Không Mừng

Chương 40: Chương 40






Thi Mân biết vấn đề ở đâu, anh ấy mãi mãi vẫn luôn nhạy cảm như vậy. 
Có lần anh ấy mở điện thoại di động của tôi rồi nghiêm túc giảng giải một đống, gì mà trạng thái sinh hoạt, gì mà quen thuộc này nọ, nói tôi không để anh ấy trong lòng, nói muốn chia tay với tôi. 
Tôi cảm thấy tôi điên rồi, bởi vì thời điểm anh ấy kích động mắng tôi, tôi lại nghĩ, chết tiệt, anh ấy như này thật vô cùng đẹp trai. 
Thật sự, tôi chưa từng thấy một thầy Thi tràn đầy sức sống như này bao giờ.

Nhưng tôi cũng không khỏi cảm thấy buồn – anh ấy chỉ đầy sức sống khi bị tôi làm cho khó chịu và cãi nhau cùng với tôi thôi. 
Tôi hỏi anh ấy: “Ở bên em anh mệt mỏi lắm sao?”
Phải mệt mỏi như nào mới có thể luôn biến bản thân thành bộ dáng âm u thiếu sức sống như thế?
Tôi rất sợ nghe thấy anh ấy bảo mệt mỏi. 
Đương nhiên, anh sẽ không nói.

Anh ấy vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt tôi, cũng vĩnh viễn sẽ không chấp nhận tôi. 
Tôi chờ thật lâu cũng không thấy anh ấy trả lời, nhưng tôi thật sự không nhịn được nữa, tôi bắt đầu hôn anh ấy, anh ấy tránh tôi liền dùng sức kéo trở lại.

Tôi biết, nụ hôn kia chẳng dịu dàng chút nào, tôi cắn nát khóe miệng của anh ấy rồi cũng cắn nát khóe miệng mình, anh ấy cũng không hề chịu thua kém, tàn bạo hôn trả lại tôi. 
Việc này chẳng liên quan gì đến yêu đương hay thù hận cả, đại loại như hai đứa trẻ lúc giận dữ, giương nanh múa vuốt.

Hai chúng tôi bắt đầu động thủ, đương nhiên, đương nhiên là chiến nhau trên giường. 
Thầy Thi lúc nổi nóng quyến rũ cực kỳ, bình thường khi có nhu cầu (dục cầu) thì cũng rất thẹn thùng, nhưng lần này anh ấy tựa như muốn cùng tôi phân cao thấp, vô cùng bướng bỉnh, thậm chí còn dùng sức hơn cả tôi. 
Tôi còn có chút lý trí, sợ làm anh bị thương, nhưng anh ấy hoàn toàn không sợ, toàn bộ quá trình đều rất chủ động, so với bình thường cởi mở và phóng túng hơn rất nhiều. 
Tựa như muốn xem lần ân ái này là lần cuối cùng, chúng tôi đều vô cùng tàn nhẫn.
Sau khi phát tiết toàn bộ giận dữ, tôi ôm rồi xin lỗi anh ấy. 
Anh ấy cũng rưng rưng nước mắt hồi lâu, sau đó khẽ hôn tôi. 
Hai kẻ ngu ngốc. 
Lúc thầy Thi nằm nghiêng thật sự đẹp mắt. 
Cuối cùng hai chúng tôi cũng trải qua một vài ngày không ăn miếng trả miếng nhau, anh ấy sẽ cười với tôi, thậm chí chỉ vì một câu muốn kết hôn của tôi mà chạy đi vẽ sổ hôn thú. 
Đúng, thầy Thi không những giỏi ngoại ngữ, lại còn có thể vẽ tranh, mà chữ viết cũng vô cùng đẹp mắt – chết tiệt, sao lại có một người dễ thương đến vậy!
Tiếc là anh ấy thể hiện mặt quyến rũ của mình không đúng lúc lắm, tôi không muốn nhìn anh ấy vẽ hôn thú, chỉ muốn kéo anh ấy tới hung hăng lăn giường thôi – Ngừng. 
Rốt cuộc thì… Tôi vẫn phải xuất ngoại. 

Một tháng liền không gặp được anh ấy đã tôi thấy rất xa lạ.

Còn chưa đi tôi đã bắt đầu suy nghĩ. 
Nếu như có thể cho tôi một cơ hội, tôi tuyệt đối sẽ không ra nước ngoài vào thời điểm đó. 
Nhưng nào có chuyện tốt như vậy? Phương Mân dù có trâu bò đến mấy cũng không thể biết trước được.
Tôi vẫn theo lịch hạ cánh ở Indonesia, sợ thầy Thi trách tôi không để tâm đến anh ấy, tôi còn cố ý mang theo chiếc đồng hồ anh ấy mua. 
Ở nước ngoài, tôi đổi số điện thoại mới – Nhưng lần này, số của thầy Thi là liên hệ hàng đầu.
Trước đây, đối với tôi, điện thoại di động không hiệu quả như máy tính, vậy nên tôi không hay đọc Wechat cũng như tin nhắn văn bản, đặc biệt là những thứ không liên quan đến công việc.

Nhưng sau lần cãi nhau với thầy Thi kia, tôi cài khung chat với anh ấy ở trên cùng, muốn để anh biết, mặc dù tôi không đồng ý cái gì mà điện thoại phản ánh cuộc sống các thứ, nhưng trong bất cứ chuyện gì, anh ấy đều là No.1 của tôi. 
Mẹ kiếp, quá bi thương rồi. 
Chỉ là thầy Thi dường như không hài lòng lắm với hành động của tôi.

Tôi ra nước ngoài đã lâu như vậy, dãy số hàng đầu trong điện thoại mới vẫn im bặt, anh ấy cũng chưa từng gọi tới. 
Lê thê quá rồi, lại nói về Indonesia nào. 
Khởi đầu của câu chuyện là khi chúng tôi nhận lời mời tiếp đãi và uống rất nhiều rượu cùng những người bạn ngoại quốc nhiệt tình ở Indonesia.

Tửu lượng của tôi thật ra rất ổn, nhưng hôm nay bọn họ lại cứ nhắm người trẻ tuổi nhất mà mời rượu, tôi lại không quen với loại rượu đặc biệt này của họ, mấy ly rượu mời vừa gấp gáp lại kiên quyết. 
Cuối cùng thật sự là không chịu được nữa, kết thúc tiệc rượu, tôi liền nhờ Trịnh Cửu dìu mình rời đi. 
Quan hệ của hai người chúng tôi vẫn luôn khá tốt từ thời đại học.

Trước đó mỗi lúc cãi nhau với thầy Thi, tôi hầu như là tìm cậu ta tâm sự. 
Cho nên khi cậu ta dìu tôi đến gian phòng của mình, tôi cũng không thấy có vấn đề gì cả.

Đầu đã đau đến đi chẳng nổi, ai còn quản được nhiều như vậy. 
Tôi vừa vào phòng liền ngã lên giường, đầu dính gối đã bắt đầu ngủ.

Loáng thoáng nghe vài tiếng động gì đó, nhưng mí mắt không tài nào mở nổi. 
Ngày hôm sau Trịnh Cửu tỏ tình với tôi. 

Cậu ta nói từ đại học đã bắt đầu thích tôi, còn nói thầy Thi cùng cô gái ở trung học số ba kia không đơn giản như vậy, còn thú nhận tối hôm qua lén lút ôm tôi.
Đệt con mẹ nó!!
Tôi đánh nó tới tấp, ném bỏ toàn bộ quần áo bị nó chạm vào, cảnh cáo nó mãi mãi cũng đừng dại nhắc lại chuyện này. 
Sau khi về nước, tôi rất muốn ôm thầy Thi của tôi một cái, quá lâu không gặp anh ấy, tôi cảm thấy từng lỗ chân lông toàn thân đều nhớ anh ấy. 
Sau khi vất vả thoát khỏi bữa tiệc tẩy trần, tôi từ chối lời mời tụ tập tăng hai sau nửa đêm.

Nhưng thầy Thi lúc nhìn thấy tôi vẫn như trước không hề vui vẻ. 
– Chúng tôi dường như quay lại trạng thái trước khi cãi nhau ầm ĩ kia vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn thế.

Anh ấy không chỉ không muốn ôm tôi mà còn chẳng buồn nói bất cứ lời nào.
Chưa kể, anh ấy nhìn tôi như thể đang nhìn một quả táo thối. 
Thầy Thi đã từng nói, khi tỏ tình bằng tiếng anh có thể nói, em là quả táo trong mắt anh.*
* You are the apple of my eye – này dịch word by word theo ngữ cảnh truyện thôi.

Idiom gốc này là the apple of one’s eye nghĩa là người mà ai đó yêu nhất, tự hào nhất.
Nhưng quả táo loại này lại không phải tôi. 
Tôi không biết vấn đề ở đâu.

Rõ ràng lần trước đã mở lòng nói rõ mọi chuyện, rõ ràng tôi đều đã thay đổi, tránh những việc làm thầy Thi không vui, vì sao giữa chúng tôi vẫn mãi như vậy?
Tôi thật sự nghĩ không thông, đã nhiều năm như vậy, nên làm gì tôi đều đã làm, nhưng thực sự vẫn không có cách nào để anh ấy vui vẻ. 
Sau khi rời giường tôi nhìn anh ấy chằm chằm rất rất lâu. 
Anh gầy đi nhiều quá, lúc tôi không ở đây nhất định đã ăn không ngon rồi.

Nhưng anh ấy khi ngủ say trông rất đẹp.

Ai cũng nói thời gian là lưỡi dao giết lợn, nhưng tôi cảm thấy con dao này cũng quá nhân từ rồi.


Thầy Thi vẫn rất gợi cảm ngay cả khi đuôi mắt đã lác đác nếp nhăn.*
* 岁月是把杀猪刀 – tuế nguyệt thị bả sái trư đao, ở đây thay 岁月 (năm tháng) thay cho 时间 (thời gian) trong cụm 时间是把杀猪刀.

Thực ra hai từ 岁月 và 时间 nghĩa cũng tựa tựa nhau.

Cụm 时间是把杀猪刀 là một thuật ngữ phổ biến trên Internet, so sánh thời gian như dao mổ lợn, cũng hàm ý cảm thấy xấu hổ khi trên mặt xuất hiện nếp nhăn.
* 手下留情 – thủ hạ lưu tình: giơ cao đánh khẽ, nhẹ tay, nhân từ, …
Tôi kìm lòng không đặng trao cho anh một nụ hôn, hi vọng sau khi ngủ dậy anh sẽ không phát hiện ra, cũng không phải ghét bỏ tôi chưa đánh răng. 
Tôi nghĩ sự việc đến đây đã đủ quán đản và cẩu huyết rồi, không ngờ tới, khoảng thời gian tôi trải qua lúc này hoàn toàn so sánh được với phim truyền hình lúc 8 giờ – Có bác sĩ gọi điện tới nói Thi Mân bị bệnh, bảo tôi chăm sóc anh ấy thật tốt. 
Bệnh?!
Thầy Thi của tôi bị bệnh.

Dù là ung thư dạ dày giai đoạn đầu, nhưng ca phẫu thuật đã khiến anh ấy đau đớn như sống không bằng chết rồi. 
Mà anh ấy không hề nói cho tôi. 
Mẹ kiếp!
Tôi không biết nên hình dung trái tim co rút đau đớn lúc này thế nào, thật giống như moi nó ra rồi đem chiên trên chảo không dầu, sau đó hung hăng dùng xẻng đè ấn xuống. 
Tôi vừa áy náy lại vừa lo lắng, còn không kịp nói xin lỗi chứ chưa nghĩ đến làm sao để đối mặt với anh ấy. 
Thầy Thi của tôi, Thầy Thi hai ngày trước còn dỗ tôi đi ngủ của tôi, sao tôi có thể để anh ấy một mình chịu đựng tất cả những thứ này?
Trên đường đi, tôi hầu như tự ngược, tra cứu tác dụng phụ sau trị liệu, tra cứu quá trình trị liệu đau khổ, càng đọc lại càng muốn gặp anh ấy.

Tôi vừa lái xe vừa gọi điện cho anh ấy. 
Đột nhiên nghe anh ấy nhắc đến Trịnh Cửu, cả người tôi hơi luống cuống. 
Đèn đỏ cũng đang nhạo báng tôi, nhìn đi, thằng khốn nhà mày.
Tôi phanh gấp, cảm thấy chột dạ, mặc dù cũng không biết bản thân chột dạ vì cái gì.

Tôi vẫn hỏi anh ấy có ý gì, sau đó lại càng bối rối giải thích. 
Nhưng giọng điệu lúc gấp gáp của tôi cũng quá kém. 
Con đường này sao lại dài như vậy hả trời, Thi Mân sẽ không cảm thấy tôi đang tức giận chứ, anh ấy lại chẳng nói gì, ở đầu dây bên kia cười đến bi thương thống khổ. 
Làm ơn mà, đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này.

Tôi cảm thấy trái tim bị lôi ra đốt cháy đã được đưa trở lại, nhưng các vết châm giờ đây ngập máu, khiến các dây thần kinh trên cơ thể vô cùng đau đớn.
Tay tôi run rẩy không cầm nổi tay lái, nhưng tôi không được xảy ra chuyện, tôi phải mau về nhà để gặp anh ấy… Tôi phải xác nhận anh ấy không sao cả.
Anh ấy khóa cửa không mở cho tôi.


Anh không muốn gặp tôi. 
Khoảng tầm một phút loay hoay mở cửa, tiếng tra chìa khóa leng keng đinh tai liên tiếp vang lên. 
Anh ngồi trong phòng khách, tự mình làm một cái bánh gato đính hoa hồng, người gầy thành chỉ còn một ít. 
Tôi liên tục, liên tục khóc.

Lúc này đây tôi mới nhận ra bản thân thật vô dụng, bỏ ra tận bảy năm, cuối cùng lại chỉ có thể quỳ ở trước mặt anh ấy khóc.

Tôi thậm chí không thể thay anh ấy chịu đựng cơn đau đớn dù chỉ một chút. 
Anh ấy tỉ mỉ kể lại quá trình trị liệu, sau đó ném điện thoại cho tôi xem ảnh. 
Mặc dù trước mắt tôi giờ đây là một mảng mơ hồ, nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ người trong hình. 
Là tôi. 
Ánh mắt thầy Thi nhìn tôi tựa như nhìn một con chó nhà có đám, ghét bỏ hay thống khổ đều có cả.

Tôi lo lắng, tôi muốn giải thích, nhưng tôi không nói nên lời, tôi không nói nên nên lời.
Con mẹ nó chứ ngay cả tôi cũng không biết những thứ này rốt cuộc là cái gì. 
Nhưng anh ấy lại vẫn nguyện ý ôm tôi, an ủi tôi. 
Một kẻ ngoại trừ làm cho anh ấy đau khổ thì hoàn toàn vô dụng, nhưng anh ấy vẫn nguyện ý vòng tay ôm lấy tôi. 
Thầy Thi của tôi, vĩnh viên ôn nhu và mềm lòng như vậy.
Tôi chỉ có thể hỏi anh ấy, “Đau lắm phải không anh? Ở bên em anh đau khổ lắm phải không?”
Thời điểm thầy Thi cười lạnh một tiếng, tôi vẫn như cũ thở không nổi.

Anh ấy nói gì tôi không thể nghe được, dù sao cũng không phải khẳng định, cũng không phải phủ định, vô cùng giống phong cách trả lời của Thi Mân.
Đây chính là ngầm thừa nhận. 
Thật ra tôi nên sớm đoán được mới phải, vì sao lại khó chịu thế này. 
Tôi cầm dao trong vô thức, làm cho tay mình máu thịt be bét, nhưng vết thương ngoài da lại như chẳng đớn đau chút nào.

Trái tim bóp nghẹt làm tôi ngạt thở, thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực giờ đây lại muốn đình công, giọng nói cũng hoàn toàn chết lặng. 
Một giọng nói cứ văng vẳng bên tai: Liệu anh ấy có sống tốt hơn nếu không có tôi?
Hẳn là sẽ rồi, lúc trước không phải anh từng đề cập muốn chia tay với tôi sao?
Là tôi liên tục mặt dày mày dạn quấn lấy anh ấy, làm anh đau đớn đến chẳng buồn sống tiếp. 
Một kẻ vô lại, một đứa trẻ, một thằng khốn kiếp mãi mãi cũng không theo kịp anh ấy…
Nên… Buông tay rồi phải không?.