[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 130: Không muốn chờ đợi




Fujika ở bên cạnh chồng bộc lộ nỗi bất an trong lòng, “Ken... Bây giờ... Chúng ta hãy tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của Backy, nếu như... nếu như nhất định Thượng đế phải mang nó đi...” Fujika không nói nổi nữa, cho dù là một ý niệm thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu như vậy cũng khiến nàng đau lòng đến không thở nổi.

“Được, anh nghe lời em... Anh sẽ nói với Anthony và Hall... Fujika, vì con của chúng ta, vì anh, em phải tiếp tục kiên trì.” Ken ôm chặt vợ, hắn chưa bao giờ cảm thấy bó tay bất lực như bây giờ, hắn không có cách nào giúp cho người hắn yêu nhất thoát khỏi thổng khổ.

Trong phòng khiêu vũ, âm nhạc rất nhu hòa. Ogihara dẫm lên chân nhị ca, di chuyển theo nhịp điệu của anh, đôi mắt nhìn chăm chú vào hình ảnh của anh trong gương ở bốn phía.

“Anh, nếu như em trưởng thành thì sẽ không thể khiêu vũ với các anh như thế này nữa rồi.”

“Vì sao lại nói như vậy?” Hall ngừng lại, Anthony thì nhướng mày.

“Bởi vì em sẽ cao hơn, sẽ nặng hơn, dẫm lên chân anh thì nhất định anh sẽ không động đậy được.”

Kiễng chân đứng trên chân nhị ca, Ogihara ngẩng đầu lên nhìn anh trai vẫn cao hơn mình một chút, bất mãn nói, “Vì sao em vẫn không cao thêm tí nào vậy?”

“Anh thì không hi vọng em cao thêm đâu.” Anthony đứng lên ôm lấy cậu ngồi xuống thảm, “Anh mong muốn có thể vĩnh viễn ôm em khiêu vũ như bây giờ.”

“Em cũng không muốn làm nhóc lùn đâu.” Bĩu môi tỏ vẻ không đồng ý, Ogihara chỉ chỉ cái trán, nụ hôn ôn nhu của hai người lập tức ấn lên.

“Anh...” Hôn trở lại, Ogihara nắm tay hai anh trai nói, “Em không muốn lãng phí thời gian... Em sợ thời gian của mình không còn nhiều lắm.”

“Baby!” Anthony và Hall mỗi người một cái phát lên mông em trai, bởi vì cậu nói lung tung.

Ogihara đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên bàn tay to của đại ca, sau đó, tay cậu bị nắm thật chặt. “Anh, trước đây, ở bên cạnh Thượng đế, em vốn không dám nghĩ mình có thể có được hạnh phúc. Anh, em không sợ, không sợ một chút nào... Có daddy, mommy, các anh bên cạnh em, cùng em, em không sợ cái gì hết. Nếu như Thượng đế thực sự muốn mang em đi, em cũng sẽ không oán hận, bởi vì không có Người... em sẽ không gặp được daddy, mommy và các anh yêu em thương em đến như thế. Anh, giải toàn quốc là bước ngoặt của em, em sẽ xảy ra chuyện gì, sau khi hoa nở em sẽ đi đâu, sau giải toàn quốc là lúc em có thể biết đáp án. Em không muốn chờ ở đây, chờ đợi sẽ làm em nhu nhược... sẽ làm em mất đi phương hướng, em không muốn đợi số phận tới tìm em... Em nghĩ mình có thể nắm lấy vận mệnh của mình... Anh... em không muốn ngồi đoán xem mình có thể còn bao nhiêu ngày, em muốn quay lại làm Backy trước đây, làm chuyện em muốn làm.”

“Baby muốn quay về Nhật Bản sao?” Sắc mặt Hall và Anthony như nhau, không cười nổi, “Em nói cho anh biết, có phải em đã thích ai rồi không, nếu không thì vì sao em luôn muốn quay về Nhật Bản?!”

Ogihara gật đầu, mặt của Anthony và Hall đều phát xanh, cậu dựa sát vào trong lòng đại ca nói: “Anh, em rất thích bọn họ... Mỗi người họ đều rất dũng cảm, biết mình muốn cái gì, sau đó hướng phía mục tiêu mà nỗ lực. Anh... em không có, từ nhỏ đến lớn, em cũng không biết mình muốn cái gì... Bởi vì biết anh sẽ nuôi em cả đời, cho nên em làm gì cũng không nỗ lực, cho nên... em rất hâm mộ họ.”

“Chỉ là hâm mộ?” Hall ê ẩm hỏi.

“Vâng, rất hâm mộ. Anh... Em không nói dối, bọn họ thật sự là hoàng tử mà... Giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, tôn quý, ưu nhã... Có thể trở thành bạn bè với họ, em cảm thấy cực kì vui vẻ. Anh... Em muốn quay về Nhật Bản, bởi vì ở đó có vận mệnh của em, em muốn làm cái gì đó, dù cho em thực sự sẽ ra đi thì em cũng có thể lưu lại điều gì đó ở nơi này... Em không phải một người khách qua đường, em đã thực sự xuất hiện ở nơi này... Anh... em thích bọn họ, bọn họ là những người bạn rất quan trọng của em, thế nhưng...” Ogihara ôm chặt hai anh trai, “Anh, em nói rồi, bạn bè, cho dù ở đâu cũng là bạn bè, nhưng các anh thì không giống... Dù cho em thực sự có cánh, em cũng sẽ không rời khỏi các anh... Em chỉ... chỉ muốn làm chút gì đó cho họ, bọn họ... bọn họ thật tình đối tốt với em... Em nợ họ thật nhiều thật nhiều...”

“Chắc chắn chỉ là thích giữa bạn bè?” Anthony vẫn rất khó chấp nhận.

“Hà, đại ca, em không có giống nhị ca đâu, em còn nhỏ mà... sao lại hiểu chuyện này được. Em chỉ... muốn làm chút việc... không để mình phải tiếc nuối thôi.” A... Quả nhiên không thể để các anh biết mà.

“Baby, em muốn làm gì anh sẽ không ngăn cản, nhưng em phải biết rằng, giải toàn quốc không phải bước ngoặt của em, em sẽ không có bất cứ chuyện gì. Hơn nữa, sau giải toàn quốc, anh sẽ khóa em ở nhà, em không được đi đâu hết.”

“Được, em nghe anh.”

Biết các anh đồng ý rồi, Ogihara lại ôm chặt anh trai, cậu không phải khách qua đường, tuy rằng ở đây không có vị trí của cậu, nhưng cậu muốn lưu lại vết tích mình đã từng ở nơi này.

“Kirihara, phát ngốc cái gì, đến giờ tập luyện rồi.” Momoshiro đẩy Kirihara.

“À, cảm ơn.” Cầm vợt tennis, Kirihara đi theo. Ở căn cứ huấn luyện phục vụ thi đấu lựa chọn đội tuyển thiếu niên, mỗi ngày của Kirihara lại giống như trong trường học, không tốt đẹp chút nào. Bộ MV kia làm hắn đồng thời phải chịu sự chà đạp của đội phó và đội trưởng, tới đây rồi thì lại càng bị vài người nhìn chằm chằm, ánh mắt như nhìn kẻ thù. Mà có chết không cơ chứ, hắn lại chung một tổ với Echizen Ryoma, làm hại mỗi ngày hắn đều bị Ryoma tìm, mượn cớ tiến hành đấu tập. Càng làm cho hắn gian nan chính là huấn luyện viên Ryuzaki bị bệnh, huấn luyện viên thay thế, Tezuka Kunimitsu nghiêm khắc với việc tập luyện của hắn hơn người khác nhiều. Mặc dù Kirihara kêu khổ trong lòng, nhưng hắn cũng không thấy khó khăn, dù sao huấn luyện với hắn mà nói cũng là chuyện tốt, chỉ có một việc đang càng lúc càng ép hắn không thở nổi.

Kết thúc một ngày dằn vặt đến không còn là mình nữa, Kirihara mệt đến mức ngồi dưới đất như con chó con, ỉu xìu nhìn các tổ khác tập luyện.

“Kirihara.” Tezuka đi tới, anh nhận ra được mấy ngày nay Kirihara có tâm sự. Từ Đức trở về anh cũng đã xem bộ MV kia, cũng giống như những người khác, anh rất tức giận. Tuy nhiên anh cũng không có tư tâm muốn đi báo thù Kirihara, anh chỉ mong muốn Kirihara có thể bỏ thói quen trước đây, không nên coi tennis như một công cụ đả thương người.

“Tezuka, ” Kirihara đứng lên, do dự hỏi, “Chuyện này... gần đây Ogihara có khỏe không?” Liên tục vài ngày không nhận được điện thoại của Ogihara, Kirihara rất lo lắng cho cậu.

“Hôm qua cậu ấy có gọi điện thoại, vẫn khỏe.” Những lời này, Tezuka có ý khác, nhưng Kirihara không nhận ra, điều hắn muốn hỏi cũng không phải cái này.

“À, vậy là tốt rồi.” Cào cào đầu, Kirihara nhịn xuống lời muốn nói, quay đi. Tezuka nhìn Kirihara, vùng xung quanh lông mày nhíu lại một chút.

Vọt vào tắm rửa, đi ăn qua loa, Kirihara trở lại phòng mình tiếp tục đờ ra. Ngày hôm trước gọi điện thoại cho Akutsu, tình huống của Ogihara vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa nghe lời của Akutsu thì hình như còn tệ hơn. Kirihara rất mâu thuẫn, hắn không biết mình giúp Ogihara giấu chuyện đôi mắt cậu là đúng hay sai. Đội trưởng rất quan tâm Ogihara, nếu như sau này Ogihara mà mù... Kirihara run lên một chút.

Cửa mở, thấy người đi vào, Kirihara bật người ngồi dậy: “Đội phó.”

Sanada đi vào, không nói gì mà quăng cho Kirihara một cái tát, đánh hắn ngã lăn trên mặt đất, Kirihara đau đến kêu lên: “Đội phó, em có làm gì đâu?”

“Nếu không thể tập trung huấn luyện, vậy cậu mau biến khỏi đây đi!” Sanada nói một câu, xoay người bỏ đi, Kirihara đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó gấp gáp bước lên phía trước kéo Sanada lại.

“Đội phó, không phải em không tập trung huấn luyện.” Kéo Sanada lại, Kirihara đóng cửa lại.

“Nếu như lúc huấn luyện không thể toàn tâm toàn ý, như thế với không tập trung thì có gì khác nhau.” Sanada đợi Kirihara giải thích, không ở cùng tổ không có nghĩa là hắn không biết.

“Đội phó...” Kirihara ngồi xuống có chút thống khổ nói, “Ogihara... Ogihara cậu ấy có thể sẽ bị mù.”

Trong nháy mắt, đôi mắt Sanada trợn to, xách cổ Kirihara lên, “Nói rõ ràng!”

Editor lảm nhảm: Tội nghiệp bạn ác ma, có đi đóng cái MV thôi mà về bị cả quân đoàn đì sói trán luôn =]]]]]].