Không Ngọt Bằng Em

Chương 75: Không uổng chuyến này 5




Edit: Hướng Nhật Quỳ

Ngày đếm ngược trên bảng đen càng lúc càng ít, mỗi ngày Hoắc Hành Chu đều sang hai đầu trường học và bệnh viện, vất vả ơi là vất vả, mắt thường cũng thấy được gầy đi khá nhiều.

Lạc Hành đau lòng bảo hắn không cần chạy đến đây, mình đã có người chăm sóc, Ngũ Tố Nghiên lại luôn ở bệnh viện với cậu nên không cần lo lắng.

Hắn không chịu nghe, nói gì cũng phải sang đây ngủ với cậu, nếu không sẽ không yên tâm.

Kỳ thực Lạc Hành đã có thể nghe được rồi.

Thời gian quá lâu, cậu đã quên mất lúc nghe được sẽ như thế nào, bỗng nhiên vừa nghe thấy, chỉ cảm thấy đến cả cỏ xanh rung động cũng có âm thanh.

Cậu nhớ lại hôm mình nghe thấy hoàn toàn ấy, Hoắc Hành Chu còn khẩn trương hơn cả cậu, hai tay siết chặt mép bàn, căng thẳng vừa sợ cậu không nghe được vừa sợ âm thanh quá lớn sẽ làm đau tai cậu, cuối cùng chỉ thốt ra giọng thở: “Cậu nghe, nghe được tớ nói không?”

Lạc Hành gật đầu, Hoắc Hành Chu lập tức ôm chặt cậu vào lòng, chẳng quan tâm đến cả nhóm bác sĩ y tá, không coi ai ra gì mà ôm cậu không buông.

“Chưa từng thấy cảnh đời hả, mất mặt quá.” Bác sĩ đã sớm thấy Hoắc Hành Chu không vui mắt, tóm được thời cơ là muốn trào phúng hắn.

Hoắc Hành Chu vui đến sắp điên rồi, đâu còn quan tâm ai đang trào phúng hắn, dù cho đánh hắn cũng vui nữa kìa.

“Nghĩ gì đó?” Hoắc Hành Chu thấy người bên cạnh đang xuất thần, cười hỏi.

“Đang nghĩ cậu thật là ngốc.” Lạc Hành nói.

“Cậu dám nói tớ ngốc!” Hoắc Hành Chu trừng cậu: “Có phải muốn tạo phản không?”

“Đâu có đâu có, cậu thông minh nhất mà! Tớ thích cậu.”

Hoắc Hành Chu bị lời bày tỏ bất ngờ của cậu chọc cho tim nhũn cả ra, như đang cứu vớt lại mặt mũi mà hừ một tiếng, nói: “Mặc dù là mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn có hơi lạnh, chúng ta đi lên thôi.” Hoắc Hành Chu sờ bàn tay hơi lạnh của cậu, sợ cậu lạnh lại ngã bệnh, vừa làm phẫu thuật xong nên còn rất yếu.

Mỗi ngày hai người đều ăn cơm tối cùng nhau rồi đi xuống lầu tản bộ một chút. Gió tháng giêng lướt trên mặt rất thoải mái, không lạnh mà còn mang theo hương cỏ xanh thơm mát.

Sắc trời dần chìm xuống, Hoắc Hành Chu cầm cổ tay Lạc Hành, hai người chậm rãi đi trong bệnh viện, như thế thời gian đang bị đẩy nhanh thêm mấy chục lần.

Phảng phất cảm thấy, bọn họ đã đi như thế mấy chục năm rồi, đến khi bạc phơ tuổi già đi lạnh tập tễnh, vẫn siết chặt tay đối phương như cũ, nhìn mây hợp mây tan, sắc trời dần tối.

“Làm gì yểu điệu vậy, tớ muốn đi thêm lát nữa, trong bệnh viện toàn mùi thuốc sát trùng, khó ngửi lắm.”

Lạc Hành không muốn đi, lôi kéo tay hắn vô thức làm nũng: “Mấy ngày nữa tớ muốn về trường, được không?”

“Không được.” Hoắc Hành Chu một hơi từ chối: “Trước khi cậu khỏe lại hoàn toàn, đâu cũng không cho đi!”

Lạc Hành mím môi, cầm tay hắn lắc lắc hai cái, chớp cặp mắt mếu môi nói: “Nhưng mà ban ngày không được gặp cậu, tớ… sẽ nhớ cậu.”

“Làm nũng cũng vô dụng.” Hoắc Hành Chu vươn tay che đi ánh mắt ướt át của cậu, ép buộc mình không thể bị cậu mê hoặc, tiếp tục lạnh giọng nói: “Tớ đã bảo với cậu là không vất vả mà, tớ tình nguyện chạy cả hai đầu. Vả lại tớ đến đây thì sẽ không ai quấy rầy hai chúng ta, trong ký túc xá vẫn còn chiếc bóng đèn siêu to khổng lồ kia kìa.”

Vừa thấy bị vạch trần, Lạc Hành nhất thời có chút nản lòng, giơ tay sờ soạng mặt hắn: “Còn nói không vất vả, cậu đã gầy đi nhiều quá.”

Hoắc Hành Chu tiện thể hôn lên lòng bàn tay cậu, cười ậm ờ: “Không ốm mà là trở nên có cơ bắp, không tin cậu sờ thử xem, cứng lắm.”

Lạc Hành bị hắn cầm tay đưa lên bụng, quần áo mùa xuân khá mỏng, lồng ngực cách lớp áo len màu xám chì vừa nóng bỏng vừa rắn chắc.

Hoắc Hành Chu cúi đầu, áp lòng bàn tay của mình lên bụng Lạc Hành sau chiếc áo khoác dày, nhẹ giọng nói: “Bé cưng, cậu mềm quá.”

Đúng lúc bên cạnh có hai cô gái xách đồ lượn ngang qua, có lẽ là thăm bệnh, nghiêng đầu nhìn hai người họ.

“Oa, có phải hai anh ấy vừa hôn nhau không…”

“Hôn đi hôn đi, trời ơi anh trai này đẹp trai quá, anh trong lòng kia cũng rất dễ thương, hai anh này ngọt ngào quá đi!”

Hoắc Hành Chu như cố ý, thấp giọng cười: “Ái chà, bị người khác nhìn thấy rồi.”

Lạc Hành đỏ mặt chẳng biết làm sao nên theo bản năng trốn trong ngực hắn, hệt như đà điểu chờ hai cô gái đi khỏi.

“Hai cô ấy đã đi chưa?” Lạc Hành nhỏ giọng hỏi.

Bản thân cậu giọng đã êm, bây giờ lại thêm vừa thẹn thùng vừa chẳng dám lên tiếng, giống hệt kẹo đường bị hấp chín, mang theo chút ngọt ngào ấm áp, có thể khiến lòng người tan ra.

Hoắc Hành Chu nhìn bóng lưng rời đi của hai cô gái, cười tách cậu ra khỏi ngực: “Đi xa rồi, mềm thế thì sau này nên làm sao đây?”

Lạc Hành: “Tớ không có mềm!”

“Được được được, không mềm.” Hoắc Hành Chu cúi đầu dán bên tai cậu, thấp giọng nói: “Bé ngoan của chúng ta, rất cứng đó nha.”

“Cậu còn nói!”

“Không nói không nói, đi lên ngủ thôi.” Hoắc Hành Chu nín cười, ngang nhiên nắm tay cậu băng qua bồn hoa lớn của bệnh viện, trở về phòng nội trú.

Lạc Hành cởi áo khoác dày ra, đi tới nhà vệ sinh, trông thấy Hoắc Hành Chu đang đưa lưng về phía cậu thay nước ấm thì xúc động đến ngọt ngào trong lòng.

Khoảng thời gian cậu nằm viện, mỗi ngày Hoắc Hành Chu đều chẳng ngại qua lại giữa trường học bệnh viện, nhất định muốn tự tay chăm sóc rửa mặt cho cậu, sợ tai cậu dính nước sẽ không tốt cho việc hồi phục.

Lạc Hành một bên cảm thấy hắn trông nom mình hệt như con nít nên có chút buồn cười. Một bên lại cảm thấy không có có thể được hắn nâng trong lòng bàn tay thế này, xem như một bảo bối mà chăm sóc, chỉ thiếu nước nuông chiều đến muốn đút cậu ăn, nhất thời cảm động đến cười không nổi.

Thật muốn khóc mà.

Lạc Hành bước tới, vươn tay ôm lấy thắt lưng của Hoắc Hành Chu.

Hoắc Hành Chu cứng đờ, cảm giác đứa nhỏ sau lưng hơi run rẩy nên vội vàng xoay người: “Làm sao thế?”

“Cậu đừng xoay lại!” Lạc Hành ôm siết eo hắn, khịt khịt mũi nói: “Cảm ơn cậu, chồng à.”

!!

Trong đầu Hoắc Hành Chu vang lên tiếng ầm ầm, hệt như hàng ngàn núi lửa đang thi nhau phun trào, dung nham nóng chảy dội xuống đầu, thiêu cháy cả người hắn đến ngu luôn.

Giọng nói mềm mại vừa rồi đang nói gì thế!

Hoắc Hành Chu xoay người, đầu tiên là trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, cố gắng nuốt xuống cổ họng hai lần, nâng mặt Lạc Hành, hỏi: “Bé cưng, vừa rồi cậu gọi tớ là gì, gọi lại lần nữa.”

Lạc Hành khẽ cắn môi, bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chòng chọc đến ngượng ngùng không thôi. Tiếng xưng hô khi nãy đã tiêu hao hết toàn bộ dũng khí, làm sao cũng không gọi được, vì vậy quắp hai tay lên cổ hắn, khập khiễng hôn lên mắt hắn.

Hoắc Hành Chu nắm chặt cổ tay cậu, không cho cậu trốn: “Nghe lời, gọi tớ một tiếng nữa.”

“Tớ, tớ muốn rửa mặt.” Lạc Hành vòng qua hắn, chạy đến cạnh bồn rửa tay, vấy nước hai lần.

Hoắc Hành Chu một tay kéo cậu về, nâng thắt lưng ấn lên tường hung hăng hôn một trận, như đang trừng phạt mà bắt cậu gọi mới chịu bỏ qua.

Rất nhanh Lạc Hành đã không chịu được, miệng nhỏ kìm nén hô hấp xin tha. Hoắc Hành Chu lại chẳng chịu buông cậu ra, càng hôn cậu dữ dội hơn. Mãi đến khi gọi liên tục mười mấy lần mới coi như xong, vừa được buông ra đã lập tức giận dỗi chạy sang một bên.

“Vợ à, đừng nóng giận nữa, tớ biết sai rồi.” Hoắc Hành Chu được hời còn ra vẻ, tội nghiệp xin tha.

“Tránh ra.”

“Tớ không đi, cậu đánh tớ cũng không đi. Vợ à đêm nay tớ quỳ ván vò quần áo được không? Cậu đừng phớt lờ tớ mà.” Hoắc Hành Chu cười ngỏn ngoẻn lấy lòng, vỗ vỗ vai cậu: “Anh xin vợ đó, tha thứ cho chồng đi.”

“Không cần.”

“Vậy cũng được, chúng ta ngủ một giấc trước rồi sáng mai dậy lại giận tiếp nhé.” Hoắc Hành Chu lần nữa thay chậu nước ấm để cậu rửa mặt rửa tay, ôm người lên giường, chọc cậu nói chuyện.

“Tớ muốn ngủ.” Lạc Hành nghiêng người đi, đưa lưng về phía hắn.

Hoắc Hành Chu thở dài nói: “Vậy cũng được.”

Nói xong thì đắp chăn cho cậu, tắt đèn chân không trong trong bệnh rồi tự mình đến bên cửa sổ làm bài thi dưới chiếc đèn bàn mờ tối. Nhất thời trong phòng im lặng chỉ còn lại tiếng hít thở và tiếng ngòi bút ma sát trang giấy của hai người.

Lạc Hành lặng lẽ xoay người, đáng giá bộ dáng nghiêm túc làm bài tập của hắn dưới đèn.

Đèn bàn không sáng lắm, nhưng kéo chiếc bóng của hắn ra rất dài, trải trên mặt đất rồi kéo lên vách tường. Lạc Hành mím môi, không phải giận Hoắc Hành Chu, mà là giận chính mình.

Mỗi lần Hoắc Hành Chu làm cậu như vậy, cậu rất khó chịu nhưng cũng rất mong đợi, thậm chí còn muốn hắn ác hơn một xíu nặng hơn một xíu, khiến cậu chịu không nổi mà khóc lên mới thôi.

Cậu luôn cho rằng mình như thế thật quá phóng đãng, cho nên mới giấu đầu hở đuôi nói là mình tức giận, thật ra là để che giấu mà thôi.

Hoắc Hành Chu còn dỗ cậu, tưởng đâu mình sai rồi mới cẩn thận nói xin lỗi cậu dỗ dành cậu như vậy. Lạc Hành cắn môi, lấy cây bút dưới gối ra, nhẹ nhàng xé một mảnh giấy, viết vài chữ rồi ném sang hắn.

Một mảnh giấy nhỏ rơi xuống tay Hoắc Hành Chu, sờ thử rồi ngẩng đầu lên nhìn người trên giường, chỉ thấy cậu rụt vào trong chăn, cả mắt cũng chẳng lộ ra.

Xấu hổ đây mà.

Hắn mở tờ giấy ra, nhìn dưới ánh đèn bàn, nhất thời ngây ngẩn cả người.

—— thật ra, tớ thích cậu ghẹo tớ.

Hoắc Hành Chu đau đầu nhìn đứa nhỏ đang co thành một cục trong chăn, trong lòng bất đắc dĩ nở nụ cười, bây giờ thật sự là càng ngày càng biết trêu hỏa rồi.

Bạch nhãn lang này chỉ biết trêu lửa dù có dập được hay không thôi!

Hoắc Hành Chu như trút giật, cũng xé giấy ra trả lời cậu, ném trở về.

—— nếu làm khóc, làm hư thì sao?

Ầm một tiếng hai má Lạc Hành đỏ ửng lên, đốt cháy bụng của cậu nóng hầm hập, bất an giật giật chân, theo bản năng khép tờ giấy lại, vừa hấp háy mắt vừa kìm nén hô hấp, mở tờ giấy ra xem đi xem lại nhiều lần.

Hoắc Hành Chu nhận được tờ giấy cậu ném trở về, đoán chừng là cậu bảo mình đừng nói nữa, cười mở ra.

Nhưng lần này không phải là núi lửa phun trào mà là trực tiếp ném hắn vào dòng thác dung nham mấy ngàn dặm, quay nướng dằn vặt hết lần này đến lần khác, khiến hắn bị tình triều chi phối một cách mãnh liệt.

—— tớ, đều nghe lời cậu.

Hoắc Hành Chu ngửa mắt lên trời thở dài, hắn có tài cái gì mà đời này có thể có được bảo bối thế này.

“Hoắc Hành Chu.”

“Hửm?”

Lạc Hành thò đầu ra khỏi chăn, giọng nhỏ như muỗi nói: “Trong cặp của tớ có lọ thủy tinh cậu đã tặng tớ, tớ cho một điều ước, cậu phải giúp tớ đạt được.”

“Được.” Hoắc Hành Chu đi tới, lấy cái lọ trong cặp ra rồi đổ hết lên giường bệnh. Lạc Hành ngồi dậy, mở từ tờ số một đến mười tám ra cho hắn.

Hoắc Hành Chu ngồi đằng sau cậu, ôm cậu vào ngực rồi mở ra từng lá một.

Phần cuối của mười tám lá thư, hắn đều chừa lại một chỗ trống để Lạc Hành cầu nguyện.

Hoắc Hành Chu mở lá thư thứ nhất ra, nơi cầu nguyện viết ba chữ, Hoắc Hành Chu.

Hắn ngẩn ra, cúi đầu nhìn người trong ngực, chỉ thấy cậu đỏ mặt chớp chớp mắt, ngượng nghịu bảo hắn đừng nhìn mình rồi thúc giục hắn xem tiếp.

Hoắc Hành Chu nín thở trong lòng, nghẹn đến nỗi tay hắn phát run,. Mười tám lá thư được mở ra đều viết cùng một nguyện vọng. như thể mãi mãi sẽ chẳng đổi thay, hàng triệu năm vẫn chí có một nguyện vọng.

Cả đời này của cậu, nguyện vọng duy nhất chính là muốn một Hoắc Hành Chu.

Hoắc Hành Chu cảm thấy cả đời này mình dường như chưa từng khóc, dù có gãy tay gãy chân thì hắn cũng chưa từng khóc. Nhưng vào giờ phút này, hắn lại thấy viền mắt mình chua xót không thể chịu được.

Hắn ngửa đầu, hít sâu một hơi nén nước mắt trở về, cúi đầu hôn khẽ lên tóc Lạc Hành, cẩn thận cam đoan từng chữ một: “Chỉ cần một ngày vẫn còn Hoắc Hành Chu, thì cậu ấy sẽ chỉ thuộc về cậu.”

Lạc Hành vùi đầu vào ngực hắn, ‘Ừm’ một tiếng, chẳng chút kiêng nể cảm thụ sự ấm áp của lồng ngực ở phía sau, hệt như đang gối lên cả thế giới.

Lạc Hành giơ tay, cùng đan chặt mười ngón với Hoắc Hành Chu, lặng lẽ nói trong lòng: Cả thế giới.



Chẳng mấy chốc đã kết thúc ngày đến ngược kỳ thi tuyển sinh đại học. Trình Lợi Dân không ra sức đốc thúc họ học hành như trước nữa mà ngược lại bảo bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện học hành nữa mà bồi dưỡng đầy đủ để có tinh thần nghênh đón kỳ thi.

Hoắc Hành Chu thi hành mấy thứ này rất rốt ráo, quấn lấy Lạc Hành ăn kẹo liên tục mấy ngày, còn ngang bướng bảo ba mẹ đưa mình và cậu đến chỗ thi.

Ngũ Tố Nghiên cười nhạo hắn: “Con được lắm, ba con đưa con đi được rồi, cục cưng Lạc Hành thì đi chơi với mẹ, ai muốn phơi nắng chứ.”

Hoắc Hành Chu ‘Này’ một tiếng rồi bất mãn nói: “Người nhà đưa con cái đi thi chẳng phải rất bình thường[1] sao? Mẹ theo ba con ra ngoài chơi đi, vợ con đi con là được rồi.”

[1] Gốc là Tiêu phối [标配]: ý chỉ rất bình thường, không có một chút đặc biệt (thường chỉ vẻ ngoài hoặc quần áo).

Lạc Hành mắc cỡ bảo hắn đừng nói nữa, sau đó khó xử nhìn Ngũ Tố Nghiên: “Mẹ, con muốn đi cùng Hoắc Hành Chu, được không ạ?”

Ngũ Tố Nghiên lập tức thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên có thể đương nhiên có thể, cục cưng nói gì thì là cái gì, ba mẹ đi với con.”

Hoắc Hành Chu trầm mặc vài giây, hỏi một vấn đề đã kìm nén trong lòng rất lâu: “Mẹ, mẹ nói thật đi, con có địa vị nào trong nhà này không?”

Ngũ Tố Nghiên nghiêm túc ngẫm nghĩ, nghiêng đầu đảo mắt nhìn xung quanh, ngón tay trắng mịn được chăm sóc kỹ lưỡng rồi nới lỏng một lóng tay: “Kém ơn nó chút xíu à.”

Hoắc Hành Chu ngờ vực quay đầu nhìn.

… Tác phẩm thư pháp được hai người Lạc Hành và Hoắc Diệp Sơn viết treo trên tường.

Được lắm.

“Con hiểu rồi, dọn dẹp xong thì cút đây.”

Lạc Hành nhịn cười, lặng lẽ nắm tay hắn dưới ghế sofa, đầu ngón tay miêu tả lòng bàn tay hắn, im lặng an ủi.

Ngày thi, Lạc Hành kiểm tra đồ đạc cho hắn. Lúc đưa đến cổng trường thi, hắn không xuống mà nói muốn gì đó chúc may mắn.

Lạc Hành ngơ ra. Ngũ Tố Nghiên lập tức hiểu ý quay đầu đi, lui về với Hoắc Diệp Sơn, chặc lưỡi nói: “Mau mau mau, thơm nó một cái rồi bảo nó cút mau lên.”

Lạc Hành trực tiếp choáng váng. Tuy chuyện thân mật hơn bọn họ đều đã làm, nhưng ngay trước mặt ba mẹ vẫn… cái này sao mà được chứ!

Hoắc Hành Chu chẳng chịu bỏ qua nhìn cậu chằm chằm: “Lẽ nào cậu muốn thi không tốt sao?”

Lạc Hành sợ nhất là chuyện này nên hốt hoảng lắc đầu, một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi rồi nhanh chóng thơm lên mặt hắn cái chụt: “Thi cố lên!”



Kết thúc kỳ thi đại học, bọn học sinh như được phóng thích, đứng trên cầu thang rải đầy trời một đống bài thi chất đống như núi, hệt như tuyết rơi che kín cả tòa dạy học trường cấp 3.

Bị áp lực ba năm, hiệu trưởng và các thầy cô cũng ngầm chấp nhận phương thức giải áp lực này.

Mặc bọn họ nháo, hôm nay cũng là ngày cuối cùng rồi.

Cho dù lúc dạy học bị tức đến thở không ra hơi, nhưng nghĩ đến một lần tốt nghiệp này có thể sẽ tạm biệt mãi mãi thì vẫn không nhịn được mà đỏ cả vành mắt.

Nét chữ khoa trương trên bảng đen của lớp Chín viết quá nguệch ngoạc, bọn học sinh đứng đằng trước chụp ảnh chung, Lạc Hành cũng bị kéo qua cùng nhau chụp rất nhiều tấm.

“Này này này, Lạc Hành, Lạc Hành!” Phùng Giai xông từ bên ngoài vào, Lạc Hành nghi hoặc quay đầu lại, thấy cậu ta lo sốt vó thì nở nụ cười: “Sao vậy?”

Phùng Giai đè đầu gối lại thở không ra hơi, chỉ ra phía sau: “Hoắc Hành Chu… Hoắc Hành Chu nó hát dưới cột cờ kia kìa!”

Lạc Hành ngây ngẩn.

Bọn học sinh lớp Chín vây quanh Lạc Hành cùng chạy xuống như ong vỡ tổ. Đợi đến khi tới sân thể dục, Lục Thanh Hòa gần như điều chỉnh xong thiết bị đài phát thanh mượn của trường với Hoắc Hành Chu, cho hắn một ánh mắt OK.

Hoắc Hành Chu cầm micro, rêu rao ho khan hai tiếng, nói: “Lúc khai giảng cấp 3, tôi đã nói nếu yêu đương thì sẽ đứng dưới cột cờ hát Chinh Phục.”

Nói rồi, hắn nhìn về phía Lạc Hành ở dưới sân khấu, hơi nghiêng xuống dưới cười nói: “Tôi vẫn chưa hát là vì cậu ấy không nghe được, tôi không muốn khiến cậu ấy tiếc nuối. Hiện tại cậu ấy nghe được rồi, phiền mọi người giúp tôi và bạn trai tôi làm chứng nhé.”

Mọi người ồn ào ‘Hú hét’ lên, Lạc Hành cảm nhận được sự chấn động từ tai đến tim, cũng không nhịn được mà run rẩy. Ngay sau đó chính là tiếng trầm thấp của Hoắc Hành Chu, giọng hát được truyền tới thông qua cái mic chất lượng kém nên có phần không chuẩn.

“Vẻ ngoài khỏe mạnh của người chứa vô số vết thương lòng… Tôi là tù binh ương ngạnh của trận chiến này… Cứ thế bị người chinh phục…” Hoắc Hành Chu trầm giọng hát, chẳng những chỉ hát một ca khúc mà còn là lời tuyên cáo với mọi người.

Hắn có bạn trai, hắn thuộc về người đó.

Vánh mắt Lạc Hành ướt nhem nhìn hắn trên sân khấu, nhớ lại hồi mình vừa chuyển trường đến, cẩn thận đi ở phía sau hắn dõi theo bóng lưng của hắn, nào có nghĩ đến sẽ có được ngày này.

Thế mà cậu đã đến rồi.

Thời điểm cậu hoàn toàn chẳng dám hy vọng xa vời, Hoắc Hành Chu đã đến bên cậu, cho cậu vận may hết lần này đến lần khác.

Hoắc Hành Chu hát xong thì buông mic rồi đi xuống, đám học sinh tự động tránh thành một đường, cuối đường là Lạc Hành.

Hắn đi rất thong thả, như ngược thời gian đi về phía cậu, bước đến chỗ đứa nhỏ chấp nhất chờ đợi hắn của mười năm trước, dang rộng cái ôm.

“Xin chào, anh là Hoắc Hành Chu, đi theo anh không?” Hoắc Hành Chu hỏi.

Lạc Hành ngây ra, gật đầu một cái thật nhẹ rồi thả một viên kẹo vào lòng bàn tay hắn, sau đó ngẩng đầu: “Xin chào, em tên Lạc Hành.”

Thời gian có lẽ sẽ chẳng quay ngược lại, con sông từng đi qua cũng không thể quay đầu lại. Nhưng chỉ cần trong lòng có một niềm tin, bất kể đi như thế nào, cũng sẽ hái được ngôi sao thuộc về mình.

Nó chỉ chiếu sáng một góc trời nhỏ, cũng chỉ phát sáng xung quanh một người.

Lạc Hành nghĩ, cậu đã sớm cầm chắc ngôi sao này rồi.

Hoàn chính văn.