Không Phải Ai Khác Mà Là Em!

Chương 5: Thực khách và ly rượu




Trong nhà hàng Pháp, Mai Ngọc bận rộn bưng đồ ăn đến cho các thực khách, từ cửa một người con gái xinh đẹp bước vào, cô gái với mái tóc màu cam vàng nổi bật, làn da trắng nõn mềm mại như cánh hoa hồng trắng, đôi mắt to tròn luôn hiện lên ánh cười, môi hồng cũng cong lên một độ cong hoàn hảo, hình như cô ấy có chuyện gì đó rất vui, trên người là một bộ váy xòe rộng dài hơn đầu gối có họa tiết hoa bản to trông vô cùng xinh tươi. Mai Ngọc khẽ mỉm cười di đến bàn ăn nơi cô gái đang ngồi. " Xin hỏi quý khách đi một mình hay có đi cùng ai không ạ? " - Cô nhẹ nhàng nói đúng chuẩn một nhân viên thực thụ.

" Còn một người nữa, lát tôi sẽ gọi món ăn, cảm ơn "

" Vầng " - Trời ạ, ngay cả giọng nói cũng thánh thót như chim sơn ca! Mai Ngọc cúi chào rồi bước đi.

Sau một lúc lâu thấy người cô gái đợi vẫn chưa tới nên cô định đi đến hỏi thì ngoài cửa, một người đàn ông đi vào. Khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn hút toàn bộ thế giới vào, trên người là một bộ vest hàng hiệu. Siêu cấp mỹ nam là đây, nhưng sao cô thấy quen thế nhỉ? Trông thấy anh ta đi đến bên bàn cô gái, cô khẽ bĩu môi, là đàn ông mà lại để con gái đợi trước không biết mắc cỡ à? Nó vậy cô cũng ngoan ngoãn đi đến phục vụ họ thì nghe thấy cuộc hội thoại sau.

" Anh đến rồi à, mau ngồi xuống đi! " - Cô gái đứng lên cười nói

" Lần sau cô không cần đợi tôi "

" Anh dừng lo lắng, em không sao đâu "

" Đây không phải là lo lắng đừng tưởng bở "

Nghe đến đây Mai Ngọc khẽ nhíu mày, người đàn ông này thật đáng ghét, bắt người ta đợi mà còn như vậy....

" Đúng là một người đàn ông khiến người ta chán ghét " - Không chịu được cô khẽ lẩm bẩm.

Ai cũng không nghe thấy nhưng Trần Minh Tuấn nghe rất rõ, quay đầu nhìn anh khẽ nhếch mày sau đó nơ một nụ cười đầy giảo hoạt. " Không nghĩ em lại ở đây cô gái nhỏ của anh "

" Phục vụ, rót rượu "

" Vâng " - Thôi dèm pha người trước mặt, Mai Ngọc bước qua anh ta rót rượu, rót xong cô lui qua một bên.

" Uống đi " - Anh đưa ly rượu đến trước mặt Mai Ngọc.

" Tôi không uống được rượu thưa quý khách " - Cô lễ phép trả lời.

" Không sao đâu, em uống đi cho anh ấy vui " - Ngay sau đó là lời nói ngọt ngào của cô gái.

Cô không thể từ chối nên uống hết một hơi, để lại ly rượu trống trơn trên bàn sau đó cúi chào rồi lui ra. Trần Minh Tuấn không nói gì mà chỉ giảo hoạt cười. Cô gái bên cạnh lại nói chuyện với Trần Minh Tuấn vô cùng thân thiết nhưng anh cũng chả nói câu nào.

" Đêm nay anh ngủ cùng em nhé " - Nói xong cô gái liền mặt đỏ bừng trông vô cùng đáng yêu.

" Không " - Sau đó Trần Minh Tuấn để lại cô gái đang ngây ngốc bỏ đi mà hướng đi của anh là phòng nhân viên. Đưa một tờ tiền cho quản lý, anh thoải mái đi vào trong phòng nhân viên, không gõ cửa, anh đi thẳng vào bên trong thì thấy Mai Ngọc cả người đổ mồ hôi nằm dài dưới đất không ngừng xé rách quần áo của mình, một phần da thịt trắng muốt đã lộ ra. Cả người đột nhiên nóng rực, anh bế cô gái còn đang mê mang ra xe của mình.