Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 55






_Ôn chủ tịch!
Cô đuổi theo, anh không hề hay biết còn cô cứ cố sức chạy đuổi theo chiếc xe hạng sang chạy với tốc độ kinh khủng, cô chạy mãi vẫn không từ bỏ, cho đến khi chạy đau cả bụng, cô ôm bụng mệt mỏi thở, mặt cô đỏ ửng vì nắng, nhìn quanh! cô đã chạy một quãng quá xa
_Tiểu Nhược????
Ôn Thiếu Phàm xuất hiện, anh kéo tay cô tỏ vẻ không hài lòng, để cô đuổi theo một quãng anh mới phát hiện, mặt anh không vui, nhìn cô thở như sắp chết anh thèm quăng cô xuống cái cống gần đó cho rồi cô ngốc quá
_Đuổi theo làm cái gì? điện thoại rãnh rổi đi cho không rồi hả? có bao giờ em gọi cho tôi chưa?
_Cốp!.

Anh giận quá đá chân vào nắp cống, sở thích của anh là hay đá chân lung tung mà, chẳng may chân anh kẹt vào cái lỗ trên nắp cống, rút mẫu chẳng ra làm anh phát cáu
_Cho chừa cái tật cường quyền nóng tính
Nhược Nhược lảm nhảm, ngây thơ nắm tay kéo anh ra, nhìn cô nhỏ bé quá anh đang giận nhìn cô bỗng dịu đi, cái ngốc nghếch cuả cô thật phiền! cô nhăn mặt nhắm mắt mặt mày méo mó, gắn sức kéo anh ra mà anh vẫn đửng dửng dưng
_Hộc! hộc

_Da!.

_Lùi ra đi
Anh đặt hai tay lên vai cô đẩy cô ra xa, để tay chân anh không vô tình trúng cô, anh cố chấp rút chân ra khỏi nắp cống chiếc giày của anh bị rơi xuống lỗ, còn chân thì trầy xướt chảy máu, cô không quan tâm anh nữa cô lo nói ý chính, nói là không muốn làm vợ anh, nói ra những gì cô nghĩ nhưng chưa kịp nói thì anh đã định quay đi
_Ôn!
_Không thấy chân tôi chảy máu hả? không biết quan tâm gì hết
Anh nhăn nhó trách móc, thế là cô chẳng nói được, thôi thì đợi dịp khác nhưng anh cho cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác
_Em có biết chuyên cơ ở đường băng gần biệt thự Scorpio không?
Anh hỏi, cô chỉ ngây ra anh đang quan sát vết thương ở chân, nó đang chảy máu không ngừng nên cũng chẳng để ý sắc mặt đần ra của cô làm gì, cô có biết chuyên cơ là cái gì đâu
_Tối mai đến đó, tôi muốn biết em trả lời thế nào về lời cầu hôn
Anh cúi người áp hai tay vào mặt cô, nâng khuôn mặt đang sợ đến tái mặt của cô, cánh môi cô run lêm khi nghe anh nói, anh có biết cảm nhận của cô hay anh chỉ quan tâm đến mình cảm giác cuả anh thôi?

_Ôn! chủ tịch! tôi!
Nhược Nhược đẩy anh ra, cô xoay mặt đi hướng khác, vô tình cô nhìn thấy Tiểu Uyển và Ôn đại phu nhân đang đứng trong tiệm váy cưới bên phố nhìn ra, cô được thêm một phen hốt hoảng, anh bỏ lên xe hẹn cô đến tối, bất giác cô run lên, phản xạ nắm lấy anh ý bảo anh đừng đi
_Sao vậy? không đợi được đến tối hả?
Anh véo má cô nựng yêu, cô nuốt nước bọt cố trấn tĩnh, để anh lên xe đi về nếu để anh nhìn thấy mẹ anh và cô ở đây thì sẽ rắc rối, anh đi khuất cô mới hít một hơi bước vào tiệm váy cưới
_Con chào Ôn đại phu nhân
Nhược Nhược cúi người chào hỏi
_Bốp!.

Khi cô ngẩn lên đã nhận được một cái tát từ tay một nhân viên đứng bên cạnh mẹ anh
_Sao! tôi cho người tát cô được không?
Ôn đại phu nhân khoanh tay trước ngực cao quý chậm rãi mà nói, cô ôm mặt chỉ biết im lặng, trong tiệm áo cưới lộng lẫy xa hoa, ai cũng nhìn cô như kẻ hạ lưu không chút liên sĩ, Uyển Uyển được mẹ anh đưa đi thử áo cưới đắt tiền thì cô lại nhận được một cái tát, đúng là cùng chung đẳng cấp có khác, cô mãi chẳng thể bước vào thế giới này được
_Tiểu Nhược có sao không? ai cho cô ra tay với Tiểu Nhược? chán sống
Vẫn là Tiểu Uyển lo lắng cho cô, Uyển nhìn gò má đang sưng lên của cô mà chua xót Tiểu Uyển xấng tới định sẽ tát vào mặt cô nhân viên kia, nhưng mẹ anh đã ngăn lại