Không Người Gặp Lại

Chương 50




Ra đến phía Đông Tứ Hoàn Sở Giang Viễn tìm một tấm lụa đen giao cho Kiều Dã. Kiều Dã biết quy củ của đám người chú Phùng, cau mày, nhưng cũng không nói gì, nhận lấy buộc lại che mắt Đào Nhiên rồi thắt một nút lỏng lẻo.

Có lẽ lái xe hơn nửa giờ, theo phương hướng suy đoán thì hẳn là gần đường cao tốc Sân bay số 2. Đào Nhiên cũng lười giơ tay kéo thứ đồ trước mắt. Chỉ một mình cậu, dù có khắc bản đồ vào đầu rõ rõ ràng ràng thì thế nào? Nếu Lý Trạch Khôn có thể đến, thì dù Đào Nhiên có bị mù đi nữa cũng có thể chờ.

Sau khi đưa bọn Kiều Dã đến, Sở Giang Viễn định rời đi. Kiều Minh đặt cho y hai vé máy bay buổi chiều, giờ đã đến lúc rồi. Lúc y lái xe ra ngoài Mã Tử kéo barrie lên rồi gõ gõ vào cửa sổ xe: “Sở ca, phiền anh giao sim di động cho em.”

“Chú Phùng dặn à?”

“Xem anh nói kìa, cái này chú Phùng cũng là lo anh bị cuốn vào.” Người đàn ông kia cười cười: “Có điều mấy phút trước chú Phùng đã gọi điện cho Kiều ga, Kiều gia cũng cảm thấy vẫn nên giữ sim lại thì thích hợp hơn. Không tin thì anh cứ gọi điện thoại hỏi một chút.”

“Không cần đâu.” Sở Giang Viễn lấy di động ra: “Chờ tôi đến bên kia rồi tự làm một cái mới.”

“Haizz, anh cũng tốt số thật, bây giờ bang mình đều đòi người đi vào, nào có chuyện Kiều gia đuổi ra ngoài như anh đâu.” Sở Giang Viễn dùng một cái Samsung cũ, rất dễ gỡ ra, lúc gã đàn ông kia cầm sim tuỳ tiện nói mấy câu.

Sở Giang Viễn vẫn chỉ cười cười, sau một chốc như mới phản ứng lại được mà hỏi: “Chuyện giao dịch giữa Kiều gia và Lý thiếu kia, chú Phùng có biết không?”

“Nói thật, hiện giờ địa vị của chú Phùng,” người đàn ông đè thấp giọng: “Phỏng chừng còn không quan trọng bằng anh ở bên Kiều gia, có mấy chuyện quan trọng ông ấy đã sớm không còn được quản. Nếu như lão gia tử có thể nhả ra thì phòng chừng hiện giờ Kiều gia tình nguyện mang Nhị thiếu gia đi còn hơn.”

“Nơi này đúng là rất tẻ nhạt, rảnh rỗi nhìn thấy người cậu cứ nói nhiều như vậy.” Sở Giang Viễn cười: “Đưa di động cho tôi. Đi đây.”

“Sở ca đi thong thả nha.”

Lúc Lý Trạch Khôn chờ Kiều Minh trả lời có đọc những tài liệu được sao chụp kia. Thật ra hắn cũng không hiếu kỳ lắm, thậm chí liếc một chút cũng cảm thấy choáng váng. Tên những người này đều vì tín ngưỡng và vinh quang của đất nước mà tồn tại, vận mệnh lại bị trói buộc trong một xấp hồ sơ tuyệt mật này.

Tay Lý Trạch Khôn run run đốt một điếu thuốc. Hắn không phải là thánh nhân, không làm được chuyện lo nước thương dân lòng chứa thiên hạ. Điều duy nhất hắn muốn làm và có thể làm, là không phụ lòng người yêu của mình.

Lúc Lý Trạch Khôn lơ đãng lướt đến trang thứ sáu, ánh mắt bỗng ngưng lại. Một bức ảnh chụp một người đàn ông trẻ tuổi non nớt, giống như lấy ảnh cũ lúc mười tám mười chín tuổi ở trường cảnh sát dán lên, có điêu gương mặt đó chắc chắn không sai, rõ ràng chính là Sở Giang Viễn!

Lý Trạch Khôn giễu cợt một tiếng ngửa đầu tựa trên sô pha nhắm mắt lại. Hắn cách quãng nói chuyện mấy lần với Kiều Minh, biết Kiều Minh đang quyết tâm dự định quét sạch nằm vùng ở Long Hưng và Thiên Kỳ, không thể thiếu một hồi náo loạn tinh phong huyết vũ. Nhưng kỳ lạ là một ngươi máu lạnh lý trí như gã lại có thể trực tiếp nhận điện thoại từ Vân Nam lúc đang uống trà với mình, không e dè mà an bài xong xuôi cho Sở Giang Viễn.

Chuột yêu mèo, đây là trò cười không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng con mèo này cũng lập tức sẽ bị rút móng bẻ răng.

Lúc Kiều Minh gọi điện thoại đến Lý Trạch Khôn vừa cúp cuộc điện thoại giao người đi tra số di động của Sở Giang Viễn, hắn nhận ngay lập tức.

“Tro cốt đã mang tới, đang chờ xin phép được chuyến bay, có lẽ ngày hôm sau là có thể đến.”

“Bên này tài liệu cũng đã thu xếp ổn ổn rồi. Trừ thứ anh muốn ra, còn có những vùng lẻ tẻ khác, anh cầm trao đổi hoặc bàn điều kiện đều không thành vấn đề.”

Kiều Minh cười, giọng nói trầm thấp truyền từ micro đến đúng là dễ nghe: “Đột nhiên cậu dễ nói chuyện như vậy khiến tôi có hơi không quen.”

“Xưa nay tôi vẫn không dễ nói chuyện. Anh không cần giả vờ với tôi, Đào Nhiên đang ở chỗ anh đúng không.” Lý Trạch Khôn cong ngón tay gõ gõ trên thành ghế sô pha: “Chuyện này anh làm không đẹp tí nào.”

“Đây đúng là oan uổng cho tôi.” Kiều Minh cũng hơi có chút oan ức: “Em trai tôi từ nhỏ đã được cả đại gia đình cưng chiều, hơn nữa ở Bắc Kinh bên này cũng không ai dạy dỗ. Nó làm nhiều chuyện xấu ngay cả tôi cũng không quản được. Tôi đã sớm bảo nó đưa Đào Nhiên về cho anh, nhưng nó lá mặt lá trái tôi cũng không có cách nào.”

“Tôi tìm tro cốt ở Hồng Kông cho cậu, vậy nhất định không để ý đến Kiều Dã được. Vì thế cậu nói cho tôi biết đi, tôi nên bận rộn ở chỗ nào đây?”

Lý Trạch Khôn đột nhiên nghiến chặt răng, gân xanh trên trán nảy thình thịch. Kiều Minh đang thăm dò hắn, chẳng hề uyển chuyển việc mình làm không quang minh chút nào, có thể thấy gã đang tỏ thái độ mình có chỗ dựa nên không hề lo sợ. Nếu nói là một đổi một thì Lý Trạch Khôn còn có thể có một chút quyền lên tiếng, mà bây giờ hình như Kiều Minh cũng hoàn toàn đoan chắc hắn không bỏ qua được Đào Nhiên.

“Những người như chúng ta, làm chuyện trắng đen không nói, nhưng vẫn coi trọng nhất là quy củ. Kiều gia bây giờ không muốn quy củ sao?” Lý Trạch Khôn lạnh lùng nói: “Ai cho anh ảo giác, cho anh cảm thấy như vậy là có thể bắt bí được tôi?”

“Nào có nghiêm trọng như cậu nói thế đâu, chờ lúc tôi trở về sẽ thu thập con trẻ,” Kiều Minh không hề để ý cười cười: “Mặc dù thời điểm Tiểu Đào ở bên cạnh tôi cũng không nhìn ra có gì hay, nhưng mà có điều từ chỗ cậu đây xoay tay một cái, giá trị bản thân tự nhiên tăng cao. Kiều Dã nhìn thêm mấy lần cũng không phải là vấn đề lớn.”

Bất ngờ là Lý Trạch Khôn tức giận không vì câu nói này. Ánh mắt hắn rơi vào trên túi giấy, cười lạnh: “Đúng thế, người có thể khiến anh nhìn ra chỗ tốt, vậy mới phải không bình thường.”

Trực giác Kiều Minh thấy không đúng: “Cậu muốn nói cái gì.”

“Không có gì, chờ anh trở lại hẵng nói.” Lý Trạch Khôn không hề phí lời, đâm một nhát dao vào lòng người ai mà không muốn làm? Phỏng chừng nếu Kiều Minh biết bên cạnh mình là ai, sợ rằng sẽ hận không thể xem Sở Giang Viễn là MB cho xong.

Điện thoại của Sở Giang Viễn buổi tối mới tra được, có một số cá nhân, một số công việc. Lý Trạch Khôn muốn trước tiên hẹn y để nói chuyện, nếu Sở Giang Viễn chịu phối hợp, Lý Trạch Khôn sẽ bớt được rất nhiều phiền phức. Còn nếu không, giao hồ sơ ra cũng đủ khiến Kiều Minh gặp rối loạn rồi.

“Thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy. Sorry, the subscriber you dialed is power off….”

————————–

“Tại sao không ăn gì?” Kiều Dã kéo Đào Nhiên khỏi giường, chỉ vào một bàn thức ăn không được động tới, lông mày nhíu chặt: “Cậu sống dở chết dở ở chỗ này là muốn khiến ai không thoải mái?”

Đào Nhiên nhàn nhạt liếc Kiều Dã một cái, rũ mắt xuống rất nhanh: “Không cần, về nhà tôi sẽ ăn.”

“Về nhà?” Kiều Dã giận dữ bật cười, cậu ta túm tóc Đào Nhiên ép cậu ngẩng đầu: “Cậu cảm giác mình sẽ được về à? Vậy còn không khả thi bằng trực tiếp đói chết.”

“Cậu sẽ không chống lại được anh mình đâu, đến lúc đó nhất định phải thả tôi ra.”

“Mẹ nó cậu đúng là óc lợn, Lý Trạch Khôn muốn cậu mới là lạ!”

Trước giờ động tác Đào Nhiên chưa từng nhanh đến vậy, ngay cả suy nghĩ cũng không đuổi kịp hành động, lúc cậu tát mạnh Kiều Dã tóc còn đang bị nắm trong tay cậu ta.

Trên mặt Kiều Dã rất nhanh chóng xuất hiện một dấu tay đỏ bừng. Cậu ta ngây ngốc, lúc chậm rãi hồi thần quả thật giận điên lên: “Hôm nay không chịch chết mày đcm tao không phải họ Kiều.”