Không Ngọt Bằng Em

Chương 62: Vang Vang 1




Edit: Hướng Nhật Quỳ

Ngũ Tố Nghiên trước giờ không hề tức giận với hai chị em dâu này, không phải không thể trêu vào, mà là không so đo chấp nhặt với họ, bình thường có thể nhịn đều nhịn.

Họ nói gì sau lưng mình, nịnh bợ cha mẹ già cũng được, giới giải trí hỗn loạn cũng được, bà đều xem như không biết, để hai ông bà cụ bớt khó xử.

Mỗi lần gặp mặt, Ngũ Tố Nghiên đều mang quà cho hai chị em dâu, từ đồ trang sức đến túi xách bản giới hạn. Bà chưa từng coi trọng tiền tài, chỉ cảm thấy vẫn nên thuận theo câu nói kia, gia hòa vạn sự hưng.

Cha mẹ đã lớn tuổi, điều mong mỏi lớn nhất là con cái hòa thuận. Dù gia đình bà thật sự không mặn nồng gì với những người kia, nhưng ngoài mặt vẫn nhiệt tình thì coi như an ủi các cụ cũng được.

Hoắc gia cũng đâu phải nhà đại quý gì, thứ ông bà cụ có thể cho hậu bối cũng chỉ có một căn nhà thế này mà thôi.

Lòng người không đủ, chú Hai chú Ba cũng cho rằng hiện tại Hoắc Diệp Sơn là người có của cải trong nhà vì hai cụ già thiên vị con trai trưởng, cho họ toàn bộ số tiền nên giờ mới có thể sống ở biệt thự lưng chừng núi, tiện tay là có thể ‘Bố thí’ hàng xa xỉ của mấy chị em dâu.

Họ lại không biết, năm ấy khi Ngũ Tố Nghiên gả cho Hoắc Diệp Sơn, cái gì ông cũng không có, chí có khí khái của người có học, chỉ biết cầm bút viết sách.

Khi họ kết hôn, chính là khoảng thời gian khó khăn nhất của hai người.

Khi đó Ngũ Tố Nghiên vừa tiếp nhận một mớ rối rắm tồi tệ nhất của giới giải trí, cùng ảnh đế Quý Trường Anh siêu hot đang bị bêu riếu bôi nhọ trên toàn mạng xã hội. Vì vậy để bước từng bước đi tới vị trí như ngày nay, vợ chồng họ không biết phải chịu bao nhiêu gian khổ, nuốt bao nhiêu nước mắt, ngậm bấy nhiêu đắng cay.

Chỉ không nói ra mà thôi.

Người cô nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngũ Tố Nghiên, ngượng ngùng hòa giải: “Thím Hai, lời nói cần gì phải nói khó nghe vậy chứ, chị đừng vì Hành Chu và Giai Châu đánh nhau mà nói không biết lựa lời, hai đứa nhỏ nói chuyện yêu đương, chị mắng chị dâu cả…”

“Tôi mắng chị ta cái gì? Tôi nói chưa phải sự thật chắc, có thằng con trai khỏe mạnh nào lại thích con trai? Tôi nói đâu có sai.”

Người cô nhíu mày, nhìn hai đứa nhỏ cùng quỳ dưới đất trước mọi người, đau đầu nói: “Vậy chị cũng không nên nói chuyện như thế chứ, ngẫm lại chị dâu cả đối xử với chúng ta đều lễ phép chu toàn, về gặp mặt cũng mang theo quà, chị xem quà cáp trước mặt… hư.”

Thím Hai không đợi nói xong đã xách cái túi lên ném lên mặt người cô. Người cô bị mặt dây chuyền rạch ra một đường nhỏ nhưng đau đến nhíu mày, bất giác lùi về sau tránh né.

“Dùng quà để thu mua lòng người gì chứ, cảm thấy chúng tôi mua không nổi hàng xa xỉ này đúng không? Cha nói chúng tôi dùng tiền sỉ nhục người, chị ta thì không lấy tiền khinh rẻ người khác. Ha, có chút tiền thì như giỏi lắm, tôi thiếu chút bố thí này của chị chắc.” Thím Hai càng nói càng kích động, hung hăng cởi chiếc vòng tay loại mới năm nay trên tay ra, đẩy vào ngực Ngũ Tố Nghiên.

“Trả cho chị.”

Ngũ Tố Nghiên hít một hơi thật sâu, giờ này bà mới hiểu được chị em dâu vẫn luôn cố kị anh trai của chồng, lại có oán hận lớn với bà như thế, đối với quà cáp mà bà tặng lại coi rẻ và chán ghét như vậy.

“Bà ngoại ơi, họ đang làm gì thế ạ?” Ngôn Ngôn bị dọa sợ, nằm nhoài trong lòng bà ngoại khóc thút thít, bi bô hỏi.

Bà ngoại che tai của nhóc lại, thấp giọng bảo: “Họ đang nói chuyện đó, bà ngoại dẫn Ngôn Ngôn ra ngoài tìm sủi cảo ăn, chịu không?”

Ngôn Ngôn lắc đầu, nhìn mẹ đang ghé vào lòng ba thì mịt mờ hỏi: “Mẹ bị mợ Hai đánh sao? Có phải mẹ khóc không…? Bà ngoại… cháu muốn đến ôm mẹ.”

“Ngôn Ngôn ngoan, mẹ đang nói chuyện, chúng ta cứ yên lặng ngồi đây trước đã rồi lát nữa hẵng đi qua, có được không?” Bà ngoại dịu giọng dỗ dành đứa nhỏ, chỉ lo lại làm nhóc sợ.

Cụ bà biết, ba đứa con dâu này, chỉ có con dâu cả là thật lòng thật dạ hiếu thảo với hai người họ. Dù bận cũng sẽ dành thời gian trở về, tết nhất cũng không quên, các loại sản phẩm chăm sóc hay sản phẩm cũng tặng thành hộp thành hộp, tỉ mỉ dặn dò họ ăn dùng[1].

[1] Ăn dùng [吃用]: Phiếm chỉ ăn, mặc các loại đồ dùng và chi tiêu trong sinh hoạt.

Hai đứa khác thì chỉ quan tâm đến chút gia sản kia mà thôi.

“Mợ cả.” Ngôn Ngôn nhẹ giọng gọi.

Ngũ Tố Nghiên cầm dao phay từ bên ngoài về, bị Ngôn Ngôn gọi một tiếng thì sợ hãi cất dao ra sau lưng, dịu dàng nở nụ cười: “Sao thế Ngôn Ngôn, đói bụng hả?”

Ngôn Ngôn lắc đầu: “Sao mợ lại lấy dao? Còn mợ Hai với Mợ Ba nữa, có phải họ… muốn đánh anh Hành Chu và anh đẹp trai không? Ngôn Ngôn sợ.”

Ngũ Tố Nghiên ngồi xổm người xuống, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Ngôn, cười ôn hòa: “Ngôn Ngôn đừng sợ, mợ cả lén nói cho con biết, hôm qua anh họ đem giấu một món đồ chơi rất thú vị, trong phòng nó đó, bảo bà ngoại dẫn con đi tìm có chịu không?”

Ngôn Ngôn do dự nhìn bà.

“Nếu con có thể tìm được, mợ cả sẽ bảo anh họ tặng nó cho con.” Ngũ Tố Nghiên nháy mắt mấy cái, nói: “Nếu con không tìm được, vậy chỉ có tặng cho anh đẹp trai thôi.”

Ngôn Ngôn khó khăn chọn lựa, vẫn là tính tình của trẻ con nên gật đầu một cái.

Ngũ Tố Nghiên gật đầu với mẹ chồng một cái rồi an ủi: “Mẹ dẫn thằng bé đi đi, không có chuyện gì đâu ạ.”

Bà nội thở dài ôm đứa nhỏ đi. Ngũ Tố Nghiên đi về, chẳng nói lời nào nhặt chiếc túi xách bản giới hạn dưới đất lên, vung dao phay lên rồi ra sức chém xuống, bỏ tại chỗ.

“Chị làm gì đó!” Thím Hai sợ hãi kêu lên.

Ngũ Tố Nghiên giương mắt, cười lạnh: “Bố thí cô?”

Bà lại lấy chiếc vòng tay kia ra, vứt mạnh xuống đất, trong một lúc chia năm xẻ bảy, rơi nát đến sửa cũng chẳng sửa được.

“Thật là oan ức ngài rồi.” Nói xong chìa tay sang Hoắc Diệp Sơn, chẳng thèm quay đầu nói: “Tiên sinh, mượn cây bút.”

Hoắc Diệp Sơn vẫn luôn chiều vợ, hôm nay huyên náo thành thế này ông cũng không cách nào đứng ra chấp nhặt với em dâu, nhưng có thể tùy Ngũ Tố Nghiên phản kích, không chút chậm trễ đưa bút trong ngực ra đưa cho bà.

Ngũ Tố Nghiên xé trang giấy, viết soàn soạt địa chỉ ra phía sau rồi đập trước mặt thím Hai: “Những hàng xa xỉ tôi từng bố thí cho cô, làm phiền cô gửi đến địa chỉ này, đến trả là được.”

Thím Hai cúi đầu nhìn, nhà máy xử lý rác Giang Thành?

“Chị!” Thím Hai nhìn tờ giấy này, tức đến một câu cũng chẳng nói được, cắn răng đặt mông ngồi trên ghế khóc lóc: “Mấy người nhìn đi, tôi nói hồi trước sao lại tốt bụng tặng quà cho tôi như vậy, hóa ra là chờ ngày này để làm tôi nhục nhã đó.”

“Đúng là làm người cũng tâm cơ quá, bắt nạt chúng tôi ngây ngô lại ăn nói vụng về, chơi không lại chị. Chị làm nhục chúng tôi như thế, thà rằng tôi chết đi cho xong.”

Ngũ Tố Nghiên cười lạnh một tiếng: “Tỉnh lại đi, cô đâu phải muốn mình chết, cô chỉ đang muốn người khác tìm chết thôi. Đang trước mặt ba mẹ, cô mắng em chồng, mắng tôi để thỏa mãn tôi đều có thể nhịn, nhưng cô sỉ nhục hai đứa nhỏ này, cây kim của trái tim cô còn lớn hơn nhiều, vậy cũng không thể tha thứ cho người khác?”

Chú Hai vẫn luôn giả chết không lên tiếng vừa thấy Hoắc Diệp Sơn dung túng vợ thì lập tức đứng dậy, trầm giọng hỏi: “Anh cả, anh mặc cho chị dâu cả bắt nạt Tú Vân như vậy?”

Hoắc Diệp Sơn giương mắt, lạnh lùng nhìn ông ta: “Dung túng cũng phải tùy từng người chứ.”

“Anh!”

Ngũ Tố Nghiên cười nhạt một tiếng, giẫm lên những hàng xa xỉ đã hư hỏng nặng kia, nhìn thím Hai nói: “Huống chi dù Lạc Hành gả cho Hoắc Hành Chu, thì cũng con trai nhà chúng tôi, cũng không đến phiên cô không dám nhìn người chắc? Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi. Cô là cái thá gì, để nó gọi cô một tiếng thím Hai là đã giữ mặt mũi của Hoắc Hành Chu rồi, cô mắng nó biến thái dị dạng?”

Một hồi lâu.

Ngũ Tố Nghiên nói ra câu sau cùng: “Cô xứng à?”

Hai nhà của thím Hai và thím Ba đều đỏ mặt tía tai không nói ra lời, so với ngôn từ sỉ nhục của hai người nọ thì Ngũ Tố Nghiên mắng người gần như chẳng dùng từ ngữ dơ bẩn nào mà đã có thể khiến người khác oán giận đến nửa câu cũng chẳng nói ra được.

Hoắc Giai Châu trái lại hừ một tiếng: “Đồng tính luyến ái thì có gì hay mà cao hứng? Xem ra da mặt dày đến nỗi không sợ người khác chế nhạo.”

Ngũ Tố Nghiên liếc nhìn Hoắc Giai Châu từ trên cao, lại cười: “Tú Vân, chị nuôi con trai, có tình có nghĩa có trách nhiệm, dịu dàng nhiệt tình biết chiếu cố người khác, cho dù em nhục mạ nó và Lạc Hành thời gian lâu như thế thì nó cũng không nói lại một câu. So với con trai của em, vô lễ với trưởng bối, tham tiền bạo lực, lời ô ngôn uế ngữ gì cũng nói ra được.”

Ngũ Tố Nghiên nghiêng đầu nhìn con trai nhà mình và Lạc Hành, đáy mắt ngậm cười nói: “Con trai của mẹ, xuất sắc lắm, chẳng có gì để dạy lại hết.”

Sắc mặt của thím Hai xanh xanh trắng trắng, gần như không thở được mà bưng ngực, run tay chỉ vào Ngũ Tố Nghiên: “Cô… cô! Cô oán hận cái gì, Giai Châu gọi cô là bác đó! Cô dám…!”

Ngũ Tố Nghiên cười lạnh một tiếng.

Lạc Hành lẳng lặng quỳ trên đất. Hoắc Hành Chu không cho cậu quay lại nhìn, cậu cũng không nghe rõ phía sau nói gì cho lắm, nhưng tóm lại là đang cãi nhau. Trái tim cậu lơ lửng, sợ hai vợ chồng Hoắc Diệp Sơn chịu oan ức nên gấp đến sắp rơi nước mắt.

Cậu ngoái đầu nhìn về phía cụ ông, lại sợ cụ ông khinh thường mình, đành phải nén nước mắt, ngón tay bấm vào lòng bàn tay đến đỏ.

Hoắc Hành Chu nghe lời của mẹ trong tai, gần như chẳng nhịn được cười. Xưa nay mấy bà thím chưa từng trông thấy bộ dạng tức giận của Ngũ Tố Nghiên, còn thật sự cho rằng đây là một trái hồng mềm, mặc mấy bà thím mắng?

Huống chi, tổn thương chính là cục cưng Lạc Hành của bà.

Không xé sống mấy người đó ra thì đúng là uổng phí kinh nghiệm bao năm lăn lộn ở giới giải trí nhiều mưa máu gió tanh như vậy.

Hoắc Hành Chu rũ mắt, nắm lấy tay Lạc Hành, không tiếng động hỏi cậu: “Có sợ không?”

Lạc Hành lắc đầu. Không phải cậu sợ ông nội giận, cậu chỉ sợ ba mẹ Hoắc gia và hắn bị oan ức, chẳng muốn họ vì mình mà bị trách móc nặng nề.

“Không sợ thì tốt.” Hoắc Hành Chu siết tay cậu, bất kể cậu giãy giụa thế nào cũng không buông.

Lạc Hành nhắm mắt lại, rũ mắt nhìn tay của Hoắc Hành Chu. Lòng bàn tay của hắn ấm áp khiến mình thoải mái, hệt như đang truyền sức mạnh vô hạn vào, khiến cậu đón mưa to gió lớn cũng chẳng sợ.

Hoắc Hành Chu tốt với mình như thế, mình lại do dự, thật sự không xứng với hắn.

Lạc Hành trở tay, nắm chặt tay của Hoắc Hành Chu, thấp giọng nói: “Tớ không sợ, tớ muốn ở bên cậu, cả đời.”

Hoắc Hành Chu khẽ run, nở nụ cười: “Được, cả đời.”

Cụ ông vẫn luôn nhìn trò hề ồn ào hỗn loạn này, nhìn hai đứa con dâu dùng lời nói ẩn chứa sự châm chọc và trào phúng với con trai và con dâu cả thì âm thầm kéo cây kim giấu trong bông[2].

[2] Nguyên văn là Miên lí châm [绵里针]: ý chỉ kim được giấu trong sợ bông, miêu tả trong cương có nhu.

“Đủ rồi!”

Cụ ông vỗ bàn một cái, trầm mặc nhìn sang hai người Hoắc Diệp Sơn, uể oải nói: “Tụi con nói thế nào?”

Ngũ Tố Nghiên bước tới, đỡ hai đứa nhỏ lên: “Đừng quỳ, đứng lên đi.”

Bởi vì quỳ quá lâu nên đầu gối hai người đều có chút mềm nhũn, suýt nữa đã ngã trở về. Cụ ông theo bản năng chìa tay ra, Lạc Hành như bị dọa: “Ông nội, cháu không sao…”

Cụ ông nhàn nhạt ‘Ừ’ một tiếng, lại nhìn sang Ngũ Tố Nghiên, chờ họ nói chuyện.

Ngũ Tố Nghiên nói: “Ba, con và Diệp Sơn đều rất thích đứa nhỏ Lạc Hành này, nếu không đã chẳng dẫn cậu bé về ăn Tết. Liên quan đến giới tính gì đó con không để ý, không ảnh hưởng đến đứa nhỏ ngoan này.”

Hoắc Diệp Sơn ‘Ừm’ một tiếng, cũng nói: “Phải ạ, đứa nhỏ này vâng lời lại đáng yêu. Ban đầu khi con biết được cũng khiếp sợ không thua gì ba, cảm thấy không cách nào chấp nhận được. Nhưng Hoắc Hành Chu nói, là nó kiên trì theo đuổi về, rõ ràng thông minh nghe lời thành tích lại tốt, còn làm tốt rất nhiều chuyện. Hành Chu có thể theo đuổi được thằng bé, đã là may mắn của nó.”

Trước giờ Hoắc Hành Chu chẳng mấy lo lắng về ba mẹ, Lạc Hành lại không biết, lần đầu tiên phát hiện, bọn họ vậy mà còn biết nói dối hơn hắn, không khỏi sợ ngây người.

Cụ ông nhìn hai đứa nhỏ, hỏi: “Cha mẹ con biết chuyện này không? Hành Chu có thể chịu trách nhiệm với cuộc sống sau này của con không? Con đường này cũng không dễ đi, tương lai con có thể đảm bảo sẽ không khuất phục sự thật chứ?”

“Cha mẹ thằng bé không ý kiến.” Ngũ Tố Nghiên không đem chuyện nhà của Lạc Hành ra bên ngoài, nếu không liên quan thì cũng chẳng cần phải nói tiếp. Bà dừng một chút mới nói: “Con tin Hoắc Hành Chu.”

“Hành Chu cháu nói đi.” Cụ ông quay đầu nhìn cháu trai của mình, khuôn mặt phút chốc như già đi vài tuổi khiến người nhìn vô cùng đau lòng, đôi mắt vẩn đục đỏ chót.

Hoắc Hành Chu ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn ông nội rồi đáp: “Cháu có thể, Lạc Hành là cuộc sống của cháu, cháu chỉ khuất phục cậu ấy.”

Lời khẳng định càn rỡ này vốn dĩ không nên nói trước mặt người già như vậy, nhưng Hoắc Hành Chu tỏ rõ nói cho cụ ông biết, thật ra là cam kết với Lạc Hành chân chính ở trước mặt trưởng bối cho cậu một lời khẳng định an tâm.

Con ngươi Lạc Hành khẽ run, cặp mắt bỗng chốc đỏ lên.

“Lạc Hành, cháu thì sao?” Cụ ông siết chặt mép bàn, nhìn cậu nói: “Cháu có thể đảm bảo rằng tương lai ở bên Hành Chu, tính tình của nó vừa không tốt vừa cái gì cũng chẳng biết. Nghe họ bảo, cháu ưu tú như thế, cháu sẽ không trách nó ảnh hưởng đến cuộc đời của cháu chứ?”

Lạc Hành nghe ra được, ngoài mặt cụ ông nói với cậu rằng cậu oan ức, thực tế là đang châm biếm cậu.

Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cụ ông, gật mạnh đầu: “Cháu thích Hoắc Hành Chu. Cháu hiểu tính tình của cậu ấy tốt hơn bất cứ người nào, biết chơi bóng biết chăm sóc người khác lại có tình có nghĩa. Cháu so với cậu ấy, mới là cái gì cũng chẳng biết, đến nỗi ảnh hưởng đến cả cuộc đời của cháu.”

Lạc Hành ngoảnh đầu, nhìn Hoắc Hành Chu, đỏ mắt cười từ tận đáy lòng: “Cảm ơn cậu ấy đã từng ảnh hưởng đến cuộc đời cháu, cứu rỗi cháu như vậy. Nếu không có lòng tốt mà cậu ấy từng cho cháu thì sẽ chẳng có Lạc Hành của ngày hôm nay. Cháu thích cậu ấy, trừ cái chết ra, cháu sẽ không rời bỏ cậu ấy.”

Cụ ông nghe ra được hai người này không phải đang trả lời vấn đề, mà đây là thông báo cho nhau, suýt nữa thở không ra hơi, nhắm mắt hòa hoãn vài phút.

Hoắc Hành Chu cũng chẳng quan tâm ông nội có chấp nhận hay không, thế nào cũng không biết sống chết bèn thổ lộ: “Cháu biết bản thân có nhiều tật xấu, nhưng hy vọng có một ngày có thể trở nên xứng với cậu ấy, có thể khiến cậu ấy tin tưởng, khiến cậu ấy kiêu ngạo. Để cậu ấy bình tâm nói rằng người khác bảo hai người này thật ưu tú, mà không phải nói, xem đi, đồng tính luyến ái biến thái dị dạng.”

Ngũ Tố Nghiên và Hoắc Diệp Sơn chẳng ngăn con trai nói chuyện, trái lại còn cảm thấy vui mừng không thôi, con trai có trách nhiệm thế này, thật đáng kiêu ngạo.

Cụ ông thở ra, nhìn nét mặt hai đứa nhỏ, trong lòng vẫn lo lắng. Đây chỉ là hai đứa nhóc choai choai, có thể biết cái gì gọi là cả đời chứ.

Giữa nam nữ yêu nhau cũng chẳng thể đảm bảo cả đời, hai đứa tụi nó, vẫn còn là hai thằng oắt con thì lấy gì để đảm bảo cả đời đây?

Tuổi trẻ không phân biệt được yêu hận, những tưởng thích là có thể cả đời, cụ ông quét tầm mắt lên mặt hai người, bảo: “Nếu như ông muốn hai đứa tách ra, ông và nó, chỉ có thể chọn một người, hai đứa chọn đi.”

Lạc Hành bắt đầu lo lắng, bàn tay được Hoắc Hành Chu nắm chặt trong nháy mắt run lên. Vấn đề như này bảo cậu làm sao chọn đây, đây chẳng phải là lấy con dao ra, bảo cậu lựa chọn nên đâm ông hay là Hoắc Hành Chu à?

Ai cậu cũng không muốn tổn thương, cậu chỉ muốn khiến họ vui vẻ, chẳng muốn có người bị thương.

Hoắc Hành Chu vừa muốn mở miệng thì bị Lạc Hành ấn tay xuống. Cậu lấy chiếc nhẫn từ trong túi tiền ra rồi dâng hai tay lên, bình tĩnh nhìn cụ ông mà nói: “Ông nội, ông hỏi vấn đề thế này, dù là cháu hay Hoắc Hành Chu thì bọn cháu vẫn chỉ có thể lựa chọn ông. Cậu ấy không phải người ích kỷ, lại càng hiếu thảo hơn so với bất kì người nào, ông không thể chấp nhận cháu cũng hiểu được, nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc cháu yêu thích cậu ấy.”

“Tim cháu là của cậu ấy, linh hồn đều ở chỗ của cậu ấy, có ở cùng một chỗ hay không, việc này trước giờ không hề quan trọng.” Lạc Hành nhìn cụ ông, nói xong đặt nhẫn lên bàn: “Cảm ơn ông đã mến cháu, dù chỉ là nhầm.”

Cụ ông nhìn chiếc nhẫn trên bàn, lại nhìn về phía cậu, đủ ba phút không nói gì.

Trong nhà vô cùng yên tĩnh, mọi người đều nín thở không dám nói to. Thím Hai và thím Ba cũng như bị đập vào đầu, từng người ôm con mắt lạnh bĩu môi, chờ xem chuyện cười.

Ngũ Tố Nghiên hoàn toàn không để tâm, càng nhìn càng thấy hai đứa nhỏ thật giỏi.

Hoắc Hành Chu lẳng lặng nắm chặt tay Lạc Hành. Ở trước mặt cụ ông, hắn đã cho mình đủ tín nhiệm và thể diện, hắn cũng nhìn ra được Lạc Hành đã hoàn toàn vứt bỏ chút yếu đuối và tự ti trong lòng kia, dũng cảm đến có sóng gió cũng chẳng sợ.

Dáng vẻ cậu dang rộng hai tay đón nhận mọi ánh mắt người khác, còn đẹp hơn bất kì phong cảnh nào trên thế giới.

Cụ ông đứng dậy rời đi, qua một lúc lâu mới trở về, cầm lấy một xấp lì xì, lần lượt chia cho mấy đứa cháu.

Hoắc Giai Châu mặt mày khó coi nhận lấy, nói tiếng cảm ơn ông nội.

Phát tiền lì xì xong, chỉ còn cái cuối cùng, tầm mắt của cụ ông lướt qua Hoắc Hành Chu, nhìn về phía Lạc Hành: “Không biết cháu muốn đến nên chưa chuẩn bị cho cháu, cho Hoắc Hành Chu cũng coi như cho cháu. Lần tới đến, lại cho cháu.”

Lạc Hành gật đầu.

Cậu vốn không…

Sao? Ý của ông nội… là gì?

Hoắc Hành Chu biết rõ còn hỏi cười rộ lên: “Ông nội ơi, ý của ông là gì ạ? Không cho bọn cháu yêu đương mà cho mỗi người phụ cấp thôi việc[3] hả.”

[3] Phụ cấp thôi việc [遣散费]: là từ chỉ nhân đạo và có lợi cho việc hình thành các mối quan hệ xã hội. Ngoài ra, hầu hết các người quản lý đều hy vọng có dự tính tạm rời cương vị công tác thì phải thông báo cho họ ít nhất một tháng. Do đó, nếu xí nghiệp muốn sa thải một nhân viên thì phải dựa theo Điều 47 của Luật hợp đồng lao động của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nói cách khác, theo thời gian người lao động đã làm việc trong đơn vị, người lao động được trả theo mức lương một tháng mỗi năm. Nếu quá sáu tháng và dưới một năm thì được tính là một năm, nếu dưới sáu tháng, người lao động sẽ được bồi thường kinh tế cho nửa tháng lương. (Baidu Baike)

“Đừng cợt nhã với ông.” Cụ ông tìm hộp nhẫn rồi ném lên người Hoắc Hành Chu như để hả giận, dọa cho người một nhà nín thinh, lại nghe cụ ông lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, hai đứa cháu phải nhớ kỹ lời hôm nay, ai dám nuốt lời thì chờ ông trừng trị tụi cháu đi.”

Hoắc Hành Chu vừa nghe lời này thì biết cụ ông đã chấp nhận, cho dù không phải chấp nhận thì ít nhất cũng đã hòa hoãn lại. Hắn rũ mắt cười, cũng nhờ kĩ năng chơi cờ này của Lạc Hành.

Đoán chừng là ông không nỡ triệt để xuống tay ‘Kỳ phùng địch thủ’ này.

Hoắc Hành Chu mở hộp nhẫn ra, lấy chiếc nhẫn cũ bên trong ra, nắm tay Lạc Hành kéo qua chẳng nói câu nào đã đeo vào, cười trêu: “Được rồi được rồi, nhẫn cũng đeo rồi, ai đổi ý người đó làm cháu.”

“Nói chuyện cẩn thận!” Cụ ông thấy hắn lại không giữ mồm giữ miệng, lườm hắn một cái: “Tương lai đã là người có trách nhiệm mà vẫn không đúng mực như thế, trưởng thành chút đi!”

Hoắc Hành Chu thu vẻ mặt lại, nghiêm mặt đáp: “Dạ, ông nội.”

Lạc Hành ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, Hoắc Hành Chu trực tiếp đeo chiếc nhẫn lên, như thể rất nóng lòng muốn kết hôn với cậu. Sắc mặt Lạc Hành trong nháy mắt từ trắng chuyển sang hồng, ngơ ra hồi lâu mới phản ứng lại được.

“Ông nội… ông…”

Cụ ông ngạo kiều hừ lạnh một tiếng: “Hôm qua còn bảo với ông là có bạn gái, hại ông tưởng không ai chơi cờ với ông, hai đứa liên thủ gạt ông già này!”

Lạc Hành ngượng ngùng nở nụ cười, siết chặt ngón tay, chiếc nhẫn lành lạnh lại làm ấm tim cậu, từng luồng từng luồng như ấm tựa gió xuân tiến vào trong lòng, ngọt từ trong ra ngoài.

Người của Hoắc gia, đều rất tốt bụng mà.

Lạc Hành thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cười rộ lên một cách chân thành, bất chợt cảm giác được sương mù bao phủ trên người cậu mười bảy năm qua đều tản đi hết.

Từ nay về sau, chỉ có ánh dương rộng lớn, ấm áp và nóng rực, quét sạch bóng tối.



Cả nhà thím Hai và thím Ba thấy không hứng thú nên cả sủi cảo quan trọng nhất của mùng một cũng không ăn đã đi mất.

Cô và dượng ăn cơm xong thì cười đùa trên bàn cơm: “Ở đây cô cũng chỉ có một bao lì xì thôi, nhưng sẽ không cho Hành Chu, mà cho Lạc Hành cơ. Nộp tiền lương lên đây là truyền thống của Hoắc gia.”

Hoắc Hành Chu cười khoát một tay lên ghế dựa, nghiêng đầu ‘Haizz’ một tiếng rồi thở dài: “Vậy sau này cháu muốn mua đôi giày bóng đá bản giới hạn nào thì có phải xin chủ nhà thưởng cho không ta.”

Lạc Hành bấm nhẹ tay hắn dưới đáy bàn, đỏ mặt ngại ngùng nhận lấy: “Cảm ơn cô ạ.”

Ngũ Tố Nghiên chống cằm cười, vui mừng nghĩ cuối cùng chuyện này cũng sáng tỏ. Tuy rằng khởi đầu không mấy tốt đẹp, nhưng phần cuối cùng cũng coi như hoàn mỹ, trên mặt hai đứa nhỏ đều có thương tích, nhưng vẫn cười hạnh phúc đến vậy.



Buổi chiều lúc về Giang Thành, Ngũ Tố Nghiên ngồi trên ghế phó lái, cười tủm tỉm sờ soạng bao lì xì mình chưa đưa, Hoắc Hành Chu vừa định thò tay thì bị bà đập một phát.

“Tránh ra.”

Hoắc Hành Chu mặt đầy dấu chấm hỏi: “Đâu phải chỉ là cảm giác. Sao con có linh tính mạnh mẽ rằng con bây giờ càng ngày càng không có địa vị. Nè, quý cô này, tốt xấu gì con cũng là con ruột của mẹ, lì xì phải giữ cho con một phần chứ.”

Ngũ Tố Nghiên liếc xéo hắn một cái, cười nói: “Cục cưng, gọi một tiếng mẹ nghe nào.”

Ngón tay Lạc Hành run lên.

Hoắc Hành Chu cảm giác đầu ngón tay trong lòng bàn tay trong nháy mắt lạnh đi, sợ cậu nhất thời không tiếp thu được, vội hỏi: “Mẹ, cho con thì đừng khách sáo chứ.”

“Ai bảo cho con.” Ngũ Tố Nghiêng nhìn Lạc Hành không ngừng lo lắng. Bà vốn cho rằng việc này còn khá sớm, không ngờ lại bị Hoắc Giai Châu trực tiếp vạch trần, vậy cứ dứt khoát một đường thuận đến cùng.

“Dù sao đồ gia truyền con cũng nhận, cũng xác định cả đời với Hành Chu rồi, gọi sớm một ngày thì có liên quan gì.” Dùng một lúc, Ngũ Tố Nghiên cảm thấy có lẽ quá trực tiếp nên nói tiếp: “Đương nhiên, nếu con cảm thấy không tiếp thu được thì cứ nói, cũng đừng gấp, dù sao thì dì… đời này vẫn có thể nghe một tiếng mẹ mà.”

Hoắc Diệp Sơn ở đằng trước nhịn không nổi nữa nên phì cười một tiếng, bị bà xã trừng mắt liếc một cái nên vội ngưng bặt, chuyên tâm lái xe.

“… Chú cũng muốn nghe một tiếng ba, cho thêm ít tiền, nói ngọt ngọt chút đấy.”

“Thành giao.” Ngũ Tố Nghiên dời tầm mắt, lại lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra, nói: “Cục cưng, đây là tất cả chìa khóa của nhà mình, con gọi dì một tiếng mẹ, dì sẽ đưa cái này cho con.”

Lạc Hành trầm mặc hồi lâu, há miệng xấu hổ chớp mắt, cắn môi, bên tai đỏ hồng, cảm giác trái tim đang nhảy lên của mình sắp ngượng ngùng đến không chịu nổi rồi.

“Vậy cũng không hấp dẫn được ư…” Ngũ Tố Nghiên nhíu mày nghĩ không ra, lầm bầm một tiếng.

Lạc Hành khó khăn lắm với vượt qua được vẻ thẹn thùng, cái miệng nhỏ đè nén thật lâu, mới nhẹ giọng gọi: “Mẹ.”

Ngũ Tố Nghiên chấn động cả người, trong lòng như có một chiếc búa kẹo khổng lồ khoắng vào, vừa ngọt vừa chua xót lại vừa đau, vành mắt bỗng chốc đỏ lên: “Bé ngoan của mẹ.”