt Quế lại dùng tay gẩy gẩy sợi tóc trên trán Phiêu Tuyết, che kín vết thương của nàng. Phiêu Tuyết chậm rãi đứng lên nói với hai người: “Đi thôi, cúng ta ra ngoài trước đã… Ta đói bụng rồi.”

Nàng tươi cười làm hai người giật mình. Nguyệt Quế chạy ra ngoài nói với Nhiệt Hiên, Nguyệt Linh: “Hôm nay tâm tình nương nương không tệ đâu.”

Nguyệt Linh, Nguyệt Hiên nở nụ cười, còn Nguyệt Phàm thì kiễng mũi chân muốn lấy đèn lồng hôm qua giắt trên cây xuống.

Phiêu Tuyết nhìn thoáng qua cây quế trong viện đã xuất hiện những nụ hoa nho nhỏ màu vàng, nghĩ bụng tháng tám đúng là mùa hoa quế nở.

Phiêu Tuyết nhìn cây đại thụ kia, tưởng tường đến cảnh hoa nở tràn đầy. Phiêu Tuyết nói với Nguyệt Phàm: “Nguyệt Phàm, lấy hết đèn lồng trên cây quế xuống đi, đến lúc hoa nở nhất định sẽ rất đẹp.”

Nguyệt Phàm đáp nhẹ một tiếng, lấy một chiếc ghế nhỏ đi tới dưới tang cây, Phiêu Tuyết hài lòng nhìn tất cả, rời xa cuộc sống quyền thế thật sự rất tốt.

Nghĩ lại, không biết buổi tối A Li có tới đây hay không… Phiêu Tuyết nghĩ lại giấc mộng đêm qua, nàng bị bóng đè cả một đêm lại bắt đầu sợ hãi, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, Phiêu Tuyết gắng gượng đi tới phòng khách. Vừa đi vào đã nhìn thấy một người chưa bao giờ nghĩ tới. “Phi Sương?! Sao ngươi lại ở đây?”

Phieu Tuyết kinh ngạc hô to. Nữ tử trẻ tuổi ngồi trong phòng khách này ngoài Phi Sương còn có thể là ai? Chỉ thấy Phi Sương mặc y phục đỏ thẫm, trong ngoài đến hai ba lớp, tóc vấn lên, ánh mắt chuyển động rực sáng, lâu lâu không gặp đã thấy hấp dẫn hơn nhiều. Nàng mở mồm liền thân thiện gọi: “Tỷ tỷ! Ai nha, tỷ tỷ tốt của ta, sao ngươi lại vào lãnh cung? Hại ta một phen thật khó tìm.

Chuyện này sao phụ thân cũng không nói sớm với ta? Sớm biết ta đã bảo phụ thân đi cầu tình cho tỷ tỷ, một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, Hoàng Thượng sao có thể tuyệt tình như vậy?”

Vừa nói vẻ mặt nàng vừa bay lên, cũng không quan tâm Phiêu Tuyết phản ứng như thế nào, vung tay áo lên vuốt da gà nổi trên người, tiếp tục cảm thán: “Nghe nói trong lãnh cung nhiều kiến nhiều muỗi, oan hồn cũng nhiều, tỷ tỷ ngươi sao có thể chịu khổ như vậy…”

(Một con gà đã lên sàn cho mọi người chém)Phiêu Tuyết tẻ nhạt đứng đó nhìn Phi Sương, biết rõ trò xiếc này, nhìn nàng mặc vải vóc thượng thừa, còn mình, một hoàng phi nghèo túng, xiêm y trên người cũng mộc mạc. Phiêu Tuyết đã từng trải, tâm trí cũng trưởng thành hơn rất nhiều, gặp loại bới móc này của Phi Sương có thể không sợ hãi mà giải quyết.

Phiêu Tuyết cười cười không so đo với mấy điều châm chọc và giễu cợt kia.

Ngược lại, đánh giá xung quanh phòng khách, vừa mới thấy Nguyệt Hiên, Nguyệt Phàm, Nguyệt Quế, Nguyệt Linh và Nguyệt Niên đều ở hậu đường, không tới báo tin là chuyện bình thường, nhưng Thủy Bích chạy đi đâu? Vì sao không thấy bóng dáng nàng? Phiêu Tuyết còn đang suy nghĩ, nói đến Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện, Thủy Bích từ phòng bếp phía sau bê một bát cháo loãng đi ra, còn có chút đồ ăn mặn.

Khi nhìn thấy Phi Sương, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hoàn toàn không thèm để ý đến. Phiêu Tuyết hiểu Thủy Bích cũng không muốn Phi Sương xuất hiện, sau khi Phi Sương dùng nhìn nhiều thủ đoạn như vậy Thủy Bích cũng ghét bỏ nhị tiểu thư này một cách tự nhiên. Thủy Bích nói với Phiêu Tuyết: “Tiểu thư, ăn điểm tâm đi, nếu không sẽ đau dạ dày.”

Phiêu Tuyết trực tiếp quên đi sự khiêu khích của Phi Sương, cũng không hỏi nàng vì sao có thể ở chỗ này.

Nếu không sai, đây là lần đầu tiên nàng vào cung cho nên mới ăn mặc trang trọng như vậy, lại không nghĩ tới sẽ tạo nên hiệu quả ngược lại.

Về phần nàng vì sao lại tới lãnh cung vắng vẻ này cũng là một điểm rất đáng ngờ, nhưng Phiêu Tuyết lại không muốn tìm hiểu. Làm người thật mệt mỏi, Phiêu Tuyết chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy, nàng mệt mỏi nên cái gì cũng không muốn quan tâm, cái gì cũng không muốn chú ý. “Phi Sương, ăn điểm tâm không? Ngươi cũng dùng một chút đi.”

Phiêu Tuyết cười nói với Phi Sương, giờ phút này thật sự giống một tỷ tỷ. Lúc trước mặc dù nàng nhẫn nhịn Phi Sương nhưng chưa từng như thế này, sự hiền hòa của nàng xuất phát từ đáy lòng lạnh nhạt, nếu Liễu Như Mi thấy tình cảnh này có phải sẽ thật vui vẻ.

Hai nha đầu trong Cố phủ sau khi được gả ra ngoài, cuối cùng cũng có thể thân thiện đối mặt. Phi Sương liếc nhìn bát cháo trắng một cái, thật nhanh che mũi nói: “Tỷ tỷ, thứ này cũng là thứ để người ăn a?”

Thủy Bích nghe vậy lập tức bật lời: “Nhị tiểu thư, lãnh cung hẻo lánh này không phải là nơi mà ngươi nên tới, sao ngươi lại ở đây? Cháo loãng cơm trắng mặc dù đạm bạc nhưng còn tốt hơn bao nhiêu so với dân chúng trong thiên hạ? Có cần để nhị tiểu thư ngươi nếm thử cám bã xem mùi vị như thế nào không? Đó mới không phải dành cho người ăn!”

Thủy Bích nổi giận đùng đúng mắng xong mới giật mình che miệng lỡ lời, lập tức lùi đến phía sau Phiêu Tuyết. Sắc mặt Phiêu Tuyết trở nên xấu đến cực điểm.

Thủy Bích nhớ hai năm trước, khi nàng cùng Phiêu Tuyết tới vùng lũ lụt thị sát dân tình, phát hiện nơi đó đại hạn, chính trị bị Lũng Thị thâu tóm, quan liêu tham ô, tiền để cứu nạn cũng bị tham ô mất.

Những người đó vì không để chết đói, ngay cả rễ cây cũng đào ra để ăn, huống chi là loại cám bã này? Thủy Bích còn nhớ khi đó Phiêu Tuyết ra lệnh Minh Bang mở kho thóc cứu tế, cứ được cả trăm vạn dân chúng. Nhớ lại lúc trước có đắng có ngọt, Thủy Bích vừa rồi quả thật nói quá lời, nàng cúi đầu. Phi Sương bị Thủy Bích chỉ trích mặt đỏ gắt: “Nha đầu được lắm, càng lúc càng to gan.

Ta chỉ là tới dự yến thuận đường đến thăm tỷ tỷ, ý tốt cũng bị các ngươi làm cho…”

Phi Sương càng nói càng uất ức, lại diễn lại màn cũ, lôi khăn tay ra lau nước mắt.

Nàng vừa dậm chân vừa định nói một câu: “Ta đi nói cho nương nghe.”

Nhưng khi vừa đến miệng chuận bị nói ra lại nhớ ra hai người đã không còn ở trong Cố phủ nữa.

Kết quả là lời sắp ra khỏi miệng lại phải nuốt ngược lại. Phiêu Tuyết múc một thìa cháo uống xuống, thìa để xuống chạm với bát phát ra những âm thanh lanh lảnh. Phi Sương chưa từng thấy Phiêu Tuyết phát ra vẻ khí thể như thế này, nghẹn họng không nói được gì.

Phiêu Tuyết khó chịu trong lòng, càng muốn quên đi cái gì, Phi Sương càng nói ra cái đấy.

Bất kể là ai đưa Phi Sương tới, tóm lại là đã thành công chọc cho Phiêu Tuyết khổ sở. Mỗi một câu nói, một động tác của Phi Sương đều đang nói cho nàng biết quá khứ đã qua không thể trở lại, cuộc sống vui vẻ trong Cố phủ khi xưa cũng không thể trở về. Chẳng lẽ cuộc đời nàng cứ như thế này sao? Nàng không muốn.

Nàng muốn tự do, lòng tham của nàng muốn có tự do của A Li.

Phiêu Tuyết nhớ lại giấc mộng kia.

Nghiệt trái quá nhiều, quyền thế này giống như một con rắn độc bóp chết mọi người trong đó, trốn không thoát chạy cũng không xong.

Vừa mới nằm mơ mà Phi Sương đã tới, mộng là mộng, thực tế cũng là mộng. Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay sẽ khó mà qua nổi.