[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 17: Vòng đấu loại (5)




Nhìn Ryoma đổi sang tay trái đánh bóng cho đối thủ, Ogihara biết Ryoma đang rất nghiêm túc, cũng biết Ryoma thừa nhận đối thủ đáng để mình khiêu chiến. Ryoma trên sân và trong trí nhớ của cậu như nhau, nghiêm túc và tràn đầy tự tin. Vừa rồi cậu vô ý cậu nghe thấy đánh giá của đội trưởng với Ryoma, trong lúc đang khâm phục trực giác nhạy bén của đội trưởng, cậu chợt nhớ lại lúc cùng Nanjiro-san chơi bóng, chuyện mà Nanjiro-san nói với cậu....

“Nanjiro-san, khi nào thì chú mới chịu đánh nghiêm túc đây. Mỗi lần con và chú chơi bóng con biết chú luôn không đánh hết sức, chẳng trách Ryoma luôn giận chú.”

“Thiếu niên ơi.. Ta đã rất nghiêm túc đánh với con rồi đó, về phần Ryoma... Nó vẫn còn yếu lắm ”

“Nanjiro-san, chú cứ như vậy, Ryoma sẽ rất buồn đó.”

“Ryoma... Nó căn bản không tìm được ý nghĩa của việc đánh tennis, ta thừa nhận hay không thừa nhận nó cũng đâu có gì khác nhau?”

“A? Có... Có ý gì...”

“Tennis của Ryoma bây giờ hoàn toàn là bắt chước của ta, nó đánh tennis chỉ vì muốn đánh bại ta, có thể nói... nó không có tennis của chính mình. Thiếu niên, ta không có hứng thú đánh tennis với chính mình đâu.”

Bắt chước.... Đội trưởng cũng biết tennis của Ryoma là bắt chước từ Nanjiro-san sao? Thế nhưng... Ryoma sao có thể không bị Nanjiro-san ảnh hưởng. Dù sao, tennis của Nanjiro-san cũng đạt đến trình độ thế giới, từ nhỏ Ryoma đã cùng chú ấy chơi bóng. Nếu như là mình thì cũng không tránh khỏi tình huống này đi... Ryoma...

Nhìn hai người trên sân, Ogihara càng xem Ibu Shinji của Fudomine đánh bóng càng thấy không ổn. Cậu luôn thấy bóng người kia đánh ra có gì đó là lạ, người này đánh bóng hình như luôn theo quy luật xoáy lên xoáy xuống.... Là vô tình hay cố ý đây, nếu như là cố ý.... Sao hắn lại muốn đánh như vậy.

Ogihara không hề kinh ngạc vì Ryoma thuận cả hai tay, mà nhìn chằm chằm vào Ibu Shinji, nhớ lại đường bóng hắn đánh, trong đầu bắt đầu tưởng tượng nếu như là mình đánh, có thể xảy ra trường hợp nào... Suy nghĩ một lúc, Ogihara đột nhiên giật mình, chẳng lẽ là....

“Echizen!” Thấy Ryoma lỡ mất bóng, Ogihara kêu một tiếng, sau đó đưa tay lên xoa xoa khuỷu tay mình. Ryoma... Đường bóng đó có vấn đề!

Ryoma nhìn về phía Ogihara, sau đó lại nhìn sang Ibu bên đối diện suy nghĩ sâu xa. Sờ sờ khuỷu tay trái của mình, Ryoma chợt “A” lên một tiếng...

“Fuji... Ogihara và Echizen... Bọn họ...” Kikumaru nhức đầu, hai người kia đang ra ám hiệu sao?

“.....” Fuji không trả lời mà nghiêng đầu, “Đội trưởng, cậu bảo hai người họ đang ‘nói ‘ cái gì?” Hai tròng mắt mở to cho thấy trong đầu Fuji đã có đáp án.

“Ogihara Aitsuki... Cậu ta thực sự không biết đánh tennis sao?” Ánh mắt HLV Ryuzaki lóe lên một chút, nhìn thẳng về phía trước, nói nhưng thực tế là đang hỏi đội trưởng đứng bên cạnh. Mà Tezuka cũng chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

“Echizen!” Lúc này người trên sân đột nhiên quát to một tiếng. Khi mọi người hoàn hồn thì đã thấy vợt tennis trên tay Ryoma bay ra, hướng thẳng sang bên cạnh, “Choang!” Vợt tennis nát, mảnh gãy bắn ngược trở lại Ryoma.

“Ryoma!” Trong nháy mắt khi mảnh gãy đập tới mặt Ryoma, Ogihara hoảng sợ hét lên, sau đó rất nhanh chạy vội tới sân. Ogihara khẩn trương nhìn người đang quỳ trên mặt đất, “Ryoma... Ryoma, cậu sao rồi?” Khi cậu thấy máu từ con mắt Ryoma bưng trong tay chảy ra, trong đầu Ogihara “Oanh” một tiếng, trống rỗng.

“Ryoma-kun...” Ryuzaki Sakurano lấy khăn của mình ra đi vào sân bóng đến chỗ Ryoma, “Ryoma-kun, cậu sao rồi?” Nói rồi định băng bó cho Ryoma.

“Không nên tới gần sân đấu.” Ryoma bưng con mắt hô một tiếng với Ryuzaki Sakurano, rồi quay đầu nhìn về phía người đang sắc mặt tái nhợt bên sân.

“Thế nhưng... cậu phải tới bệnh viện!” Ryuzaki Sakurano thấy trên tay Ryoma máu loãng không ngừng chảy ra thì kiên trì không chịu đi.

“Sakurano! Cổ động viên không được tùy tiện quấy rầy tuyển thủ, với tuyển thủ mà nói đây là sỉ nhục. Sakurano, con là cháu gái ta nên càng phải hiểu rõ điều này, mau ra khỏi sân đấu.” Đối với sự thất lễ của cháu gái, HLV Ryuzaki nghiêm khắc nói với cô. Ryuzaki Sakurano sửng sốt một chút, sau đó mang vẻ thất vọng rời khỏi sân bóng.

Bởi vì Ryoma bị thương, trận đấu tạm dừng. Thấy Ryoma về tới chỗ nghỉ ngơi, Ogihara chạy vào sân đấu. Không để ý ánh mắt sửng sốt của những người khác, Ogihara giật lấy hộp cấp cứu từ trên tay Oishi, nửa quỳ trước mặt Ryoma, ngón tay run run lấy băng gạc trong hộp cấp cứu ra giúp Ryoma cầm máu. “Ryoma... Sao rồi, nhãn cầu có thể cử động không?” Thanh âm Ogihara cũng run run, còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào. Lúc này cậu cực kỳ sợ, lỡ chẳng may mắt bị thương... sau này Ryoma biết làm sao đây? Sao cậu không nhận ra đường bóng kia không ổn sớm một chút... Ryoma.. Đều là lỗi của tớ. Ogihara không biết, xưng hô của cậu Ryoma với thay đổi, cũng không biết, nước mắt từ sau cặp kính của cậu đã rơi xuống, càng không biết xung quanh cậu toàn bộ một mảnh yên lặng.

Lau mãi vẫn không làm máu ngừng chảy được, Ogihara chỉ cảm thấy hai mắt của mình càng ngày càng không rõ, liều mạng chớp đôi mắt đầy nước, muốn nhìn rõ ràng vết thương của Ryoma.

“Ogihara... Tôi không sao.” Ryoma đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, đôi mắt màu hổ phách sáng rực mà sâu thẳm.

“Sao lại không có chuyện gì...” Ogihara nhìn băng gạc nhanh chóng bị máu thấm ướt, khẩu khí cũng gấp lên, “Máu chảy không ngừng.”

“Cái này... Ogihara.. Để tôi làm đi...” Thấy tay Ogihara run rẩy kịch liệt, Oishi vội vã mở miệng, anh còn chưa bình tĩnh được sau tình huống vừa rồi, nhưng anh biết mình phải làm thật nhanh, anh muốn xem mắt Echizen bị thương đến thế nào.

“Vâng...” Thấy mình vẫn không có cách nào cầm máu, Ogihara vội vã đứng lên ngồi bên cạnh Ryoma, để lại vị trí cho Oishi senpai.

“Oishi senpai... Mắt của Ryoma...” Ogihara vừa khóc vừa hỏi.

“Ách... Tròng mắt thì không sao, nhưng mà... mí mắt bị rách nên không cầm được máu.” Oishi không nghĩ rằng Ogihara lại khóc, vội vàng nói, muốn Ogihara có thể yên tâm một chút.

“Ogihara, tôi không sao, cậu đừng lo lắng.” Ryoma không thể động đậy, chỉ có thể nắm cánh tay Ogihara, để cậu biết mình không sao, Ryoma nhìn một người trên sân bảo: “Momo senpai, phiền anh lấy giúp tôi một cây vợt tennis khác.”

“Ryoma...” Ogihara kêu lên, bị thương nặng như vậy mà vẫn muốn tiếp tục trận đấu sao?

“Ogihara.... Trận đấu này... Tôi muốn thắng!” Ryoma nắm chặt tay Ogihara.

“..... Ryoma... Nếu như cậu thua... Tớ sẽ không cho cậu uống trà cỏ xanh nữa...” Ogihara cũng nắm chặt tay Ryoma, cậu hiểu ý Ryoma. Cậu biết, nếu cứ buông tha như thế, Ryoma sẽ không cam lòng, bởi vì... Đây mới là Ryoma mà cậu quen.

“Ừ, nếu như tôi thắng, ngày nào cậu cũng phải làm bữa trưa cho tôi đấy.” Ryoma cũng đưa ra yêu cầu của mình.

“Ừ.” Ogihara cúi đầu, lên tiếng, trong ngực cậu thật là khó chịu, nếu như cậu sớm nhắc Ryoma một chút, Ryoma sẽ không bị thương.

HLV Ryuzaki liếc nhìn hai người, đi tới trước mặt Ryoma nhanh chóng giúp cậu cầm máu rồi nói: “Tôi chỉ có thể cầm máu tạm thời cho cậu thôi, chỉ được tối đa mười lăm phút.”

“Ogihara, đừng khóc nữa, cổ vũ tôi đi chứ.” Ryoma thả tay Ogihara, cậu nên quay lại sân đấu nào.

“Ừ, Ryoma... Cố lên.. Ryoma, đường bóng kia...” Ogihara cũng buông tay Ryoma ra, vừa định nhắc Ryoma, đã bị Ryoma ngắt lời.

“Tôi biết mà, Ogihara.” Ryoma lấy mũ của mình đặt lên đầu Ogihara, cầm lấy vợt Momo senpai đưa cho, ngồi xổm xuống lấy tay lau nước mắt còn vương lại trên mặt Ogihara: “Ogihara, tôi nhất định sẽ thắng.” Nói xong, đứng lên đi về phía sân đấu.

Đột nhiên, Oishi đứng chắn trước mặt Ryoma: “Echizen, cậu bị thương, nếu đánh tiếp thì thật không công bằng.” Nói xong thì dừng lại trước mặt Ryoma.

“Mười phút...” Tezuka cúi đầu nhìn Echizen, “Trong vòng mười phút nếu không kết thúc trận đấu, tôi sẽ xin hủy trận này.”

“Tezuka!” Oishi cực kì kinh ngạc, sao đội trưởng có thể cho phép Echizen lên sân đấu!

“Rõ chưa?” Tezuka vẫn chỉ nhìn Echizen.

“Mười phút... Cũng đủ.” Ryoma ngẩng đầu nói, sau đó vòng qua đội trưởng đi tới sân đấu.

Cầm chắc vợt tennis, Ryoma nói với Ibu Shinji: “Anh bạn vừa tấn công kiểu gì vậy... làm tay của tôi trong khoảnh khắc có cảm giác tê cứng. Tuy nhiên trận này tôi nhất định phải thắng, cho nên... mặc dù anh bạn rất lợi hại, thế nhưng tôi vẫn có thể đánh bại anh bạn đấy.” Nói xong, Ryoma giơ vợt tennis chỉ về phía đối phương, “Trong vòng mười phút tôi sẽ đánh bại được anh bạn.”

“Vậy để xem mày có khả năng hay không đã.” Ibu bị Ryoma chọc giận, hắn không tin đối phương có thể phá được đường bóng kia của mình.

....

Nhìn Ryoma đi khỏi, Ogihara đứng lên định ra ngoài, hiện giờ cậu không phải tuyển thủ nên không thể ở trong sân được. Vừa đứng lên cậu đã bị kéo ngồi trở lại, “Fuji senpai...”

“Ogihara, cứ ở đây đi, mọi người không để ý đâu.” Fuji mềm nhẹ nói rồi nở nụ cười, “Hơn nữa.. Ogihara vừa rồi chắc rất sợ hãi, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.”

Ogihara nhìn các senpai xung quanh một chút, tất cả mọi người đang nhìn trận đấu, cảm kích nhìn người bên cạnh: “Fuji senpai, cảm ơn.” Thực sự cậu đã bị dọa sợ rồi, chân cậu bây giờ vẫn còn mềm nhũn, tay cũng không dừng run rẩy. Khom người xuống ôm chặt chính mình, Ogihara muốn mình tỉnh táo lại, thế nhưng trong đầu cậu vẫn hiện lên hình ảnh Ryoma bị thương. Cậu càng nghĩ càng thấy sợ, thiếu chút nữa... Thiếu chút nữa mắt của Ryoma.. liền xong, Ogihara nghĩ đến lại càng run kịch liệt hơn nữa.

Lúc Ogihara cúi thấp người, mọi người đang xem trận đấu đều hướng ánh mắt về phía Ogihara. Nhìn người vẫn đang run rẩy, tất cả mọi người chẳng biết nên làm gì. Tuy rằng bọn họ cũng hoảng sợ vì Ryoma bị thương, nhưng lại không sợ giống như Ogihara.

Ngay khi Ogihara đang không ngừng run, một tấm áo ấm áp phủ lên người cậu. Rồi có người ngồi xuống bên cạnh Ogihara: “Ogihara, cậu không phải nên cấp động lực cho Echizen sao?”

Ogihara ngẩng đầu nhìn... “Đội trưởng...” Nhìn đội trưởng chỉ mặc áo ngắn tay, cậu biết áo trên người là của đội trưởng. Khoác chặt áo đội trưởng trên người, ngửi mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc thoảng qua trên tấm áo, Ogihara nhớ tới lúc đội trưởng cho mình mượn khăn tay lau mồ hôi. Tezuka... Đội trưởng... Xin lỗi, tôi... vẫn luôn lừa anh... Nhích lại gần đội trưởng, Ogihara lặng lẽ hấp thu nhiệt độ ấm áp truyền đến từ người đội trưởng, cậu... mệt mỏi quá...

Để Ogihara dựa vào người, Tezuka nhìn về phía trận đấu trên sân. Cảm giác cực kì mệt mỏi, Ogihara dùng áo thể thao rộng thùng thình của đội trưởng che hết người mình, vẫn không nhúc nhích mà lui sâu vào. Cậu giờ chỉ muốn giấu mình đi, cái gì cũng không muốn nhớ.

Mọi người ở Seigaku liên tiếp bị cảnh tượng quái dị làm cho đầu óc choáng váng. Bọn họ chẳng hiểu chuyện gì hết, chỉ duy nhất rõ ràng một điều, Ogihara Aitsuki, thành viên năm nhất, có quan hệ vô cùng thân thiết với đội tennis, lại còn được mấy người quan trọng nhất trong đội cực kì quan tâm.

“Tôi chẳng thích trò xoáy lên xoáy xuống của anh bạn đâu, ” Ryoma xoa xoa khuỷu tay mình, “Anh bạn dùng chiêu này đánh với người thuận cả hai tay bao giờ chưa?” Nói rồi, Ryoma đột nhiên đem vợt tennis từ tay trái đổi sang tay phải, sau đó chạy lên lưới, một cú đánh ra, bóng rơi bên cạnh Ibu.

“Nếu như vậy, tao sẽ cho hai tay mày liệt luôn.” Ibu triệt để bị chọc giận, thấy một đứa năm nhất lại được các senpai yêu thương như thế, hắn cảm thấy cực kì đố kị.

“Vậy để xem anh bạn làm được hay không nào.” Ryoma cười khẽ một chút, hai chân chạy lộn xộn. Nếu như anh không thể đánh ra được bóng xoáy lên xoáy xuống, xem anh làm sao để tay tôi liệt nào.

“Echizen lợi dụng bước nhảy Split bằng một chân để đổi tay cầm vợt tennis, làm Ibu chỉ có thể đánh ra bóng xoáy ngang, xem ra, Echizen đã biết nên làm như thế nào rồi.” Inui vừa không ngừng ghi lại vừa cảm thán, cuối cùng cũng thu thập tốt dữ liệu rồi.



Giơ tay bắt lấy quả bóng bay đến, Ibu kinh ngạc đến ngây ngẩn nhìn người đối diện, bóng xoáy ngược... Hắn vậy mà lại... thua.

“Còn chưa tới mười phút đi.” Nghe thấy tuyên bố thắng lợi, Ryoma nói với các senpai ở bên cạnh. Thấy các học trưởng giơ ngón tay cái với mình, cậu biết mình đã không dùng quá thời gian. Đi tới trước mặt người đang cúi thấp đầu, Ryoma vỗ vỗ lên lưng người nọ: “Ogihara, tôi thắng.”

Ogihara ngẩng đầu, nhìn băng gạc đỏ tươi, hơi lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, cậu biết, Ryoma sẽ không thua...

“Bác sĩ, thế nào rồi ạ?” Trong bệnh viện, Ogihara lo lắng hỏi bác sĩ.

“May mà tròng mắt không bị thương, nếu không thì phiền phức rồi.” Với chuyện đánh tennis mà bị thương mắt, bác sĩ cực kì kinh ngạc.

“Vậy là tốt rồi...” Tâm tình khẩn trương của Ogihara lúc này hơi thả lỏng một ít. Cầm lấy đơn thuốc bác sĩ viết, Ogihara lập tức chạy ra mua thuốc. Sau khi để bác sĩ xử lý tốt vết thương, Ryoma cầm lấy túi tennis đi ra ngoài.

Cầm thuốc, Ogihara đang định đi tìm Ryoma thì bị một người nắm tay dắt ra khỏi bệnh viện, rẽ vào hoa viên bên cạnh: “Backy.”