Không Lối Thoát - Es Lưu

Chương 29




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lăng... Đừng bỏ em... Hức... Lăng...", Lý Tư Lam nghẹn ngào trong vô thức.

"Tiểu Lam... Tỉnh lại đi con... Tiểu Lam...", một giọng nói độn hậu, ấp ấm thoi thúc cậu tỉnh lại.

"Mẹ... Là mẹ sao?... Hức... Con đau quá... Mẹ...", cậu bất giác lướt tay lên đặt ở ngực trái, mắt vẫn nhắm nghiền.

"Tiểu Lam... Mở mắt ra nhìn mẹ... Là mẹ đây... Tiểu Lam...", mẹ cậu vừa gọi vừa nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên gương mặt cậu.

Lý Tư Lam cảm nhận được bàn tay quen thuộc chạm vào mặt mình, mi cậu khẽ run lên, đôi ngươi ướt lệ chầm chậm mở ra, cậu liếc nhìn mọi thứ xung quanh đều nhoè đi rồi dần dần rõ lại.

Trước mắt Lý Tư Lam chính là hình ảnh phụ mẫu và cả em gái Tư Uyên đang nhìn cậu với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Cậu tưởng mình hoa mắt, liền đưa tay lên dụi dụi, sau đó ngay lập tức bật dậy.

"Mẹ... Thật là mẹ rồi... Cha... Tư Uyên... Con nhớ mọi người...", cậu ôm chằm lấy mẹ, mắt ngước nhìn cha và em gái mà rưng rưng.

"Tư Lam, con ngoan của cha...", cha cậu cũng dang tay ôm chằm lấy cậu.

"Ca... Cuối cùng ca cũng tỉnh rồi... Hức... Làm em lo muốn chết... Hức...", Lý Tư Uyên hai mắt đỏ hoe, khẽ nắm lấy tay cậu mà nghẹn ngào.

Cậu ôm siết lấy phụ mẫu, miệng không ngừng tự trách: "Cha... Mẹ... Con xin lỗi... Là con bất hiếu... Hai năm nay đã không...".

Lý Tư Lam chưa nói hết thì mẹ cậu đã cắt lời, tay liền khẽ vỗ vỗ vào lưng cậu an ủi: "Không... Cha mẹ biết cả mà... Con đừng tự trách... Tiểu Lăng đã nói hết với cha mẹ...".

"Tiểu Lăng?... Cha mẹ... biết Cố Lăng sao?", cậu vô cùng kinh ngạc, liền bật người ra, nhíu mày khó hiểu nhìn phụ mẫu.

"Ca à, tên Cố Lăng đó thật ra đã đến nhà chúng ta từ lâu rồi", Lý Tư Uyên nhanh miệng nói, giọng điệu có phần không vui.

"Em nói sao? Cố Lăng đến nhà chúng ta? Từ khi nào?", sau khi nghe Tư Uyên nói, cậu càng ngạc nhiên hơn.

"Tư Lam, hai năm qua Cố Lăng thi thoảng có đến gặp cha mẹ... Con đừng lo... Cha mẹ đã hiểu... Chúng ta sẽ không trách con đâu...", cha cậu ân cần nói, giọng điệu vô cùng ôn nhu.

Nghe cha cậu nói vậy, trái tim cậu bất giác nhói lên. Thì ra Cố Lăng đã đến gặp phụ mẫu, chẳng trách sao họ chưa bao giờ đi tìm cậu lấy một lần. Rốt cuộc Cố Lăng đã nói gì, đã làm gì để thuyết phục họ chứ? Hay hắn đã uy hiếp phụ mẫu của cậu?

Nghĩ đến đấy, Lý Tư Lam liền siết chặt lấy tay mẹ, kích động hỏi: "Cha mẹ, có phải Cố Lăng uy hiếp mọi người không? Có phải hắn không cho cha mẹ gặp con không?".

Mẹ cậu chợt mỉm cười, tay đưa lên khẽ vuốt vào tóc cậu: "Tiểu Lam à, Tiểu Lăng nó đã thành tâm xin phép chúng ta giao con lại cho nó chăm sóc. Hai năm nay, cha mẹ không tìm con vì chúng ta biết con chưa sẵn sàng đối mặt với chúng ta, có đúng không?".

Lý Tư Lam liền thẩn thờ, mẹ cậu nói quả thật không sai, hai năm nay, dù cậu có vô vàn cơ hội để liên lạc với cha mẹ và em gái, nhưng cậu lại không dám, nói đúng hơn là cậu đang trốn tránh. Cậu thật không thể nói mình bị giam cầm, cậu không muốn phụ mẫu phải lo lắng, thậm chí là cậu còn sợ rằng Cố Lăng sẽ làm hại đến họ.

Chuyện giam cầm đã không thể nói, thì chuyện cậu yêu hắn làm sao có thể? Nếu nói con trai của họ đã yêu nam nhân, thì họ có chịu được không? Đó là một cú sốc quá lớn. Lý Tư Lam thật sự không dám đối mặt.

Nghĩ đến Cố Lăng, cậu liền muốn khóc, rốt cuộc thì hắn đã làm những gì? Còn những chuyện gì mà cậu không biết nữa? Tại sao hắn lại vì cậu mà làm nhiều chuyện như vậy?

"Cố Lăng... Anh thật ngốc... Hức...", cậu vô thức bật ra thành tiếng, nước mắt lại lần nữa tuôn ra.

"Đừng khóc... Con phải mạnh mẽ lên... Tiểu Lăng là người tốt... Nó nhất định sẽ tỉnh lại...", mẹ cậu lại ôm cậu vào lòng an ủi.

"Ca đừng khóc nữa, ca là nam nhân mà... Tên đó cũng không chết được đâu...", Lý Tư Uyên tuy rằng không thích Cố Lăng nhưng cũng không ghét đến mức muốn hắn chết.

"Tiểu Uyên, không được nói bậy!", cha cậu liền lớn tiếng mắng Tư Uyên.

Lý Tư Lam vừa nghe đến đấy thì đã nhớ lại chuyện chính mình làm hắn bị thương, cậu liền mạnh tay tháo bỏ tiêm truyền dịch, hoảng loạn xuống giường: "Cố Lăng... Cố Lăng... Anh ấy ở đâu? Anh ấy thế nào rồi?... Con phải đi gặp Cố Lăng...".

"Tiểu Lam, con bình tĩnh lại... Tiểu Lăng sẽ ổn thôi... Bình tĩnh đi con...", mẹ cậu ôm chằm lấy cậu, khoé mắt bà cũng rưng rưng.

"Không... Con phải đi... Hức... Tất cả là tại con... Cố Lăng ở đâu?...", cả người đều vô lực, nhưng Lý Tư Lam vẫn kiên quyết muốn đi gặp hắn.

Cả ba người đang ra sức ngăn cậu lại, thì phía ngoài truyền đến tiếng mở cửa cùng giọng nói có phần nghiêm nghị.

"Lý Tư Lam, tôi có chuyện muốn nói với cậu!", người này không ai khác chính là Triệu Quan.

"Triệu Quan...", Lý Tư Lam đưa mắt lên nhìn, miệng bất giác gọi tên y.

Triệu Quan vẻ mặt không đổi, nhẹ nhàng bước đến kính cẩn cúi đầu chào.

Phụ mẫu của Lý Tư Lam hiểu y là muốn nói chuyện riêng cậu, nên hai người nhìn nhau một khắc rồi ôn nhã lên tiếng.

"Tư Lam, cha cùng mẹ và em gái con ra ngoài. Con phải an tĩnh lại, hiểu không?", cha cậu có chút lo lắng nói.

"Vâng, con sẽ ổn!", cậu cố gắng trấn tĩnh.

Phụ mẫu và Tư Uyên trầm mặc một lúc lại quay sang từ tốn gật đầu với Triệu Quan rồi ra ngoài.

"Anh muốn nói gì?", thấy bóng dáng phụ mẫu vừa khuất, Lý Tư Lam khẽ nhìn Triệu Quan.

Triệu Quan ngồi vào ghế, mặt đối mặt với cậu nói: "Cậu... hãy rời xa Lão đại đi...".

Lý Tư Lam nghe xong, đồng tử liền giãn ra, lấp bấp nói: "Tại... tại sao?... Tôi không muốn...".

"Vấn đề không phải là cậu muốn hay không, mà là cậu bắt buộc phải rời đi!", Triệu Quan chắc nịch nhìn cậu.

"Không... Tôi sẽ không rời xa anh ấy... Không bao giờ... Anh đi đi...", người Lý Tư Lam khẽ run lên, ánh mắt lơ đi nơi khác, cậu thật không dám đối mặt với Triệu Quan.

"Lý Tư Lam, cậu đừng ích kỷ như vậy. Hôm nay cậu đả thương Lão đại, ngày mai cậu chính là sẽ giết chết Lão đại của chúng tôi", y vẫn điềm tĩnh nhìn cậu, lời nói nhẹ nhàng thốt ra nhưng rất có trọng lực.

"Không... Tôi sẽ không làm tổn thương Cố Lăng... Triệu Quan, tôi thật sự rất yêu anh ấy...", khoé mắt cậu rưng rưng, giọng nói cũng có phần lạc đi.

"Chính vì tình yêu của cậu mà Lão đại đã gặp rất nhiều nguy hiểm. Hai năm qua, Thiên Ưng bang vì một cái tên Lý Tư Lam mà hi sinh biết bao anh em, họ mắc nợ cậu sao?", Triệu Quan nhìn thẳng vào ánh mắt đang cố gắng tránh né của cậu, trầm tĩnh nói.

Lời của Triệu Quan cứ như con dao sắc bén đăm thẳng vào tâm can của cậu. Y nói không sai, Cố Lăng quả thật vì cậu mà làm rất nhiều chuyện, vì cậu mà không màn nguy hiểm và chính cậu đã gây tổn thương cho hắn. Còn cả Thiên Ưng bang rốt cuộc đã vì cậu mà ngã xuống bao nhiêu người? Lòng Lý Tư Lam chợt nhói lên, cậu thật sự đã hại chết nhiều người sao?

"Tôi xin lỗi... Thật xin lỗi...", nước mắt cậu khẽ tuôn ra, hai tay bấu chặt vào nệm.

"Vậy cậu sẽ ra đi?", Triệu Quan vừa như hỏi vừa như lệnh.

"Không thể... Tôi không thể... Nếu rời Cố Lăng tôi sẽ không sống nổi... Xin anh...", Lý Tư Lam đưa tay lên che đi khuôn mặt đầy nước mắt của mình.

"Được, nếu cậu đã kiên quyết như vậy, tôi sẽ không ép...", Triệu Quan chậm rãi đứng dậy.

Lý Tư Lam nghe y nói vậy, liền cảm thấy nhẹ lòng, định ngước mặt lên cám ơn y thì đã có một thứ rơi xuống trước mắt cậu.

"Tôi cho cậu lựa chọn... Khẩu súng này có sáu ổ đạn nhưng hiện tại chỉ có một viên... Nếu cậu rời đi, tôi đảm bảo cả nhà cậu sẽ sống bình yên, sung túc... Còn nếu cậu muốn ở bên cạnh Lão đại, thì cậu phải đánh cược...", Triệu Quan mặt không biểu tình nói.

Lý Tư Lam run run chạm vào khẩu súng lục* đã được lên đạn sẵn, tâm trí có chút kinh hãi. Cậu thầm nghĩ, nếu cuộc đời này không gặp phải Cố Lăng, thì có lẽ cậu đã trở thành một người thành đạt trong công việc, có bạn gái, có gia đình, có một cuộc sống như ý nguyện.

Cố Lăng giống như sao chổi phá nát cuộc đời của cậu, hắn dày vò thân xác và tâm hồn, hắn bức cậu đến tuyệt vọng, bức cậu đến yêu hắn.

Tình yêu suy cho cùng chính là phương thuốc độc, uống vào sẽ tổn nát tâm can, nhưng lại không thể giải trừ. Cậu suy cho cùng vẫn là yêu hắn, yêu đến hận. Cậu bây giờ chính là có chết cũng không thể rời khỏi Cố Lăng.

"T... ô...i... cược!", Lý Tư Lam cầm chặt súng trong tay, khóe môi bất giác run lên bần bật.

Triệu Quan nghe được quyết định của cậu, liền có chút kinh động, khoé mắt y cũng loé lên một tia thương cảm. Y thật không nghĩ là cậu sẽ lựa chọn đánh cược như vậy, cậu thật sự không màn đến mạng sống của mình sao?

"Cậu không sợ chết?", Triệu Quan rắn rỏi hỏi.

"Tôi... rất sợ...", Lý Tư Lam run rẩy nói, vầng trán cậu lúc này cũng đã ướt đẫm một tầng mồ hôi.

Y nhíu mày nhìn cậu, thật tâm có chút dao động: "Vậy tại sao lại...".

Không để Triệu Quan nói hết, Lý Tư Lam đã kiên định nhìn y: "Rời khỏi anh ấy... tôi còn sợ hơn...".

Nói xong cậu liền đặt súng vào thái dương, tay run rẩy chuẩn bị bóp cò, nhưng lại không có dũng khí. Cả người cậu run lên, mồ hôi đổ ra ướt cả tay cầm súng.

Lý Tư Lam nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, cậu chợt nghĩ về phụ mẫu và Tư Uyên, họ chắc chắn sẽ rất buồn khi biết con trai họ nguyện chết vì một nam nhân.

"Cha, mẹ, Tư Uyên, mọi người sẽ không trách con chứ? Con thật bất hiếu, con đã không phụng dưỡng tốt cho cha mẹ... Tư Uyên, ca xin lỗi, ca không phải là một người anh trai tốt, nếu còn cơ hội ca nhất định sẽ bù đắp cho em...", Lý Tư Lam nghĩ thầm trong tâm, nước mắt cũng theo đó lăn dài trên má.

Triệu Quan cả người long lên, hai tay nắm chặt, y thật không hiểu rốt cuộc là Lão đại điên hay là Lý Tư Lam điên đây? Họ nguyện chết vì nhau sao? Cả hai người thật sự điên rồi.

Y đang thất thần suy nghĩ thì "Bang~" một tiếng, y liền sực tỉnh nhìn về phía Lý Tư Lam đang trắng dã, cơ hồ ngừng thở, hồn phách như tiêu như tán.

"Cậu... thật... ngốc nghếch!", Triệu Quan đến cạn ngôn.

Lý Tư Lam nín thở hồi lâu, mắt liền mở ra, hít vô một hơi dài, sau đó cả người vô thức dựa vào thành giường thở gấp, tay cũng bất giác buông súng ra.

Tim cậu đập "Thình thịch" như muốn rớt ra ngoài, sau một hồi choáng váng, liền yếu giọng nói: "T... ô... i... ch... ưa... chết... sao?".

Triệu Quan nheo mắt, thở ra một cái, vừa quay mặt bước đi vừa ôn tồn nói: "Đi thôi!".

"Không... Tôi không đi... Tôi đã cược... Tôi còn sống... Anh không được bắt tôi rời khỏi Cố Lăng nữa...", tay cậu bấu chặt vào thành giường, ánh mắt ủy khuất nhìn Triệu Quan.

"Đồ ngốc, vốn dĩ súng không có đạn... Tôi là bảo cậu đi gặp Lão đại...", y quay lại nhìn cậu, điềm nhiên nói.

Triệu Quan vốn chỉ định thử lòng Lý Tư Lam, nếu cậu tham sống sợ chết thì căn bản không có tư cách ở cùng một chỗ với Lão đại, càng không có tư cách để anh em Thiên Ưng bang cúi đầu kính cẩn.

Vả lại, nếu y muốn cậu rời xa Lão đại, thì từ tối hôm đó đã vứt cậu đi rồi. Y thật sự từng muốn làm như vậy, y tuy rất sợ Lão đại nhưng nếu là vì bang y chấp nhận mọi trừng phạt để cậu rời xa Lão đại. Chỉ là tối hôm đó, Lão đại tuy nguy kịch nhưng miệng lại không ngừng gọi một chữ "Lam". Nghĩ đến đấy, y chỉ biết lắc đầu.

"Đi... Tôi phải gặp Lăng... Ư...", Lý Tư Lam cơ hồ bủn rủn, chân muốn bước xuống giường nhưng không có sức.

"Tôi bế cậu đi", Triệu Quan không do dự tiến đến nhấc bổng cậu lên.

"Ư... Không cần... Tôi tự đi...", cậu gắng gượng ngồi dậy nhưng quả thật là không có lực.

Tuy là khẩu súng không có đạn thật, nhưng cậu đối mặt với trò chơi may rủi này là thật, liều mạng để chơi như vậy không ngất xỉu là dũng cảm lắm rồi.

Phụ mẫu và Tư Uyên bên ngoài nhìn thấy Triệu Quan bế cậu đi ra cũng không có biểu tình gì cả, họ chỉ lo lắng nhìn theo, thầm cầu mong mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn.

Triệu Quan bế cậu đến phòng chăm sóc đặc biệt của Cố Lăng, hiện đang có Thẩm Phương Hàn, Từ Thiệu Phong và Trình Huân chầu chực trước cửa.

Nhìn thấy Lý Tư Lam, bọn họ cũng chẳng bày tỏ thái độ gì, chỉ trầm mặc nhìn nhau, có lẽ cả ba đều thầm hiểu là cậu đã vượt qua thử thách của Triệu Quan mà tới đây.

Trình Huân im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Lão đại còn đang hôn mê, chưa biết khi nào sẽ tỉnh lại", y ý là muốn nói cho Lý Tư Lam biết rõ tình hình hiện tại của Cố Lăng.

"Lần sau, cậu còn làm Lão đại bị thương, tôi sẽ tự tay giết chết cậu!", Từ Thiệu Phong nghiến răng nhưng không quá gắt gao, bất quá chỉ là nói cho đỡ tức.

"Còn có lần sau?", Thẩm Phương Hàn bâng quơ.

Lý Tư Lam định cúi đầu xin lỗi, nguyện từ nay không gây rắc rối nữa, thì Triệu Quan đã bế cậu đi thẳng vào phòng của Cố Lăng.

Y nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống ghế rồi khẽ khàn quay đi. Đối diện với cậu là một Cố Lăng điềm đạm, tiêu sái hiện đang nằm yên ổn trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tay đang truyền dịch. Trông hắn vẫn lạnh lùng như thế, lạnh lùng đến đáng sợ, lòng cậu lại nhói lên, tay run run khẽ chạm vào mặt hắn.

Khuôn mặt hắn quả thật rất đẹp, từng nét từng nét cứ như tạc tượng, với cả cơ thể săn chắc này nữa, hiển nhiên là nam nhân mà người người đều khao khát. Nhưng hắn suy cho cùng vẫn là thuộc về cậu.

"Cố Lăng... Anh ngốc lắm... Em là nam nhân... Anh cũng yêu sao?", nước mắt Lý Tư Lam khẽ rơi xuống, tay vẫn nhẹ nhàng sờ vào mặt hắn.

"Lăng... Anh biết không... Em đã yêu anh từ rất lâu... Yêu anh đến hận...", cậu nắm lấy tay hắn, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng vô cùng day dứt.

"Anh yên tâm... Em đã hứa sẽ mãi ở bên anh... Đời này chỉ ở cùng anh...", giọng cậu run run, nước mắt lại bất giác trào ra.

"Lăng... Tỉnh lại đi... Em cần anh... Mở mắt ra nhìn em đi... Hức...", nước mắt Lý Tư Lam như không kìm được, cừ thế mà tuôn ra.

Có hay không hắn sẽ không tỉnh lại? Tại sao cậu nói nhiều như vậy, hắn lại không có một tia phản ứng. Hắn không cần cậu nữa sao? Không thể được! Cậu bây giờ chính là không thể mất hắn được. Nếu không có hắn, cậu sẽ chết, chắc chắn sẽ chết.

"Lăng... Tỉnh lại... Tỉnh lại cho em... Hức... Anh không yêu em nữa sao?... Hức... Lăng...", cậu lay lay người hắn, tâm trí bấn loạn cả lên.

Lý Tư Lam cố sức đứng dậy, chồm tới ôm chằm lấy người Cố Lăng, mặt úp vào ngực hắn mà khóc loạn cả lên.

Cậu thật sự sợ hãi, Cố Lăng chưa bao giờ im lặng với cậu đến thế. Tất cả là do cậu, cậu ngốc nghếch không tin lời hắn, không tin vào tình yêu của hắn. Cậu thật không xứng đáng mà!

"Em biết lỗi rồi... Em không bướng bỉnh nữa... Em sẽ ngoan ngoãn... Cố Lăng... Anh tỉnh đi... Em đau lắm... Hức...", tim cậu quặn lên từng cơn, có lẽ đây là ông trời đang trừng phạt cậu.

Lý Tư Lam nói đến đau cả cổ họng, khóc đến cạn nước mắt thì Cố Lăng vẫn không mở mắt ra, cậu thật sự rất sợ hãi, sợ rằng hắn sẽ mãi mãi không tỉnh lại.

Nhưng có lẽ ở một không gian nào đó, Cố Lăng vẫn đang nghe cậu nói, chỉ là lúc này hắn chưa thể hồi âm, hắn chắc chắn cũng đang đấu tranh để tỉnh lại, để được một lần nữa yêu thương cậu.

...

Đến nay, Cố Lăng đã hôn mê ngày thứ năm, còn Lý Tư Lam thì cũng đã năm ngày không ăn không ngủ, bất quá cậu chỉ là nuốt một muỗng cháo, sau đó lại ngồi cạnh giường của hắn mà khóc lóc.

Đôi lúc cậu bình tâm, phụ mẫu cậu đã nói lý do vì sao họ có mặt ở Thanh Đô, có mặt bên cạnh cậu. Và điều đó lại càng làm cậu đau lòng và cảm thấy tội lỗi với Cố Lăng hơn nữa.

Tối hôm đó, hắn vì biết có giải thích cách mấy cậu cũng không tin, nên đã cho người cấp bách đưa phụ mẫu cậu tới, mục đích chính là muốn cậu biết hắn thật sự chân thành với cậu, hắn có thể quỳ xuống trước mặt phụ mẫu thành khẩn tác hợp cho cả hai.

Cũng từ lúc phụ mẫu cậu nói ra sự việc, cậu lại trầm mặc, ít nói hơn. Mọi người và kể cả phụ mẫu của cậu cũng không thể khuyên giải, ai nấy đều chỉ còn biết đau lòng nhìn cậu tự ngược đãi bản thân. Nếu cứ như vậy, có khi nào cậu sẽ chết trước khi Cố Lăng tỉnh lại không?

...

Hôm nay, vẫn như mọi ngày, Lý Tư Lam hai mắt đỏ hoe ngồi trước giường của Cố Lăng. Cậu đã gầy đi một chút, giọng nói cũng đã khàn đi, nhưng cậu vẫn nhất nhất bên cạnh hắn, nói chuyện với hắn.

"Lăng... Nhìn thấy em khóc anh không đau lòng sao?... Lăng... Van anh tỉnh lại...", cậu đăm mắt nhìn hắn, khoé mi khẽ run lên.

"Em đau chết mất... Đừng im lặng nữa... Tỉnh lại đi... Em đau lắm rồi...", cậu gục đầu vào người hắn, nước mắt lại tự nguyện tuôn ra.

Mắt Lý Tư Lam bây giờ căn bản đã sưng tấy, đỏ au, càng khóc lại càng thấy đau nhức. Nhưng cơn đau bên ngoài có xá gì với nỗi đau bên trong, tim cậu hiện giờ đau lắm, giống như bị ai xé toạt ra vậy.

Lý Tư Lam đối mặt với tình cảnh này mới biết rõ mình yêu hắn đến mức nào, cần hắn đến mức nào. Nếu hắn không tỉnh lại, cậu vẫn sẽ mãi mãi ở đây gọi hắn, gọi đến khi nào cậu chết thì thôi.

"Lăng... Anh thật ác độc... Khiến em yêu anh đến mức này... Khiến em tội lỗi đến mức này...", cậu yếu ớt nói, tay vẫn siết chặt lấy tay hắn.

"Nói cho anh biết... Em cũng đã vì anh mà liều mạng... Chúng ta coi như hòa... Hức... Bọn Tam chủ không còn ghét em nữa... Anh thấy em giỏi không...", Lý Tư Lam nhắm nghiền mắt lại, miệng vẫn thì thào.

"Lăng... Em quả thật yêu anh... Nhắm mắt lại cũng chỉ thấy cảnh chúng ta ân ái... Em điên rồi phải không...", cậu khẽ mở mắt ra hướng mặt hắn mà nhìn, tay nhẹ nhàng đưa lên chạm vào môi hắn.

"Em muốn hôn anh... Muốn ân ái cùng anh...", Lý Tư Lam như một kẻ điên, thất thần trèo lên giường, gộng hắn ở giữa, nghiêng đầu áp xuống môi hắn một nụ hôn.

Cậu nhắm nghiền mắt, trong tâm trí cảm thấy mình như được đáp trả, cậu liền vươn lưỡi ra cuốn lấy lưỡi hắn mà mút mạnh, sự mềm mại nồng ấm trong khoang vị của hắn làm cậu có cảm giác lâng lâng, cổ họng cậu vô thức "Ưm" lên một tiếng.

Lý Tư Lam ngay lập tức cười khổ, thật là cái loại tình biến thái gì đây? Cậu chính là muốn hắn đến điên rồi sao? Muốn đến mức sinh ra loại ảo giác là cả hai đang thật sự giao triền.

"E... m... cư...ơng... r... ồ... i...", nam nhân phía dưới yếu giọng nói, chân cũng nhè nhẹ co lên chạm vào hạ bộ của cậu.

Đầu Lý Tư Lam "Ong~" mạnh một tiếng, mắt liền bật ra, đồng tử giãn nở, đứng hình vài giây.

Là thật sao? Cố Lăng tỉnh lại thật sao? Lúc nãy không phải là ảo giác mà là thật?

Lý Tư Lam trắng dã, con ngươi mở to nhưng cơ hồ không nhìn thấy gì cả, cậu kích động quơ tay vào mặt hắn như một kẻ mù.

Cố Lăng thấy cậu thực sốc, liền vươn tay nắm lấy tay cậu, cậu liền giật mình hồi tỉnh, nước mắt trào ra như bão táp mưa sa.

"Hu hu... Lão công... Ông xã... Chồng a... Anh tỉnh rồi... Em đang mơ sao... Lăng... Là thật sao?...", Lý Tư Lam ngôn ngữ loạn xạ, đưa tay lên định tự vả vào mặt mình.

Cố Lăng thấy cậu rối loạn, lại còn muốn tự tát mặt, liền với tay nắm chặt lấy tay cậu, thở nhọc nói: "Bảo... bối... đừng quấy!".

"Không... Em không quấy...Tuyệt không quấy...", cậu lắc đầu, môi khẽ run lên, cả người nhũn ra ngồi lên bụng hắn.

"Hừ... Bảo... b... ố... i... Đau chết anh...", bị cậu ngồi trúng vết thương, Cố Lăng y như rằng toát cả mồ hôi, hừ lạnh một tiếng.

Lý Tư Lam phát giác biết mình động vào vết thương của hắn, cậu "Aa" một tiếng, cả người lúng túng lật sang một bên nhìn hắn rưng rưng: "Không được chết... Không được bỏ rơi em...".

Cố Lăng trấn tĩnh lại, liền tay tháo bỏ truyền dịch và điện tâm đồ, sau đó nhẹ nhàng quay sang ôm chặt cậu vào người.

"Bảo bối... Có phải là rất nhớ anh không?", hắn yếu ớt thủ thỉ vào tai cậu, nhưng tay lại gắng sức bóp lấy hạ vị cậu một cái.

Lý Tư Lam bất ngờ bị động chạm, liền giật nẩy người, khàn giọng nói: "Ưm... Nhớ... Nhớ đến chết... Hức... Anh tỉnh thật rồi... Em phải đi nói với mọi người... Hức...", cậu vì vui mừng mà khóc cười lẫn lộn.

Thấy cậu định chồm dậy, Cố Lăng liền dùng sức siết cậu lại, nhẹ nhàng nói: "Xử lý chuyện này trước đã!", tay hắn nhanh chóng luồn vào trong quần nắm chặt lấy cự vật đang căng trướng của cậu.

Lý Tư Lam cơ hồ có chút mê luyến nhưng lý trí biết là lúc này không nên làm chuyện xấu hổ như vậy, cậu liền nhíu mày nhìn hắn: "Ưm... Bỏ em ra đi... Anh vẫn còn yế... Ưm...".

Cố Lăng man trá ngăn lời cậu lại bằng một nụ hôn, lưỡi hắn thuận lợi luồn vào trong liếm mút mạnh mẽ, tay cũng không an phận mà sờ soạng khắp thân thể mềm mại của cậu, sờ đến đâu lại bóp mạnh đến đó, như thể muốn bóp nát cậu ra.

"Em thế nào lại mê người như vậy?", giọng Cố Lăng khàn lại, chẳng mấy chốc mắt hắn đã ngập đầy lửa dục.

"Ưm... Dừng... Bây giờ không nên... Ưm...", mắt cậu vẫn nhắm chặt, lý trí nhỏ nhoi còn sót lại đấu tranh.

Hắn kề sát vào tai cậu liếm một cái, khe khẽ nói: "Bảo bối... Em ướt cả rồi... Dừng được sao?".

Làn nhiệt khí của hắn phả vào tai làm cậu đê mê rít nhẹ: "Aa... Anh... biến thái... Đây là bệnh viện...".

"Là bệnh viện của chồng em!", Cố Lăng ý cười nhìn cậu, một tay vẫn nắm chặt cự vật của cậu mà bong đùa.

"Ưm... Nhỡ có người vào... A... Ưm...", Lý Tư Lam còn chưa nói hết lời, thì hắn đã chồm dậy áp cậu dưới thân, lưỡi ngay lập tức luồn vào khoang vị của cậu mà quấy lộng.

Trước nụ hôn mãnh liệt của hắn, lý trí của Lý Tư Lam cơ hồ nát vụn, ý tình ái muội xông thẳng đến não, thần kinh ngay lập tức tê liệt. Cậu nhắm mắt lại, tay khẽ vươn lên bấu vào lưng hắn, lưỡi cũng khao khát quấn lấy lưỡi hắn mà mút cuồng, âm thanh "Chụt chụt" phát ra hưng ái.

Cả hai đang say mê truyền nhiệt, miệng hắn khẽ cắn vào áo cậu kéo lên hờ hững ngang ngực, tay kia vẫn không rời hạ bộ. Vừa lúc hắn đang định cúi xuống ngậm lấy ngọc châu phấn nộn, thì từ phía cửa "Ầm" một tiếng, tiếp đó là giọng nói kinh hoảng của ba bốn người.

"LÃO ĐẠI...", Tam chủ cùng Trình Huân khẩn khẩn đi vào, mặt nhăn mày nhíu đồng loạt hô to.

Cố Lăng và Lý Tư Lam không kịp phản ứng, chỉ biết trợn mắt nhìn bọn họ.

Tam chủ cùng Trình Huân cũng không khá hơn, bọn họ giãn tròng cực đại nhìn về phía chủ nhân, cơ miệng cùng cơ thể ngay lập tức bị đóng băng.

Không gian yên lặng đến đáng sợ...

Sau một hồi đứng đơ như tượng, Thẩm Phương Hàn rốt cuộc cũng gồng gượng nói ra được vài tiếng: "Saoo... trong phòng... không có... ai thế này?", sau đó y liền đẩy đẩy tay của Triệu Quan.

"Đúnggg a... Là nhầm phòng... Điii thôi...", Triệu Quan khẽ run môi phối hợp.

Trình Huân: "..."

Từ Thiệu Phong cũng run rẩy lên tiếng: "Đóo... chẳng phải... là Lão...".

Triệu Quan, Thẩm Phương Hàn cùng Trình Huân mắt như nổi lửa nhìn sang Từ Thiệu Phong, một lần nữa đồng loạt hô to: "ĐỒ NGU!", sau đó ngay lập tức như sấm như chớp kéo Từ Thiệu Phong chạy ra ngoài biệt tâm biệt tích.

Không gian lại một lần nữa yên lặng đến đáng sợ...

- Hết chương 29 -

*Các nàng muốn trách, muốn đánh ta thì cứ việc ahuhu*

*