Không Phải Em Không Lấy

Chương 106: Mối thù gia tộc




"Tạm thời bỏ qua cho anh." Nhược Băng phủi tay nói.

"Nữ hiệp rộng lượng tấm lòng bồ tát, vợ, hôn lễ của chúng ta sắp bắt đầu rồi!"

Nhược Băng "rộng lượng" nói, "Đấy là tất nhiên, chuyện của anh cho qua, cơ mà Huyên của tôi, tôi quyết không buông tay."

Kính Thiên Minh trong lòng phỉ nhổ mười tám đời tổ tiên họ Mạc, tự dưng giữa đường gặp người phá hư chuyện của anh. Không thể được...

"Vợ, nữ hiệp, hai người tiếp tục tâm sự, chồng có chút việc."

Diệp Hàm Huyên cầu còn không được vội xua tay: "Đi đi."

.....

Vừa bước ra khỏi cửa khuôn mặt ngây thơ của Kính Thiên Minh đã thay bằng vẻ lạnh lùng từ trong xương cốt. Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm vào dãy số quen thuộc, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

Âm thanh lười biếng, quyến rũ vang lên, "Gì thế người anh em?"

"Hôm nay hôn lễ ông đây, cậu dám không đến?"

"Mẹ kiếp, ông đây còn chưa tính sổ mọi chuyện của Mạc Gia, Thiên Gia đều đổ hết lên đầu ông, còn mi hàng đêm tán gái, ôm mỹ nhân trong lòng." Mạc Tu Nghiêu cáu giận nói, đều tại tên này, phủi mông ôm mỹ nhân, gánh nặng của Mạc Gia với Thiên Gia đều đè nặng trên vai anh, nếu không anh sao phải khổ sở đến thế, ngày ngày đêm đêm chịu sự giày vò trong nỗi nhớ với cô gái nhỏ.

"Không có chuyện gấp ông đây gọi cho mi chắc? Cô gái nhỏ của cậu đến đây cướp vợ yêu của ông, họ còn ngang nhiên hôn nhau trong phòng."

"Cách..." Mạc Tu Nghiêu vừa nghe xong, đáy lòng một trận lãnh khí trào dâng, đem chiếc gạt tàn trên bàn ném thẳng xuống đất.

Nhược Băng, em giỏi lắm, hôm trước tôi nhắn tin về nói tuyệt đối không được qua lại với bất cứ người đàn ông nào, em lại đi qua lại với phụ nữ sao?

"Bình tĩnh người anh em, cô gái của cậu còn chưa biết tôi không phải Mạc tổng, cậu nhanh đến rước bà nội ấy về không lộ mất."

"Ồ...Cậu dù có đeo mo lên mặt cũng tuyệt đối không được cho cô ấy biết. Tôi đang ở đất liền cách hòn đảo này 100 km, nửa giờ nữa đến." Cũng may anh đã về nước từ một giờ trước, giờ chưa phải lúc thích hợp, nếu cô ấy biết mọi chuyện thì công sức của anh mấy tháng nay đều đổ sông đổ bể. Hơn nữa dù cô ấy có biết cũng phải do đích thân anh nói ra, chứ không phải từ người khác biết được.

Kính Thiên Minh vui sướng nói, "Đó là tất nhiên, tôi đợi cậu..."

Đợi cậu bị lột da!!!

Tình anh em là cái lông gì so với vợ yêu? Ông đây còn chưa tính sổ vợ mi cướp vợ ông là rộng lượng lắm rồi....

"Lão đại, việc trước đây ngài nói đi tìm hiểu thân thế của Trầm...à không, Dương tiểu thư, thám tử đã gửi kết quả." Hồi Phi cúi người cẩn trọng nói, tay cung kính đưa đến trước mặt Mạc Tu Nghiêu một tập hồ sơ.

Mạc Tu Nghiêu cầm tập hồ sơ trên tay, một chút bất an dâng lên từ đáy lòng anh. Từ trước đến giờ linh cảm của anh thường rất chính xác, chính nó đã giúp anh nhiều lần vượt qua cái chết.

"Họ và tên: Dương Nhược Băng.

Ngày sinh: 30-3-20XX

Nơi sinh: Lạc thành.

....

Thân nhân:

- Bố: Dương Lâm Đình.

- Mẹ: Khả Tú Lan.

- Anh trai: Dương Tử Triệt.

Đều đã mất sau một vụ hoả hoạn.

...."

"Lão đại...." Hồi Phi lo lắng khi thấy chân mày lão đại nhíu chặt, vì đây chính là biểu tình giận dữ, phẫn nộ của ngài ấy.

"Đem chỗ tài liệu này đi tiêu huỷ cho tôi- ngay lập tức!" Mạc Tu Nghiêu trầm giọng ra lệnh.

"Rõ." Hồi Phi biết chuyện này lão đại tự biết chừng mực, anh không hỏi nhiều mà cầm đống tài liệu kia, lui ra phía sau.

....

Chiến hạm Nl1001 của Mạc gia.

Đây là chiến hạm đời mới nhất, mang vũ khí tối tân nhất do các chuyên gia hàng đầu Mạc Gia hợp sức chế tạo. Điểm đặc biệt chính là khi cần chiến hạm có thể trở thành phi thuyền, lúc khác có thể trở thành tàu ngầm.

Mạc Tu Nghiêu đứng trên boong tàu phòng điều khiển đưa mắt nhìn hòn đảo phía xa, đó là hòn đảo tư nhân thuộc về Kính Gia, dưới danh nghĩa của Kính Thiên Minh, cũng là địa điểm tổ chức đám cưới của Kính Thiên Minh với vị thiên kia Tần gia Diệp Hàm Huyên kia. Trong lòng anh ngũ vị tạp trần, thật không biết lúc này đối diện như nào với cô ấy? Lúc thân phận gì đây?

Nhược Băng à Nhược Băng, tại sao mỗi khi anh cảm thấy chúng ta đã đứng rất gần nhau rồi, thậm chí có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời này...thì lại xuất hiện một dãy núi khổng lồ ngăn cách hai chúng ta?

Anh phải làm sao mới tốt? Nếu em biết sự thật sẽ hận anh chứ?

Tại sao bố ruột của em lại là kẻ thù không đội trời chung của Mạc gia? Tại sao anh lại là người tự tay phá huỷ hạnh phúc gia đình em?

Đáp lại những vấn vương trong lòng anh là tiếng sóng vỗ rì rầm của biển cả bao la...