Không Phụ Hàn Hạ

Chương 111: Chương 111






Lục Chương hoàn toàn không nghĩ tới cô dứt khoát, tuyệt tình như vậy.

Khắc trước cô còn nói tương lai thịt nát xương tan vì cậu ta, nhưng khi đề cập một chút đến tình yêu, cô không cho cậu ta một tí tia hi vọng, một con đường sống nào.

Cô muốn ép cậu ta từ bỏ, cho dù biết rõ cậu ta không từ bỏ được, cũng muốn ép cậu ta từ nay về sau không được nhắc tới nữa, không được nghĩ như vậy nữa, nếu không ngay cả làm bạn bè cũng không thể.
Cô quá độc ác, lại còn tàn nhẫn như vậy.
Hóa ra cô lương thiện chính trực bao nhiêu, thì cũng độc ác bấy nhiêu.
Lục Chương cảm thấy từng cơn đau nhức dồn vào trong đầu, dồn vào trong lòng cậu ta.

Cậu ta vừa đau khổ, vừa tức giận, lại còn có cả sự tự ti.

Cậu ta lập tức đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo bước ra ngoài.

Mộc Hàn Hạ thấy vậy đứng dậy, cậu ta lập tức quát: "Cô đừng lại đây!" Cậu ta cao lớn chân dài,
nhanh chóng chạy khỏi nhà hàng.

Mộc Hàn Hạ còn phải chăm sóc Hà Tĩnh, lập tức hô: "Ông chủ, mau ra xem cậu ấy."
Ông chủ cũng là bạn của Lục Chương, nhanh chóng dẫn theo hai người chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài gió lớn trăng cao làm sao còn thấy bóng dáng Lục Chương chứ?
Còn Lục chương sau khi chạy ra cửa sờ túi mới phát hiện bỏ quên chìa khóa xe ở bên trong, đúng lúc ven đường có chiếc taxi, cậu ta mở cửa ra ngồi vào.
Lái xe lập tức ngửi thấy mùi rượu trên người cậu ta, không hề vui vẻ: "Người anh em, xe này của tôi vẫn còn mới, không chở người uống rượu.

Xuống đi."

Lục Chương rút một tập tiền màu đỏ ném qua: "Câm con mẹ nó miệng!"
Lái xe: "....Đi nơi nào?"
Lục Chương tựa vào ghế, hít một hơi thật sâu nói: "Đi biệt thự Hương Sơn."
Sở dĩ Lục Chương tới nơi này là vì cậu ta nhớ đến nhà cậu ta hôm nay có một bữa tiệc.

Hiện tại cậu ta say không hề nhẹ, nhưng không muốn ở một mình, muốn đến nơi có nhiều người, nơi có bạn bè.
Xe taxi dừng ở cửa biệt thự lưng chừng núi, bước chân của cậu ta đã hơi loạng choạng, quả nhiên nghe thấy tiếng nhạc sôi động bên trong.

Cậu ta bỗng nhiên nở nụ cười, lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào.
Bạn bè cậu ta đều ở đây.
Trên đường đi vào có không ít người chào hỏi cậu ta, còn có người trêu: "Này, Tiểu Lục không phải muốn đi phấn đấu thanh xuân, mặc kệ chúng tôi hay sao? Sao lại chịu tới đây vậy?"
Cậu ta cũng không tức giận chỉ cười, nụ cười vừa suồng sã vừa bướng bỉnh.

Nơi này thật ầm ĩ thật náo nhiệt, cậu ta nghiêng ngả ngồi trong đám người bên cạnh bể bơi, cùng chơi xúc xắc với bọn họ.
Ném thua thì uống rượu, càng uống càng choáng váng, càng uống càng nghĩ đến mỗi câu của cô như dao đâm vào tim.

Thực ra Lục chương hai lăm tuổi chưa chắc đã yêu Mộc Hàn Hạ sâu đậm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta thực sự yêu một người.

Không ngừng yêu, còn có một người đàn ông từng trải sâu sắc hơn cậu ta, chín chắn, là niềm ngưỡng mộ của phụ nữ.

Vì vậy cậu ta vô cùng đau đớn, cảm thấy vô cùng thất bại.
Mơ màng không biết uống bao nhiêu nữa, người xung quanh đã rời đi hay chưa nữa.


Sau đó có người phát hiện không thích hợp, thấp giọng hỏi: "Tiểu Lục, có phải hôm nay gặp phải chuyện gì nên mới liều mạng thế không?"
Có người đáp: "Không phải là chuyện công ty đấy chứ? Nghe nói trang web cậu ta mới làm bị Phong Thần dồn ép mãnh liệt."
Lục Chương nghe rất rõ mấy câu đó, cậu ta ngẩng đầu lên, lập tức giận dữ hét lớn: "Ép cái con mẹ nó, Lâm Mạc Thần là cái quái gì chứ! Ngày mai sư phụ tôi..."
Đêm vừa sâu vừa dài như vậy, sau đó uống rượu gì, ngồi đối diện với người nào, nói cái gì, Lục Chương cũng không nhớ rõ, chỉ cảm thấy buổi đêm này như vực sâu tối đen bao trùm lấy cậu ta.
Hai giờ sáng, tập đoàn Phương Nghi.
Hà Tĩnh vừa tỉnh lại, cảm thấy vô cùng muốn đi WC.

Cô ấy đau đầu mở mắt ra, phát hiện nơi này là văn phòng Mộc Hàn Hạ.

Cô ấy nằm trên sô pha, trên người còn đắp một chiếc chăn mỏng, còn Mộc Hàn Hạ ngồi trước bàn làm việc, chỉ bật một ngọn đèn, thần sắc chuyên chú, hiển nhiên là làm chuẩn bị cuối cùng cho chuyện quan trọng ngày mai.
Hà Tĩnh nhanh chóng đi WC trở về, sau đó ngồi xuống sô pha nhìn Mộc Hàn Hạ.

Cô ấy cảm thấy vừa có lỗi vừa đau lòng nói: "Xin lỗi, tớ uống nhiều quá, còn làm phiền cậu đưa tớ về."
Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, dịu dàng cười: "Không sao.

Uống nhiều nước ấm một chút, có muốn ngủ thêm một lát không?"
Hà Tĩnh làm sao mà không biết xấu hổ ngủ tiếp, lắc đầu: "Tớ ngồi với cậu.

Lục thiếu đâu?"
Mộc Hàn Hạ ngừng một chút nói: "Chạy rồi."
Hà Tĩnh giật mình, Mộc Hàn Hạ cũng không muốn nói nhiều: "Cậu ấy cũng uống say, chạy về biệt thự trên núi.


Vừa rồi tớ gọi điện qua, bạn cậu ấy cũng xác nhận.

Không sao đâu."
\"Ừ." Hà Tĩnh thở dài.
Mộc Hàn Hạ cũng không muốn nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua với Lục Chương.

Cô thừa nhận mình có chút thương tiếc cậu ta, nhưng trái tim của cô vẫn trầm tĩnh như nước.

Cô cũng không phải là người quá am hiểu xử lí quan hệ nam nữ, có thể khéo léo, thích hợp, không làm cho đối phương bị tổn thương, chỉ có khả năng lo cho thân mình.

Cả đời này sẽ gặp rất nhiều người, sẽ nhận được sự yêu thích của những người khác nhau, nhưng yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, cô cảm thấy giải quyết dứt khoát có lẽ là tốt nhất.
Hai người im lặng một lát, Hà Tĩnh hỏi: "Kế hoạch ngày mai của cậu, không thể nói với Lâm Mạc Thần sao? Dù sao hiện tại hai người đã..."
Mộc Hàn Hạ đáp: "Không thể."
"Tại sao?"
Mộc Hàn Hạ do dự một lát, phải giải thích như thế nào với Hà Tĩnh đây? Cô ấy cũng không hiểu được quan hệ chiến lược ván cờ giữa hai tập đoàn.
Mộc Hàn Hạ nói: "Hà Tĩnh, chuyện này không phải là chuyện giữa tớ và anh ấy, đây là chuyện giữa hai tập đoàn.

Chuyện ngày mai tớ phải làm có thể nói là chuyện liên quan đến lợi ích lớn nhất của tập đoàn Phương Nghi và tớ.

Thậm chí là lợi ích rất lớn khó có thể đánh giá được.

Hai tập đoàn lớn Phong Thần và Phương Nghi đều là nhân tài kinh doanh kiệt xuất trong nước, tuy không trở mặt với nhau, nhưng vẫn có sự cạnh tranh trên nhiều khía cạnh.

Đổi lại là cậu, nếu cậu là người của Phong Thần, cậu đồng ý xuất ra tài nguyên khách hàng của chính mình, không cần báo đáp giúp Phương Nghi đạt được lợi nhuận lớn sao?"
Hà Tĩnh suy nghĩ lắc đầu, cô ấy hiểu được, nhưng nhớ tới giọng nói của Lâm Mạc Thần trong điện thoại tối nay, lại cảm thấy bất an.
Thấy cô ấy đã hiểu, Mộc Hàn Hạ cũng không nói thêm nữa.


Cô cúi đầu, tiếp tục xem tài liệu, nhưng vì lời nói của Hà Tĩnh, tâm tư lại suy nghĩ đến Lâm Mạc Thần.

Cô liếc nhìn đồng hồ, hiện tại lúc này có lẽ anh đã ngủ rồi.
Thật ra có một số việc cô cũng không nói rõ với Hà Tĩnh.

Một là kế hoạch lần này cô đã sớm hứa với Lục Đống tuyệt đối giữ bí mật, không thể tiết lộ cho Phong Thần hay đối thủ cạnh tranh nào.

Hai là cô cũng đã từng nghĩ nếu nói với Lâm Mạc Thần, hi vọng anh xuất ra tài nguyên khách hàng phối hợp, anh thân là chủ tịch, muốn điều động toàn bộ công ty phối hợp với Phương Nghi, thì anh làm gì còn chỗ đứng chứ? Cô đành phải dứt khoát tiến hành kế hoạch, thoạt nhìn giống như lợi dụng Phong Thần, nhưng thực chất không tạo thành thiệt hại gì với Phong Thần, hơn nữa có thể tăng doanh số lên, cũng không làm cho Lâm Mạc Thần phải khó xử giữa cô và công ty.
Anh khôn khéo như vậy, ngày mai nhìn thấy sẽ hiểu.
Anh sẽ hiểu cô.
Mộc Hàn Hạ tiếp tục làm việc, ánh mặt trời dần nhô lên phía chân trời.
Trong nháy mắt cô cảm thấy mệt mỏi, tựa vào ghế, nhìn mặt trời thay thế bóng đêm, dần lộ ra hình dáng nguyên bản của nó.

Có lẽ là bởi vì quá mệt, có lẽ là vì đại chiến sắp tới, trong lòng cũng trở nên trống trải.

Cô bỗng nhớ tới chuyện ngày trước, nhớ tới chính mình chạy đến Hải Nam mua vải, Lâm Mạc Thần chặn ngang một đao, khiến cô thất bại trong gang tấc, một mình khóc nức nở trong đêm.

Cũng nghĩ tới lần trả giá Chính phủ, anh dùng đôi mắt thâm thúy khó dò nhìn cô, cúi đầu hôn má cô, sau đó mang theo mục tiêu cố gắng chung của bọn họ lên ô tô rời đi.
Nhớ tới nhiều ngày bọn họ nồng nhiệt ôm nhau, cọ sát, hôn nhau.
Cũng nhớ tới đêm đó, anh đứng dưới đèn hành lang khách sạn ôm hôn Tiết Ninh.
Cuối cùng nhớ tới sau khi cô trở về, vô số sáng sớm, vô số chạng vạng, bộ dáng anh đứng ở bên cạnh xe, ngẩng đầu mỉm cười với cô.

Mỗi lần đó cô cảm thấy không còn là ngây ngô xúc động ngọt ngào, mà là linh hồn yên lặng nhiều năm vẫn rung động vì anh như cũ.
Cô nghĩ, Lâm Mạc Thần, mong anh sẽ hiểu em.
Mong mỗi ngày sau này, mỗi bình minh hay hoàng hôn, sau khi chúng ta gặp lại đều là bộ dáng trân trọng lẫn nhau..