Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Chương 177: Đem đôi mắt ta cho nàng (nhị)




Trí Năng cao tăng dẫn Phiêu Tuyết tới chính điện, Phiêu Tuyết ngồi trên ghế, trên bàn có hai chén nước trà, cao tăng cũng không vội chữa trị cho Phiêu Tuyết mà để nàng bình tâm thưởng thức trà. “Nương nương ngồi xuống, chậm rãi uống mấy chén trà, lão nạp sẽ trị liễu cho nương nương.”

Phiêu Tuyết mím môi, trước mắt một mảnh tối đen, chỉ có thể bằng cảm giác mò được chén trà, cẩn thận cầm lên. Trí Năng cao tăng nhìn Phiêu Tuyết, cẩn thận nhìn nhất cứ nhất động của nàng sau đó nhìn Phiêu Tuyết từ từ uống trà. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu. “Nương nương, đầu tiên uống hết chén trà an thần này đã.”

Phiêu Tuyết vừa uống, tâm tình bất an đột nhiên bình tĩnh lại một nửa. Trương Mặc, Bạch Ngọc, Bạch Điệp và Sở Nguyệt Lương đứng bên cạnh Phiêu Tuyết, trầm lặng đợi Trí Năng cao tăng trị liệu, còn sau tấm bình phong, Duy Trúc ngồi trên xe lăn, đôi mắt tối đen như đầm sâu không đáy. Cho đến khi Phiêu Tuyết uống xong một chén trà, Trí Năng cao tăng mới mở miệng lần nữa. “Xin nương nương vươn tay ra để lão nạp giúp nương nương bắt mạch.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Phiêu Tuyết đột nhiên toát ra mồ hôi: “Làm phiền… Cao tăng.”

Tại sao đột nhiên cảm giác đầu có chút váng vất, toàn thân mềm yếu, hô hấp dồn dập? Phiêu Tuyết nhíu mày, không cách nào giải thích thân thể khác thường hôm nay. Trương Mặc nhìn bộ dáng này của Phiêu Tuyết, kêu to một tiếng: “Cao tăng! Người làm gì với cô nương nhà ta?”

Trương Mặc vừa nói vậy Bạch Ngọc cũng phản ứng lại, Sở Nguyệt Lạnh đã bước ra trước một bước ngăn cản Trương Mặc: “Trương công tử, đừng lo lắng, đây là phương pháp trị liệu đặc biệt của thần y cốc.”

Bạch Điệp Bạch Ngọc sau khi nghe vậy mới khẽ lui lại, thu kiếm và độc tiêu trong tay lại, nhìn Phiêu Tuyết chậm rãi ngất đi, vẻ mặt Bạch Ngọc lo lắng: “Rốt cuộc bang chủ thế nào? Vì sao các ngươi phải đánh ngất bang chủ?”

Sở Nguyệt Lương giải thích: “Người của thần y cốc chữa bệnh đều thế này, bệnh nhân phải ở trong trạng thái yên ổn nhất mới có thể phát huy hiệu quả.”

Hắn kéo Bạch Ngọc vào lòng trách mắng: “Đừng làm ổn, để sư phụ trị liệu.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Ngọc đỏ lên. Chỉ thấy thân thể Phiêu Tuyết chậm rãi mềm đi, ngay khi sắp ngã vào bàn đã được Trí Năng cao tăng đỡ lấy. “Trương Mặc công tử, nhờ ngươi đỡ Cố phi lên giường để lão nạp có thẻ kiểm tra cẩn thận cho nàng.”

Ánh mắt Trương Mặc tràn đầy yêu thương nhìn Phiêu Tuyết, yên lặng ôm Phiêu Tuyết đặt lên giường, lúc này Duy Trúc ở sau tấm bình phong cuối cùng cũng suy yếu đẩy xe lăn ra ngoài, Phiêu Tuyết chính là thứ cuối cùng chống đỡ hắn. Khi mọi người nhìn thấy Duy Trúc đi ra cũng khẽ giật mình, “Mặc công tử, ngươi…”

Trương Mặc thở dài, đã hiểu tất cả. “Sư phụ.”

Duy Trúc gọi Trí Năng cao tăng một tiếng, hai mắt yêu thương nhìn Phiêu Tuyết, trong đôi mắt thâm thúy kia không biết ẩn chứa bao nhiêu thâm tình và quyến luyến.

“Phiêu Nhi… Nàng… thế nào?”

Trí Năng cao tăng nhìn Duy Trúc, lắc đầu nói: “Không phải sư phụ không cứu, chỉ là mạch xung quanh hai mắt Cố phi đã hư hại, lão nạp bất lực.

Không có cách châm cứu nào để phục hồi ánh sáng cho hai mắt, hiện nay chỉ có một biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

Vội vã nhất vẫn là Trương Mặc. “Đổi mắt.”

Hai chữ này vô tình dập tắt hy vọng của mọi người. “Cái gì?”

Trương Mặc câm lặng. “Keng…”

Thanh kiếm trong tay Bạch Điệp rơi thẳng xuống đất, hai tay nắm thật chặt để mình không run rẩy. Mọi người trong điện đồng loạt yên lặng! “Tại sao? Tại sao? Bang chủ không phải chỉ bị đá đập vào đầu sinh ra tụ máu sao? Rốt cuộc ngươi có phải thần y hay không? Ta thấy ngươi là thần xấu xa! Thần xấu xa!”

Bạch Ngọc hoang mang đến mức khóc toáng lên, giống như mất lý trí vùng khỏi Sở Nguyệt Lương, muốn xông lên đánh chết Trí Năng cao tăng.

“Không phải y thuật của thần y cốc các ngươi rất tốt sao? Không phải thiên hạ chỉ một mình ngươi chữa được sao? Cái phương pháp này của ngươi là cái loại quỷ gì? Đổi mắt? Các ngươi muốn hại chết bang chủ! Các ngươi đều là đồng lõa!”

Bạch Ngọc mất đi lý trí nâng kiếm muốn đánh tới Trí Năng cao tăng, Sở Nguyệt Lương vội vàng ngăn cản Bạch Ngọc cũng quát to một tiếng: “Tỉnh táo lại hết cho ta!”

Chỉ thấy Sở Nguyệt Lương mím chặt môi, lúc này vẻ mặt hắn không chút đùa cợt. Trong tất cả, chỉ có hắn là người ngoài cuộc, chỉ có hắn là tỉnh táo nhất. Ngay cả hai tay Mặc Duy Trúc đặt trên xe lăn cũng tái nhợt, nếu lúc này hắn không suy yếu vô lực chỉ sợ đã bóp nát ghế bạch đàn. “Hiện nay trên đời vẫn chưa có ai dám dùng phương pháp này.

Đồ nhi ở thần y cốc cũng chưa từng nghe tổ sư nhắc tới, sư phụ, người dựa vào điều gì để nói ra lời ấy?”

Sở Nguyệt Lương gắng sức bình tĩnh lại tâm tình của mình, tỉnh táo nhìn nhận vấn đề này. Hắn biết, nếu Trí Năng cao tăng còn phương pháp khác sẽ tuyệt đối không nói lên phương pháp đổi mắt náy, xem ra không còn cách nào khác, điều hắn muốn biết là sư phục rốt cuộc có nắm chắc hay không.

“Sư phụ, chẳng lẽ người đang nói đùa?”

Râu tóc bạc phơ của Trí Năng cao tăng rung động, hai mắt vì tuổi già mà lộ ra vẻ tang thương lúc này không có chút ý cười: “Hiện nay vi sự chỉ có biện pháp này, nếu không phải vì sư đệ ngươi, vi sư tuyệt đối sẽ không đồng ý xem bệnh cho Cố phi!”

Hắn lớn tiếng quát Sở Nguyệt Lương. Sở Nguyệt Lương cũng biết mình thất lễ, không nên hỏi thẳng Trí Năng cao tăng như thế. Chỉ thấy áo cà sa đỏ tươi trên người Trí Năng cao tăng bị gió lay động giống như tiên nhân trên chín tầng mây, “Xưa kia có thần y Biển Thước giúp người mổ bụng rửa ruột, đổi mắt đương nhiên là một phương pháp có thể suy nghĩ! Chỉ là mắt này rất khó tìm.

Theo lão nạp nghĩ vẫn là đem Cố phi của các ngươi về đi, cũng đừng để nàng biết mà đau lòng, việc đã đến nước này lão nạp cũng không giấu diếm nữa, Cố phi sầu lo quá nhiều cộng thêm thân thể suy yếu, lúc này trong người có máu tụ có thể nói thân thể đã đến cực hạn.

Thai nhi trong bụng nhiều nhất cũng chỉ được đến tháng thứ năm, nhất định sẽ sẩy thai.

Hiện nay chỉ có một biện pháp duy nhất là đổi mắt, sau đó dùng kim khai thông máu bầm, thông suốt kinh mạch, kết hợp với dưỡng thân bổ huyết hài tử mới giữ được, không còn cách nào khác! Nếu không như vậy, cuộc đời này nàng sẽ không có con, tính mạng cũng khó giữ.”

Trương Mặc nghe vậy chỉ hận không thể đập một tay lên tường, phát tiết những đau đớn trong lòng.

Hắn đi đâu để tìm một đôi mắt người sống cho Phiêu Tuyết? Hai mắt hắn còn phải giữ lại để giúp nàng giải quyết chuyện Minh bang… Không phải nói trời cao có đức hiếu sinh sao? Tại sao lại như vậy? Ác có ác báo nhưng thiện lại không có thiện báo! Trong khi mọi người trong đại điện đang trầm mặc, một giọng nói nhẹ nhàng như tuyết rơi vang lên, hơi mang theo một chút suy yếu không dấu diếm được.

Nam tử kia như hóa thân từ trúc, nam tử coi Phiêu Tuyết là cả cuộc đời hắn, chậm rãi noi: “Sư phụ, đồ nhi bằng lòng đem đôi mắt cho nàng…”