Không Rõ Tương Tư (Bất Giải Tương Tư)

Chương 21: Thiên địa rộng lớn mặc sức chàng đi, thật tốt




Uống mấy thang thuốc vào, mặt mày Ôn Ngọc Chương quả nhiên hồng hào hơn. Tịch Chi vừa mới yên tâm, chỉ là hơn nửa linh thảo trên thế gian có hung thú trông coi. Đại xà mặc dù sống ngàn năm cũng không lui tới với những yêu thú bên cạnh, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết nên đi đâu tìm thuốc cho Ôn Ngọc Chương.

Việc này vẫn là định hỏi Giang Ly, Tịch Chi vội vàng đưa tin cho hắn, cũng không biết bạch xà này đã đi đâu mất, rất lâu cũng chưa hồi âm lại.

Đúng lúc ở Động Đình xảy ra địa chấn, thương vong nặng nề, Thái hậu cùng Ôn thừa tướng và một đám đại thần có liên quan đã sửa chữa hai ngày cũng chưa từng chợp mắt.

Tịch Chi vẫn luôn ở lại trong cung cùng y, nhiều người nhiều chuyện, hắn chỉ biến thành bộ dạng tiểu xà quấn trên cổ tay y. Ôn đại nhân vừa uống nước vừa lặng lẽ cho hắn ăn vải, Tịch Chi cũng lười biếng, ôm vải ăn nửa ngày.

Bụng tiểu xà đè lên mạch đập của Ôn Ngọc Chương, cảm giác được da thịt ấm áp bên dưới nhẹ nhàng động đậy mới coi như an tâm. Chỉ là nhìn Ôn Ngọc Chương uống thuốc, hắn vẫn u sầu đến thắt đuôi lại. Ôn Ngọc Chương bận rộn liền không để ý đến trấn an hắn, lại sợ lạnh xót hắn, lén lút hỏi Tịch Chi có muốn cuộn vào nhẫn bạc trước ngực hay không, còn có thể uống sữa tươi của y.

Tịch Chi không đi, dán chặt vào cổ tay của y mà ngủ.

Sau khi hồi phủ, Ôn Ngọc Chương đã buồn ngủ đến đôi mắt cũng không mở ra được, liền để đại xà ôm một đường. Thời điểm nằm trên giường sắp ngủ thiếp đi, bỗng nhiên lại nhớ đến Tịch Chi rầu rĩ không vui, cố nén cơn buồn ngủ mà sờ mi tâm của hắn, nói đến chuyện xưa: “Lần đầu tiên thấy chàng, chàng ở trên trời hô mưa gọi gió, thật sự là uy phong cực kỳ. Thiên địa rộng lớn mặc sức chàng đi, thật tốt.”

Y vì cơn buồn ngủ mà giọng nói lười biếng khinh nhuyễn, giống như nỉ non những lời tâm tình bên tai ái nhân, “Chàng vừa không hóa rồng được, vừa không hiểu được thất tình lục dục, em lại phiền chàng phí phạm những năm này ở trần thế, coi như em xin lỗi chàng.”

Tịch Chi nắm chặt ngón tay của y, hắn cau mày, lại nghe y nói tiếp: “Sinh tử chỉ là chuyện nhỏ đối với chàng, cũng không có gì có thể để ở trong lòng.”

Tịch Chi biết y nói không đúng, lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào, chỉ nói: “Em tính thế nào là chuyện nhỏ.”

Ôn Ngọc Chương nở nụ cười, vừa buồn ngủ vừa mệt khiến y không muốn tranh luận này đó cùng đại xà. Y ngáp một cái, thân thể mềm mại mà dựa vào lồng ngực đại xà, vô tình nói: “Đối với chàng mà nói, người phàm trăm tuổi cũng chỉ bằng thời gian nở của một đóa sen trường sinh. Suy cho cùng em vẫn sẽ chết, đến lúc đó chàng hãy trở về hang động tu tiên hóa rồng, cưỡi mây đạp gió, cứ uy phong như vậy là được.”

Tịch Chi trở nên trầm mặc.

Một lát sau Ôn Ngọc Chương đã ngủ say, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ôn Ngọc Chương, rốt cuộc vẫn không có mở miệng.

Giang Ly chậm chạp vẫn chưa hồi âm về, thuốc mỗi ngày của Ôn Ngọc Chương đã tăng từ một thang lên ba thang. Tịch Chi đợi không được, vào lúc hắn đã quyết định tự mình đi tìm, Ôn Ngọc Chương lại quấn lấy hắn hai ngày.

Mặc dù bận tâm thân thể của y, đại xà cũng chưa từng thật sự làm gì, mà Ôn Ngọc Chương triệt để bỏ qua việc trong triều, ngày ngày cùng vành tai và tóc mai của đại xà chạm vào nhau.

Ngày hè yên ả, nghe tiếng ve kêu, một người một xà chen bên trong giường mềm, ở dưới tàng cây ngủ hơn nửa ngày.

Chuối tây đã xanh biếc, anh đào chưa hồng, nửa ngày trôi qua tựa phù du.

Tịch Chi đã sống ngàn năm, chứng kiến qua thương hải tang điền biến đổi, cũng không nhịn được sa vào niềm vui chốn phàm tục.

Ngày thứ ba, đế đô xuất hiện một vị cố nhân —— là tiểu đạo sĩ năm đó ngăn cản Tịch Chi mang Ôn Ngọc Chương đi.

Mười năm trôi qua, tiểu đạo sĩ cũng đã ba mươi tuổi, thoạt nhìn trầm ổn rất nhiều, gặp lại Ôn Ngọc Chương và Tịch Chi, ngược lại là không có chút nào xa cách. Nhớ đến chính mình thời niên thiếu còn trẻ người non dạ, hồ đồ quản việc không đâu, hắn lại tự giễu mình vài câu.

“Động Đình xảy ra chuyện, ta vừa nhìn thấy bạch xà mà ngươi nói, động phủ của hắn đã bị hủy bởi địa chấn, sợ là tự lo không được.”

“Tại sao đang yên đang lành lại đột nhiên…” Tịch Chi bấm tay tính toán, còn chưa nói hết, Khổng Dũng đạo sĩ đã cắt lời: “Thời cổ Nữ Oa luyện ra đá ngũ sắc để vá trời, chặt bốn chân của Thần Ngao làm cột chống bốn phương trời đất. Thời gian trôi qua, trụ trời lung lay cũng là chuyện thường.”

Ôn Ngọc Chương kinh ngạc: “Trụ trời lung lay sẽ như thế nào?”

“Yên tâm, còn có thể chống đỡ mấy chục năm.” Tịch Chi bưng thuốc đưa cho Ôn Ngọc Chương, “Không phải là chuyện mà em có thể lo. Uống thuốc trước đi.”

“Vốn là sửa lại cũng tốt, mà tạo ra một sự thay đổi lớn cũng tốt, người trên cao ắt sẽ tự quyết định.” Khổng Dũng cười hì hì đáp một câu, lại hỏi thăm thân thể của Ôn Ngọc Chương.

Tịch Chi nói ra lý do muốn tìm bạch xà, ánh mắt của đạo sĩ kia liền sáng lên, “Hà tất gì ngươi lại bỏ gần cầu xa như vậy.”

Khổng Dũng cười nói: “Tuy ở Bồng Lai tiên sơn có nhiều tiên thảo, tuy nhiên không cần đi đến đó. Lưu tiên sơn ở Vân Nam có một hàn đàm, Tuyết Xuân hoa sinh trưởng trong hàn đàm cũng có thể dùng.”

“Nhưng bên cạnh Tuyết Xuân hoa có linh thú trông giữ, sợ là không dễ lấy.”

Tịch Chi đã hạ quyết định sáng sớm ngày mai liền động thân đến Lưu tiên sơn, tuy rằng Ôn Ngọc Chương vẫn cười nói như thường, nhưng y luôn có chút nôn nóng.

Ôn Ngọc Chương nghe xong gật đầu nói: “Cũng được, đi sớm về sớm.”

“Lâu nhất là hai ngày sẽ trở lại.” Tịch Chi suy nghĩ một chút, “Nhanh nhất là một ngày liền có thể trở về, em an tâm chờ ta.”

“Ừm.” Ôn Ngọc Chương mỉm cười, tiếp nhận chén thuốc của thị nữ bưng đến, trầm mặc uống hết thang thuốc thứ tư của hôm nay.

Cũng không biết lão thái y lấy phương thuốc ở nơi nào, uống vào có hiệu quả cực nhanh. Hôm nay Ôn Ngọc Chương ngồi lâu, mi tâm có chút ủ rũ, uống xong một chén thuốc thì sắc mặt rõ ràng tốt hơn rất nhiều, từ tái nhợt trở nên hồng nhuận, đôi mắt như tô sơn, cười tủm tỉm nhìn Tịch Chi.

Tịch Chi lấy một viên mứt đưa tới bên môi y.

Ôn Ngọc Chương cúi đầu cắn mứt, đầu lưỡi xẹt qua ngón tay Tịch Chi. Tịch Chi thu tay về, lạnh mặt nói: “Đừng lộn xộn…”

Không chờ hắn nói xong, Ôn Ngọc Chương liền ôm lấy cổ của hắn, ngửa đầu lại gần, môi dán vào môi, sau đó lại nghe thấy âm thanh sền sệt của đầu lưỡi quấn lấy nhau, “Chàng cũng nếm thử đi.”

Mứt được đầu lưỡi của Ôn Ngọc Chương đút vào trong miệng Tịch Chi, vị đắng của thảo dược quyện cùng vị ngọt của mứt hòa tan trên đầu lưỡi. Lão yêu quái bị cấm dục nhiều ngày liền hồi tưởng lại khoảng thời gian ngọt ngào đã trải qua, thân thể so với lý trí đã sớm đầu hàng. Tịch Chi gần như là sững sờ tùy ý Ôn Ngọc Chương quấn lấy môi lưỡi của hắn dây dưa mút vào.

Hô hấp dần loạn, Tịch Chi làm sao chịu được giày vò như thế này.

Ôn Ngọc Chương buông môi hắn ra, dán trán mình vào trán Tịch Chi mà thở nhẹ: “Thanh Quy, chàng mang sen trường sinh đến cho em xem được không?”

“Một đóa hoa có gì đẹp mà xem.”

Tịch Chi quay mắt đi không nhìn tới y.

Ôn Ngọc Chương đứng lên chậm rãi cởi áo của chính mình, từng bước một đi đến trước mặt Tịch Chi. Y cười nhẹ cúi người thì thầm bên tai đại xà: “Vậy xem em có đẹp không?”

Tiến thoái lưỡng nan, nhiệt khí trong đầu Tịch Chi bị xiềng xích, không biết muốn trách ai, sắc mặt càng ngày càng lãnh, nhưng cũng không dám nhìn Ôn Ngọc Chương.

Dường như sống lãnh cảm ngàn năm đều uổng phí.

Ôn Ngọc Chương cười rộ lên, lôi kéo tay Tịch Chi tay đặt vào giữa hai chân của chính mình, để cho hắn mò vào hai mép thịt nộn nộn, “Bên trong có vải đó.”

“Thanh Quy, chàng còn chưa đi, em đã bắt đầu nhớ chàng.” Ôn Ngọc Chương ngồi trên đùi Tịch Chi, ghé vào lỗ tai hắn nỉ non: “Cho em có được hay không? Em muốn chàng.”

“Sau hai ngày nữa, khi chàng mang Tuyết Xuân hoa trở về, liền làm một lần có được hay không… Em yêu chàng, Thanh Quy, yêu chàng.” Ôn Ngọc Chương cụp mắt nhìn đại xà. Biểu tình của y ôn nhu, ánh mắt lấp lánh thủy quang, bộ dạng cũng mềm mại như thường lệ, nhưng lại làm cho đại xà nhớ đến ngày xưa, Ôn Ngọc Chương rõ ràng rất sợ, y vẫn cưỡng bách chính mình nhìn đại xà, biểu tình cứng như gỗ mà nói: “Ta không ghét ngươi.”

Tịch Chi không nhịn được nói rằng: “Em đừng sợ.”

Con ngươi của Ôn Ngọc Chương sóng sánh nước, y cười rộ lên: “Em chỉ sợ chàng không cho em…”

Chưa nói xong đã bị đại xà quấn lấy đầu lưỡi mút trong miệng. Hắn ôm Ôn Ngọc Chương ngã xuống giường, động tác cấp thiết nhưng ôn nhu. Da thịt trong lòng bàn tay mềm nhẵn tơ lụa, bên trong khe thịt ẩm nóng còn ngậm lấy vải. Ôn Ngọc Chương ngửa đầu, một đầu tóc đen xõa xuống, vây quanh vòng eo thon thả. Thân thể nhuốm màu tình dục mà biến thành hồng nhạt như nụ hoa ngọc lan, y lẳng lặng mở ra thân thể, chờ đợi đại xà càn quấy.

Thời điểm tình đã chín nồng, Ôn Ngọc Chương ghé vào lỗ tai hắn mà gọi từng tiếng: “Thanh Quy.”

Có lẽ vì gần đây không có giao hoan, tối nay Ôn Ngọc Chương dường như vô cùng ngọt ngào nhiều nước. Tịch Chi cố ý ôn nhu chút, nhưng cũng không chịu nổi mỹ nhân kiều nhuyễn dưới thân giục hắn, chủ động chào đón muốn bị hắn thao chín.

Đến đỉnh điểm, Tịch Chi ôm chặt Ôn Ngọc Chương, không kìm lòng được nói: “Chờ ta trở về.”

Hồi lâu không nghe thấy Ôn Ngọc Chương trả lời hắn, Tịch Chi hơi buông ra y, liền thấy Ôn Ngọc Chương dựa vào trong lồng ngực của hắn ngủ say.

✰✰✰

Lúc Tịch Chi tỉnh dậy còn chưa thấy ánh rạng đông, ngoài cửa sổ ám trầm yên tĩnh, xa xa bầu trời che đậy một tầng lam quang, mặt trăng ở nơi xa như sương tuyết, trầm thấp mà treo lơ lửng trên những ngọn núi.

Ôn Ngọc Chương ngủ yên trong lồng ngực của hắn, tóc mai che một nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy lông mi cong dài ẩn sau mái tóc đen.

Tịch Chi vén tóc mai của y ra sau tai, lộ ra một khuôn mặt thanh tú. Năm nay y cũng đã ba mươi, mấy năm trải qua sóng gió thương trường, so với lần đầu gặp gỡ, Ôn Ngọc Chương đã bớt đi vẻ non nớt tinh khiết, nhất cử nhất động đều là uy nghiêm của một bậc thừa tướng lạnh lùng.

Về sau gặp lại, Tịch Chi dần dần rõ ràng một chuyện, chỉ có ở bên người hắn, Ôn Ngọc Chương mới có dáng dấp ôn nhu điềm tĩnh như thế này.

Tịch Chi lặng lẽ đứng dậy, sau khi mặc quần áo tử tế rồi quay lại bên giường. Ôn Ngọc Chương ngủ không ngon giấc, hắn cúi người nhỏ giọng nói bên tai Ôn Ngọc Chương: “Ngọc Chương, ta đi.”

Giọng nói quá nhỏ, Ôn Ngọc Chương đương nhiên là không có tỉnh. Tịch Chi chợt nhớ về năm năm trước, trước khi Ôn Ngọc Chương vào triều cũng đã ghé vào tai hắn nói: “Em đi.”

Ôn Ngọc Chương tốt như vậy, cũng không quan tâm đến tính khí bá đạo của hắn. Suy nghĩ một chút, đại xà lại kề sát bên tai Ôn Ngọc Chương nói: “Ngày mai sẽ trở về.”

Trước khi rời đi Tịch Chi đã khom lưng kiểm tra chiến nhẫn bạc treo trước ngực Ôn Ngọc Chương một lần, đến khi xác nhận cấm chế bên trong nhẫn bạc vẫn còn, hắn mới cúi đầu hôn tóc mai của Ôn Ngọc Chương, thở dài rồi cười nói, “Ai, ta đi thật đây.”

Ôn Ngọc Chương ngủ mê, không có trả lời hắn.

Tịch Chi buông xuống rèm giường, rèm dày dặn chặn lại tia sáng, bên trong giường lại yên tĩnh như cũ. Tịch Chi hóa thành trường xà, một cơn gió thổi qua liền lẩn vào trong đám mây bay đi.

Nắng sớm lờ mờ, dần dần rơi đầy trên song cửa sổ.

Cùng lắm chỉ hơn nửa ngày, Tịch Chi đã đến Lưu tiên sơn. Rừng rậm Vân Nam um tùm, chướng khí tràn ngập, mà hàn đàm trong vùng núi sâu này vô cùng ít người đến. Tuyết Xuân hoa cũng không khó tìm, nhưng nhiều năm như vậy không có người nào hái được, đương nhiên là bởi vì bên cạnh hàn đàm có linh thú trấn giữ. Tịch Chi biết gần linh thảo tất nhiên sẽ có hung thú trông coi, lại không nghĩ rằng thú lại là một con Giao Long.

Giao Long nằm trong hàn đàm, nghe thấy âm thanh, chỉ xốc lên mí mắt liếc Tịch Chi một cái, lại nhắm mắt lần nữa, giọng nói tràn đầy vẻ xem thường: “Chỉ là một tiểu xà, mau trở về đi, ngươi không thể đánh lại ta.”

Tịch Chi đứng lại ở bờ đầm: “Đóa Tuyết Xuân hoa này chỉ mới năm trăm năm sao.”

Giao Long cười nhạo nói: “Khẩu khí thật là lớn.”

Hắn vẫy vẫy đuôi, hàn đàm lập tức nổi lên sóng lớn, “Nếu ngươi có thể hóa rồng, may ra vẫn có tư cách đấu với ta, nhưng đáng tiếc, ăn Tuyết Xuân hoa cũng vô dụng.” Giao Long giễu cợt nói: “Thành tiên không phải dễ dàng như vậy.”

Tịch Chi nghe hắn nói đến hóa rồng liền thay đổi sắc mặt, vô vị nói: “Cơ duyên chưa tới, cưỡng cầu cũng không được.” Hắn đứng bên cạnh tảng đá lớn ở hàn đàm, cụp mắt nhìn Giao Long trong nước, không mặn không nhạt nói: “Ta lấy đồ vật đổi với ngươi.”

“Chỉ là một con giun dài, ngươi có thể dùng thứ gì đổi cho ta?”

Tịch Chi dùng hai ngón tay điểm vào ngực và bụng của chính mình, nhìn những đứa hoa trắng như tuyết trong hàn đàm, hỏi: “Ta dùng nó để đổi, được không?”

Giao Long nhìn chằm chằm ngón tay của hắn không nói.

Ngón tay Tịch Chi ấn nhẹ hai lần, cười nói: “Xà đảm* của xà yêu ngàn năm, có thể đổi được Tuyết Xuân hoa của ngươi không?”

*Xà đảm: mật rắn

✰✰✰

Rời khỏi Lưu tiên sơn, Tịch Chi vốn định đi thẳng về, lại đột nhiên nghĩ đến Ôn Ngọc Chương tâm tâm niệm niệm muốn nhìn sen trường sinh. Ngọc Chương rất hiếm khi đòi đồ vật của hắn, do dự một phút, nghĩ đến trước khi rời đi tinh thần của Ôn Ngọc Chương cũng không tệ lắm, liền chuyển hướng về Bạch Chỉ động trước.

Lưu tiên sơn ở cực nam, Bạch Chỉ động lại ở cực bắc, cho dù có thể cưỡi mây đạp gió, Tịch Chi cũng tốn mất một ngày.

Chờ đến Bạch Chỉ động, Tịch Chi rời đi đã tròn một ngày một đêm.

Sen trường sinh cũng không phải nở ở trong nước, mà là nở ở bên trong phỉ thúy. Tịch Chi không nghỉ ngơi, trực tiếp gọt khối phỉ thúy, ôm sen trường sinh đi trở về.

Ngay tại lúc này, tâm của Tịch Chi đột nhiên biến động, hắn ngây người chốc lát, thần sắc bắt đầu hoảng hốt—— cấm chế trong chiếc nhẫn bạc đã bị phá vỡ!

Cấm chế kia liên kết với tâm mạch của Tịch Chi, thật ra là để che chở ba hồn bảy phách của Ôn Ngọc Chương, không phải như hắn nói là để đề phòng Ôn Tiểu Thạch. Nhưng mà trong chớp mắt ba hồn bị tiêu tán, dĩ nhiên sẽ làm giải khai cấm chế.

Bỗng nhiên Tịch Chi phun ra một ngụm máu, trên cánh hoa trường sinh màu tím nhạt giờ đây đã dính đầy máu đỏ tươi.