Không Phụ Thê Duyên

Chương 142




Ở Lăng Vân viện nghỉ ngơi mấy ngày, Hoắc Thù liền khôi phục lại thói quen đi thượng viện thỉnh an phu thê lão Vệ Quốc Công

Từ khi biết được nàng mang thai, trong lòng phu thê lão Vệ Quốc Công tất nhiên là rất cao hứng, chỉ là sau khi biết nàng xảy ra chuyện ở Tĩnh An Hầu phủ, đều sợ hài tử trong bụng nàng có cái gì ngoài ý muốn cho nên để nàng ở Lăng Vân viện nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thân thể cho thật tốt rồi lại nói, ngoài ra còn cho người mang tặng rất nhiều đồ bổ linh tinh qua đó

Nhìn thấy Hoắc Thù lại đây thỉnh an, Nhiếp lão phu nhân vội gọi người mang ghế gấm tới cho nàng ngồi xuống, nhắc đi nhắc lại nói: "Vì sao lại không ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều hơn chút chứ? Nếu có cái gì không thoải mái, nhất định phải nói ra a, thân thể con hiện giờ không giống lúc trước, cần phải cẩn thận chút."


Hoắc Thù cười nói: "Con biết mà, tổ mẫu yên tâm đi, con khỏe rồi, lại còn có nha hoàn cùng ma ma Lăng Vân viện trông coi, con sẽ cẩn thận." Dứt lời, lại quan tâm ân cần thăm hỏi tình hình sức khỏe hai lão nhân gia

Nhiếp lão phu nhân hiện tại nhìn Hoắc Thù sao cũng đều thấy vừa lòng, trên mặt cười khanh khách, gặp phải chuyện vui mừng này, phảng phất như tinh thần đều tốt lên rất nhiều.

Bà ước gì thai này Hoắc Thù mang có thể là một nam hài, đến lúc đó đại phòng có hậu, cũng coi như không làm trưởng tử trên trời có linh thiêng thất vọng. Cho nên đối với trưởng tôn tức phụ đang có thai này, Nhiếp lão phu nhân vô cùng khoan dung yêu thích, hận không thể nâng Hoắc Thù trên tay.

Nhị thái thái cùng Tam thái thái cũng mang theo mấy cô nương lại đây thỉnh an, nhìn thấy bộ dạng Nhiếp lão phu nhân cao hứng kéo tay Hoắc Thù nói chuyện, Nhị thái thái cười hàm súc, trong lòng Tam thái thái hơi có chút chua, biết ngay trong lòng lão phu nhân quan trọng nhất vẫn là đại phòng, nhị phòng tam phòng tuy cũng con chính thê, nhưng nói cho cùng vẫn bất đồng so với đại phòng đã được tập tước kia


Nghĩ đến đây, Tam thái thái nhịn không được thở dài, nếu không có như thế, nàng cũng không luồn cúi đến mức như vậy, Nhị lão gia kia muốn gả Nhiếp Tư đến chỗ Ngũ hoàng tử làm trắc phi, không phải cũng vì như thế sao? Rốt cuộc vẫn do luyến tiếc quyền thế cùng phú quý kia thôi

Mấy tỷ muội Nhiếp Từ vây quanh người Hoắc Thù, tò mò hỏi ríu rít không ngừng.

Cuối cùng vẫn do Nhiếp lão phu nhân lo lắng các cháu gái làm phiền Hoắc Thù nên nói: "Các con cũng không thể nháo tẩu tử các con mãi được, phụ nhân sau khi hoài thai, việc cần chú ý rất nhiều, các con phải để ý một ít."

Ba tỷ muội Nhiếp Tuệ, Nhiếp Từ, Nhiếp Du nhìn lão phu nhân cười ngọt ngào nói: "Tổ mẫu yên tâm, bọn con đã biết."

Nhiếp Tư an tĩnh ngồi trong một góc, đôi mắt sâu kín nhìn Hoắc Thù, cũng không có đi lại gần.


Ngồi ở chỗ Nhiếp lão phu nhân một lát, Hoắc Thù đã bị bà hối nàng về lại Lăng Vân viện nghỉ ngơi, trước khi thai chưa được ổn định thì nàng không cần chạy loạn.

Hoắc Thù bị Nhiếp lão phu nhân làm cho có chút dở khóc dở cười,  thân thể nàng tự nhiên nàng biết rõ, hơn nữa hàng ngày đều có thái y đến bắt mạch, vô cùng khỏe mạnh, cảm thấy cũng không khác gì thường ngày, không cần phải cẩn thận như thế

Bất quá biết bà quan tâm nên Hoắc Thù cũng không nỡ bỏ qua, cho nên cười đứng dậy rời đi.

Những ngày dưỡng thai vô cùng an ổn, hết thảy chuyện bên ngoài đều hoàn toàn không quan hệ gì với nàng, Hoắc Thù thanh thản bình yên trải qua ở Lăng Vân viện, mỗi ngày ăn ăn uống uống, không có việc gì thì đi dạo trong sân, hoặc là gọi mấy tỷ muội Nhiếp Tuệ lại đây tán gẫu, buổi tối quấn lấy Nhiếp Ngật, để hắn nói với nàng một ít chuyện bên ngoài gϊếŧ thời gian.
Ngày này, mấy tỷ muội Nhiếp Tuệ lại đây, Nhiếp Tư cũng đến cùng

Nhiếp Tư tuy rằng là đại cô nương Vệ Quốc Công phủ, nhưng bởi vì nguyên nhân nàng là con thiếp, trước mặt ba cô nương con chính thê như mấy người Nhiếp Tuệ thì thân phận liền có chút khó xử, bất quá Nhiếp Nhị lão gia sủng ái nàng thập phần, sủng ái này thậm chí còn vượt mặt đích nữ, làm cho nàng trước mặt tỷ muội cũng có thêm vài phần tự tin.

Nhiếp Tư ở trong phủ luôn luôn độc lai độc vãng, quan hệ cũng không thân cận với ba tỷ muội, cũng không quá thích đến chỗ của Hoắc Thù, cho nên hôm nay nhìn thấy nàng, Hoắc Thù vẫn rất kinh ngạc.

Chỉ là tuy rằng Nhiếp Tư tới, nhưng bộ dạng vẫn an an tĩnh tĩnh như cũ, sắc mặt hơi hơi có chút tái nhợt.

Tỷ muội Nhiếp Tuệ hôm nay cầm kim chỉ lại đây, mấy tỷ muội muốn làm ít đồ cho cháu trai chưa ra đời, tiện thể cùng nói chuyện phiếm với Hoắc Thù, xem như cho nàng giải buồn. Mấy tỷ muội đều là người có chừng mực, hơn nữa có ma ma nhắc nhở, cũng sẽ không ngồi ở chỗ này thời gian quá dài, đỡ phải quấy rầy Hoắc Thù an thai.
Ngồi cùng Hoắc Thù một lát, các nàng liền cáo từ rời đi.

Hoắc Thù cho người đưa các nàng ra Lăng Vân viện, thuận tiện đem anh đào sáng nay bà ngoại gửi qua phân phát cho mỗi viện một ít

Mới vừa cho người đem anh đào đưa đi, liền có nha hoàn tiến vào bẩm báo, "Phu nhân, đại cô nương tới."

Hoắc Thù có chút ngoài ý muốn, "Không phải nàng mới vừa đi sao, chẳng lẽ làm rơi thứ gì ở đây?"

Chúng nha hoàn lắc đầu, cũng không biết vì sao nàng mới vừa đi lại tới nữa. Các nàng đều biết đại cô nương trong phủ thích độc lai độc vãng, cũng không thân cận lắm với bọn tỷ muội, thậm chí hiếm khi tới chỗ này của Hoắc Thù, hôm nay khó được thấy nàng lại đây, trong lòng cũng rất hiếm lạ.

"Phu nhân muốn gặp nàng không?" Lạp Nhã hỏi.

Hoắc Thù uống xong nước anh đào ép, lau lau miệng, nói: "Để nàng vào đi, người cũng đã vào nơi này rồi, cũng không tiện đẩy ra cửa."
Bà tử giữ cửa được lệnh, liền cho nàng tiến vào.

Nhiếp Tư sau khi đi vào, thỉnh an Hoắc Thù, nhịn không được nhìn nha hoàn chung quanh, cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ khó xử

Hoắc Thù phảng phất như không nhìn thấy nàng khó xử, cười tủm tỉm mời nàng ngồi xuống, nói: "Tư muội muội vừa rời khỏi liền quay lại đây, có phải đã làm rơi thứ gì rồi không?"

Nhiếp Tư nhẹ giọng nói: "Không phải, ta có lời muốn nói cùng đại tẩu, không biết cho người chung quanh lui ra có được không?"

Nha hoàn Ngải Thảo tức khắc có chút không vui, không nói hiện tại Hoắc Thù mang thai là thời kỳ cần phải chú ý cực kỳ, người bên cạnh không được rời khỏi, chỉ nói đại cô nương này ngày thường bộ dạng thanh cao lãnh đạm, chưa bao giờ qua lại cùng thế tử phu nhân, chỉ trao đổi duy trì mặt mũi, lúc này lại đưa ra yêu cầu này cũng không ngại quá mức
Hoắc Thù nhìn nàng một lúc lâu, nhìn nha hoàn nói: "Các ngươi đi xuống đi."

Đám người Ngải Thảo tuy rằng có chút lo lắng, nhưng cũng không dám trái lời nàng nói, thối lui ra hành lang bên ngoài chờ, nếu có chuyện gì có thể chạy vào trước tiên

Bọn người lui xuống hết, Hoắc Thù nhìn Nhiếp Tư, chờ nàng nói chuyện.

Nhiếp Tư gục đầu xuống, môi ngập ngừng, đột nhiên nhìn nàng quỳ xuống.

Hoắc Thù  bị hành động của nàng làm cho ngây người, vội nói: "Tư muội muội, có gì cứ nói, hà tất phải quỳ xuống?"

Nhiếp Tư quỳ thẳng tắp, nói: "Đại tẩu, cầu xin ngươi giúp ta đi, chỉ có ngươi mới có thể giúp được ta thôi, nếu ngươi không giúp ta, ta thật sự không biết phải làm sao bây giờ, ta, ta có chết cũng không cam tâm......"

Dứt lời, hốc mắt nàng chuyển hồng, nước mắt lăn xuống

Hoắc Thù bị hành động của nàng làm cho vô cùng bất đắc dĩ, "Tư muội muội, ngươi chớ có như thế, đứng lên nói chuyện trước, giúp hay không giúp, ngươi cũng chưa nói gì rõ ràng với ta, ta làm sao có thể đáp ứng ngươi được? Đứng lên trước đi."
Nhiếp Tư không đứng dậy, chảy nước mắt nói: "Đại tẩu, ngươi hẳn là đã biết, ta, ta ái mộ Ngũ hoàng tử điện hạ, Ngũ hoàng tử điện hạ  cũng có vài phần tình cảm với ta, hắn vốn là muốn nạp ta làm trắc phi, nhưng mà......" Nàng cắn môi, nghẹn ngào nói không ra lời.

Hoắc Thù nghe được lời này, thần sắc liền phai nhạt vài phần.

Nhiếp Tư thấy thần sắc nàng thay đổi, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn, vội nói: "Đại tẩu, cầu xin ngươi giúp ta đi, ngoại trừ ngươi, ta không biết ai có thể giúp được ta. Tổ phụ không đồng ý việc này, đã mắng cha ta một trận, bắt cha ta tìm một hôn sự khác cho ta, nhưng ta, từ lúc ta mười tuổi đã biết Ngũ hoàng tử, ta......"

Hoắc Thù bị nàng khóc đến có chút đau đầu, nói: "Nếu tổ phụ đã không đồng ý thì ngươi thu hồi tâm tư này lại thôi, đừng tiếp tục loạn tưởng nữa, để nhị thúc tìm cho ngươi một cửa hôn sự tốt mới là đúng"
"Ta không cần!" Nhiếp Tư khóc lóc nói, vẻ mặt cầu xin, "Đại tẩu, ngươi có thể cầu đại ca giúp ta hay không? Chỉ cần đại ca nguyện ý giúp ta, tổ phụ nhất định sẽ đồng ý, tổ phụ nhất nghe đại ca nói......"

"Không có khả năng đó!" Hoắc Thù nói thẳng: "Nếu lúc trước Thế Cẩn cảm thấy không thể được, thì Tư muội muội ngươi vẫn nên thu tâm này lại đi." Nói xong, nàng duỗi tay qua mạnh mẽ bứt Nhiếp Tư đang quỳ đứng lên, ấn nàng ngồi vào ghế gấm, không cho nàng tiếp tục quỳ.

Tiếp theo, Hoắc Thù lại kêu nha hoàn đang chờ bên ngoài mang nước lên, để các nàng lau mặt cho Nhiếp Tư, liền để người đưa nàng về nhị phòng, căn bản không cho nàng có cơ hội tiếp tục mở miệng nói chuyện

Bọn nha hoàn không biết chuyện gì, thấy sắc mặt Hoắc Thù không vui, đại cô nương rõ ràng còn đang khóc, nhưng cũng không dám hé răng.
Buổi tối, sau khi Nhiếp Ngật trở về, Hoắc Thù đem việc này nói cùng hắn

Thần sắc của nàng có chút không tốt, chỉ riêng thái độ Nhiếp Tư tới nơi này cầu nàng đã khiến cho nàng có chút không cao hứng.

Nhiếp Ngật sau khi nghe xong, thần sắc chưa biến, kéo tay nàng nói: "Đừng giận, cẩn thận tức giận mệt người"

Hoắc Thù nhấp nhấp miệng, nói: "Ta không tức giận" Ngừng một lát, nàng lại nói: "Ngũ hoàng tử thật là dụng tâm hiểm ác, lừa gạt một tiểu cô nương như thế, nếu như hắn thật sự ái mộ nàng còn đỡ, nhưng hắn đây là cố tình chỉ vì muốn lôi kéo Vệ Quốc Công phủ, thủ đoạn thật bỉ ổi."

Hoắc Thù trong lòng hiểu rõ, thế gia liên hôn chú trọng nhất vẫn là lợi ích của gia tộc, cho dù hôn sự của hoàng tử cũng như vậy, nàng còn không thật sự cho rằng chỉ cần hai bên lưỡng tình tương duyệt thì có thể ở bên nhau, giống như nàng với Nhiếp Ngật cũng xem như may mắn, may mắn hơn rất nhiều nam nữ trên thế gian này, nhưng điều đó không đại biểu cho việc nàng không hiểu đạo lý trong đó
Bản thân Ngũ hoàng tử muốn lôi kéo Vệ Quốc Công phủ cũng không sai, nhưng hắn không nên ngầm lừa gạt một tiểu cô nương như vậy, đặc biệt là khi biết rõ gia tộc cô nương này không muốn gả nàng đến chỗ hắn làm thiếp, vậy mà hắn vẫn còn dùng loại thủ đoạn này, đây chính là quá bỉ ổi.

Nhiếp Ngật nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, ôn nhu nói: "Bớt nóng bớt nóng, đây là vì Ngũ hoàng tử nóng vội mới có thể làm loại chuyện này. Hôn sự của Ngũ hoàng tử, cữu cữu đã chọn được người, nghe nói Ngũ hoàng tử phi là cô nương Phó gia Trấn An phủ, Phó gia tuy rằng đã từng ra hai triều các lão, nhưng hiện giờ đã suy thoái, so không được với thời kỳ Thái Tổ, Ngũ hoàng tử nôn nóng cũng phải."

Thê tộc không cho lực, cho nên Ngũ hoàng tử đành phải chọn ra một trắc phi có bối cảnh bên người, mà cũng không nghĩ nếu hắn nạp trắc phi có thân phận còn muốn cao hơn chính phi, vậy về sau, khi Ngũ hoàng tử phi đã gả qua rồi thì nên xử lý như thế nào?
Ngũ hoàng tử căn bản không thèm để ý việc này, hắn chỉ nghĩ tìm cho mình thêm chút lợi thế, cho dù không thể giúp đỡ huynh trưởng Tam hoàng tử thì cũng muốn cho mình thêm một ít bảo đảm.

Ngũ hoàng tử trước nay đều là một người có thể tàn nhẫn đến hạ tâm với bản thân mình, vừa lúc tương phản với Tam hoàng tử

"Việc này giao cho ta, nàng không cần để ý tới." Nhiếp Ngật hôn xuống khuôn mặt trắng nõn tinh tế của nàng, ôn nhu trấn an.

Hoắc Thù hít một hơi thật sâu, không nói gì.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Qua hai ngày sau, Hoắc Thù liền nghe nói Nhiếp Tư bị bệnh, Nhiếp lão phu nhân cho người đưa nàng đến thôn trang ở nông thôn tĩnh dưỡng, còn về tĩnh dưỡng ở chỗ nào thì không một ai biết.

Khi Hoắc Thù đi thỉnh an Nhiếp lão phu nhân, thấy bộ dạng phu thê Nhiếp Nhị lão gia thập phần tiều tụy, đặc biệt là Nhiếp Nhị lão gia, mắt che kín tơ máu, tràn đầy không cam lòng cùng bất lực.
Nhiếp Tuệ lo sợ bất an ngồi với bọn tỷ muội, hai tỷ muội Nhiếp Từ cùng Nhiếp Du ngồi cạnh nàng

"Tu Tề nếu quá mệt mỏi thì không cần lại đây thỉnh an, trở về nghỉ ngơi đi." Nhiếp lão phu nhân nói với con thứ hai

Nhiếp Nhị lão gia liếc nhìn lão phu nhân một cái, thất hồn lạc phách rời đi.

Nhìn theo hắn rời đi, Nhiếp lão phu nhân nhịn không được thở dài, nhìn Nhị thái thái nói: "Tu Tề nếu làm gì quá mức, con cũng không cần mọi chuyện theo hắn, trực tiếp nói với quốc công gia, để quốc công gia trị hắn."

Nhị thái thái yếu ớt đáp lời, thần sắc có chút bất an.

Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Nhiếp lão phu nhân tính tình có mềm mại, cũng nhịn không được thở dài, để mọi người rời đi

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Đưa Nhiếp Tư đi cũng coi như là cho Ngũ hoàng tử thấy thái độ của Vệ Quốc Công phủ, Ngũ hoàng tử không có cách tiếp tục liên lạc với Nhiếp Tư, tự nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể buồn bực dời mục tiêu.
Nhiếp Ngật lại ghim Ngũ hoàng tử chuyện này, khi gặp được Ngũ hoàng tử trong cung, Nhiếp Ngật nói: "Nghe nói hôn sự Ngũ điện hạ định ra ở cuối tám tháng, thần ở chỗ này chúc mừng Ngũ điện hạ trước"

Da mặt Ngũ hoàng tử có chút cứng đờ, cảm thấy không nhận nổi hảo tâm của hắn, mà lúc này lại không dám cùng hắn xé rách mặt, cứng đờ nói: "Cảm ơn Thế Cẩn biểu ca, hôm nào rảnh rỗi, ta mời Thế Cẩn biểu ca cùng đi uống ly rượu."

"Không cần, thần không thiếu rượu ngon." Nhiếp Ngật nhàn nhạt cự tuyệt.

Ngũ hoàng tử lại cứng đờ nói vài câu, liền cáo từ, khi xoay người, vẻ mặt âm trầm, trong mắt toàn là hung ác nham hiểm.

Sau khi Ngũ hoàng tử ra cung, đi đến Tam hoàng tử phủ tìm Tam hoàng tử, lại không ngờ gặp Cao Quân được bọn nha hoàn vây quanh ở hoa viên, trong lòng không khỏi có chút chán ghét.
"Ngũ đệ tới, đang tìm Tam hoàng tử? Hắn không có ở đây!" Cao Quân mặc một bộ cung trang tơ vàng thêu khổng tước linh nơi tay áo, vấn búi tóc phi thiên, cắm một cây trâm vàng đuôi phượng, bộ dạng quý khí bức người

Ngũ hoàng tử nhìn bộ dáng này của nàng, lại nghe nàng gọi thẳng trượng phu là Tam hoàng tử, ác cảm trong lòng càng tăng lên, thật sự không cách nào thích nữ nhân này, cảm thấy huynh trưởng cưới nàng thật ủy khuất.

Hắn cố nén tâm chán ghét, hỏi: "Không biết Tam hoàng huynh đi đâu?"

"Ta nào biết đâu?" Cao Quân không thèm để ý mà nói, "Không phải ở nha môn, thì là ra khỏi kinh, hoặc là......" Cao Quân ý vị thâm trường nói: "Đi liên hệ người nào đó cho Vân tiện nhân kia rồi"

Sắc mặt Ngũ hoàng tử khẽ biến, lạnh mặt nói: "Tam tẩu đừng nói bậy, nếu bị người có tâm tư nghe được, ngươi làm Tam hoàng tử phi cũng không có yên ổn đâu."
Giữa phu thê với nhau đều là phú quý cùng hưởng hoạn nạn cùng chia, nếu Tam hoàng tử không tốt, Cao Quân làm Tam hoàng tử phi cũng chiếm không được lợi ích gì

Ngũ hoàng tử phất tay áo bỏ đi.

Cao Quân nhìn bóng dáng hắn, cười lạnh một tiếng, cho rằng nàng sẽ sợ sao?

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***