Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 170: Ta rất nhớ hắn




Bạch Điệp nhận lấy hoa rồi xuất cung, khó hiểu nhìn cấm quân tuần tra ít đi rất nhiều. Bạch Điệp quay đầu nhìn Trúc Uyển, cảm thấy Trúc Uyển chứa quá nhiều những tình cảm dịu dàng, thứ tình cảm nữ nhân trong thiên hạ mãi mãi không cầu xin được, nàng thay Phiêu Tuyết cười một tiếng.

Bang chủ thật sự rất hạnh phúc. Trở về cốc, Trương Mặc đã đứng canh chừng bên ngoài, thấy Bạch Điệp, hắn bước nhanh tới, “Hoa quế thật sự đã nở rồi sao? Nở thật đẹp.”

Hắn nở một nụ cười thanh nhã, muốn nhận lấy rổ hoa. “Cẩn thận chút.”

Bạch Điệp sợ hắn không cẩn thận chạm hỏng một đóa hoa. Trương Mặc muốn giải sầu cho Phiêu Tuyết, còn che chở những bông hoa này hơn cả bạch Điệp, còn chưa vào phòng đã chân thành cười: “Điệp Ngữ, ngươi nhìm xem, Bạch Điệp đã hái hoa về.”

Phiêu Tuyết từ trên giường đứng dậy, trên mặt cũng nở nụ cười hiếm có “Ta ngửi thấy rồi.”

Hương hoa xông vào mũi, Phiêu Tuyết sờ soạng, Trương Mặc vội vàng đưa những cành hoa kia cho Phiêu Tuyết, Bạch Điệp đi theo thắp đèn, hi vọng Phiêu Tuyết có thể nhìn thấy một chút. Phiêu Tuyết không biết có phải mình đang nằm mơ hay không, vì sao trong những bông hoa kia nàng vẫn có thể ngửi thấy một mùi long duyên hương quen thuộc, Phiêu Tuyết cầm một cành hoa trong tay, cảm thán nói: “ta vẫn không thể nhìn thấy hoa nở thế nào.”

Bạch Điệp và Trương Mặc chua xót trong lòng. Trương Mặc đột nhiên nghĩ ra: “Bạch Điệp, ngươi kể một chút cho bang chủ xem cây quế kia hoa nở thế nào?”

“Được.”

Phiêu Tuyết hứng thú lên, vui vẻ vuốt hoa quế trong tay, trong ánh nến chiếu rọi có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền, vì thế nàng dùng tay vuốt ve bông hoa, dần dần có thể hình dung chúng trong đầu. Phiêu Tuyết sờ thấy một sợi tóc vương trên cành hoa, vốn không để ý, nghĩ rằng khi Bạch Điệp hái hoa đã không cẩn thận làm rơi xuống, nhưng chợt nhận ra tóc của nữ tử dài hơn thế này rất nhiều. “Trên cây hoa nở rất nhiều rất đẹp, tiếc rằng ta học võ từ nhỏ, không biết thưởng thức.”

Bạc Điệp ngượng ngùng cười, sau đó đuổi Trương Mặc ra ngoài, “Trương công tử ra ngoài trước đi, con gái chúng ta trò chuyện một chút.”

Phiêu Tuyết cười, Trương Mặc thấy tâm tình nàng cuối cùng cũng tốt hơn một chút, tự nguyện để cho các nàng đùa nghịch, chỉ cần có thể làm Phiêu Tuyết vui lên, chuyện gì hắn cũng bằng lòng. Sau khi Trương Mặc ra ngoài, còn tự giác đóng cửa cho hai nàng, để hai nàng thoải mái trò chuyện. “Bang chủ, người biết những bông hoa này là ai hái không?”

Bạch Điệp nghiêm túc hỏi. Phiêu Tuyết kìm nén rung động trong lòng, cười hỏi ngược lại: “Không phải ngươi hái sao?”

Bạch Điệp hít sâu: “Không phải.”

“Vậy là ai?”

“Cô gia…”

Bàn tay cầm lấy cành hoa bỗng nhiên nắm chặt, ánh mắt mê man nhìn về hướng khác.

Nàng cúi đầu cười khổ, cầm cành hoa quế ném về phía Bạch Điệp: “Ngươi thật biết đùa ta, chỉ hái một cành hoa quế cũng phải nhờ đến A Li nhà ta hay sao.”

Bạch Điệp đau lòng vội vàng đỡ lấy cành hoa, chỉ sợ hoa rụng cánh, “Thật sự, Bang chủ.

Lời này Bạch Ngọc nói ngài có thể không tin nhưng đây là ta nói… Chẳng lẽ mọi ngày Bạch Điệp thế nào ngài còn không biết hay sao?”

Lời này chạm trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng Phiêu Tuyết, toàn thân ngây ngốc, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Dòng nước kia ấm đến nỗi làm nàng bị thương. Bạch Điệp buông hoa xuống, đẩy rổ hoa vào tay Phiêu Tuyết lần nữa, “Cô gia yêu người, bất kể tương lai hai người thế nào, có tình yêu này của cô gia, ta cảm thấy bang chủ gả cho hắn không vô ích.”

Bạch Điệp nói xong rồi lui ra ngoài, Phiêu Tuyết cảm động đến rơi nước mắt, nắm chặt rổ hoa chứa đầy chân tình của A Li, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, chẫm rãi rơi vào cánh hoa. Phiêu Tuyết ôm chặt vào lòng, cảm động đến mức không nói thành lời. Khoảnh khắc đó như chứng tỏ rất nhiều thứ, Phiêu Tuyết vội vàng đứng lên, “Trương Mặc! Trương Mặc!”

Trương Mặc đẩy cửa đi vào: “Điệp Ngữ, sao vậy?”

Nghe thấy giọng nói vội vàng của Phiêu Tuyết còn tưởng rằng nàng xảy ra chuyện. Phiêu Tuyết chạy tới nắm chặt tay Trương Mặc, để nhiệt độ của hắn truyền vào lòng bàn tay nàng: “Giúp ta tìm lang trung tốt hơn được không? Ta muốn chữa khỏi mắt, càng nhanh càng tốt, chỉ cần có thể tìm được đều cho họ thử một lần, chỉ cần có một tia hy vọng sẽ kiên quyết không buông tay, bất kể muốn bao nhiêu bạc cũng cho họ, chỉ cần có thể chữa khỏi đôi mắt của ta!”

“Đại đệ tử Sở Nguyệt Lương của thần y cốc nói mắt của ngươi chỉ một người có thể chữa khỏi, người kia chính là sự phụ và tiểu sư đệ của hắn, ta đã phái người đi tìm, nhất định sẽ có hy vọng, hôm nay ngươi chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, tất cả sẽ có hy vọng, không lâu nữa ngươi sẽ có thể nhìn thấy ánh sáng.”

Phiêu Tuyết nghe thấy có hy vọng, hai mắt sáng lên, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: phải chữa được mắt, phải về tìm A Li. Yêu hắn đã đến mức không thể nào dứt bỏ được.

Giỏ hoa quế kia còn đặt trên bàn, ngửi mùi hoa là nàng lại muốn khóc, những cành hoa kia đều là hắn toàn tâm toàn ý hái cho nàng.

Phiêu Tuyết có thể tưởng tượng được hắn nhất định là đã nhíu mày, vì đó là thói quen của hắn. Chỉ cần là lúc hắn nghiêm túc nhất định sẽ làm như vậy… Phiêu Tuyết nghĩ đến A Li liền cười cực kì hạnh phúc, nụ cười này làm tim Trương Mặc nhói đau.

Nhưng lòng nhiệt tình và tràn đầy ý chí này của Phiêu Tuyết làm hắn xúc động, rốt cuộc hắn cũng hiểu cả đời này hắn và nàng đã hữu duyên vô phận, trái tim nàng đã tràn đầy người kia. Trương Mặc dịu dàng an ủi Phiêu Tuyết: “Phù hợp với miêu tả của Sở công tử khắp Đông Ly quốc không có mấy người.

Bệnh lâu thành y, bạch y như tuyết, lại là danh gia vọng tộc, rất nhanh chúng ta sẽ tìm ra.”

“Bạch y như tuyết, bệnh lâu thành y?”

Trong đầu Phiêu Tuyết đột nhiên hiện lên một dáng vẻ thoát tục, nam tử dung nhan thuần khiết như suối. “Duy Trúc ca ca…”

Nàng thì thầm. “Mặc nhị công tử? Mặc nhị công tử không phải đã mất sớm sao?”

“Không, bây giờ hắn gọi là Mặc Ngọc!”

Phiêu Tuyết kích động lên, “Trương Mặc, ngươi đi dò tra Mặc Ngọc công tử.”

Trương Mặc lập tức hiểu ra, Phiêu Tuyết nghĩ ra nhất định phải đúng tám chín phần. Nếu Duy Trúc ca ca còn chưa chết, chứng tỏ năm đó có cao nhân cứu giúp, nói không chừng người đó có thể chữa được mắt nàng thì sao? Phiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy thế giới của mình có một loại ánh sáng xuyên phá những tầng mây được gọi là hy vọng, giống như đã tìm được đường không xa để trở về bên A Li. Bất kể có phải là sung bái mù quáng hay không, Phiêu Tuyết cảm thấy chỉ cần có Duy Trúc ở đâu, tất cả đều có thể thay đổi.

Không biết đây là sự tin cậy đã gom góp bao nhiêu năm, tóm lại lúc này đã bộc phát, tuôn trào.