Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 9




Tôi hô nhỏ một tiếng, bất giác lùi về phía sau vài bước, trên lưng toát lên từng trận hàn ý.

Lý Thâm trên trán băng miếng gạc trắng, khoanh tay đứng dựa bên cạnh cửa, mắt cũng không chớp nhìn thẳng về phía này, nhãn thần băng lãnh.



Tôi bị anh nhìn đến nỗi đáy lòng phát sợ, lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh, tại sao anh lại ở đây?”

Anh ta không đáp lời,chỉ giương mắt nhìn Tần Tiếu Dương, khẽ vỗ vỗ tay, lạnh lùng nói: “Cậu đặc biệt gọi điện thoại bảo tôi đến đây, chỉ là để diễn tràng hí kịch này? Quả nhiên đủ phấn khích.”

Tần Tiếu Dương rũ mắt xuống, đứng nguyên tại chỗ không nói một lời.

Lý Thâm liền khẽ động khóe môi, lạnh lùng cười cười, nói rõ từng từ từng chữ: “Cậu không phải vẫn luôn ầm ĩ đòi chia tay với tôi sao? Vậy dứt khoát như cậu mong muốn, dừng ở đây đi.”

Nghe vậy, Tần Tiếu Dương cuối cùng cũng có chút phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt một mảnh trắng bệch, ánh mắt mờ mịt, thất hồn lạc phách. Hắn bước hai bước loạng choạng, kéo lấy cánh tay Lý Thâm, thanh âm khản đặc: “Vì sao… tuyệt tình như vậy? Tôi rõ ràng thích anh như vậy, vì sao anh chưa từng chịu đem tôi đặt vào trong mắt?”

“Tôi lúc trước đã nói nhất thanh nhị sở với cậu rồi, tôi có thể ở lại bên cạnh cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không động tình.”

“Suốt bảy năm, tôi nỗ lực nhiều tình cảm như vậy, cho dù đối với một khúc gỗ, cũng ít nhiều nên có chút phản ứng chứ?”

“Không yêu chính là không yêu, tôi có biện pháp nào?” Lý Thâm hừ lạnh một tiếng, không chút do dự hất tay Tần Tiếu Dương ra, xoay đầu lại, nhàn nhạt quét mắt nhìn tôi, nói: “Lý Tân Kỳ, về nhà.”

Tôi giật mình, ngón tay hơi run rẩy, hít sâu mấy hơi, hét lớn: “Tôi không đi.”

“Thế nào? Cậu đã biết rõ mình bị lợi dụng, nhưng vẫn muốn ở lại bên cạnh người này?”

“Tôi… tôi là cam tâm tình nguyện.”

“Cậu thực sự không về cùng tôi?”

“Tuyệt đối không!”

Vừa nói xong, tôi liền đem Tần Tiếu Dương kéo ra phía sau mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, làm tốt tư thế như đang chuẩn bị liều mạng cùng người nào đó. Lý Thâm nhíu mày, hung hăng trừng tôi, tựa hồ tức giận không nhẹ.

Một lát sau, anh ta đột nhiên nghiêng người về phía trước, chậm rãi vươn tay phải ra. Ngón tay lạnh lẽo kia vừa mới chạm tới má tôi, lại liền nhanh chóng nắm thành quyền, hạ xuống một chút.

“Anh?” Tim tôi nhảy thình thịch, khẩn trương đến khó hiểu.

Lý Thâm lẳng lặng nhìn tôi một lúc, con ngươi đen u u ám ám, thần tình cực kỳ nghiêm lệ, ngữ khí lại mềm xuống rất nhiều, nhẹ đến gần như tiếng thở dài: “Tôi hỏi lại lần nữa, cậu rốt cuộc có đi hay không?”

Tôi bị bộ dạng này của anh ta hù đến không nhẹ, tay chân mềm nhũn, căn bản không đáp ra lời, chỉ có thể dùng sức lắc đầu.

Thấy thế, Lý Thâm mị mị mắt, giơ cao tay, một quyền nện lên ván cửa. Sau đó nghiến chặt răng, lạnh nhạt phun ra vài chữ: “Vậy tùy cậu.”

Nói xong, quay người lại, bước nhanh rời đi.

Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay ẩm mồ hôi lạnh, tất cả đều là lạnh. Quay đầu lại, phát hiện Tần Tiếu Dương vẫn đang đứng ngốc tại chỗ, một bộ tâm thần hoảng hốt.

“Giám đốc Tần, anh vẫn ổn chứ?”

Hắn khoát tay, cười, cả người lại mềm nhũn ngã xuống.

“Giám đốc Tần!” Tôi vội vàng đỡ lấy vai hắn, hỏi, “Anh làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không?”

“Đừng lo. Có lẽ do tối qua uống quá nhiều, bây giờ có chút choáng váng.” Hắn vừa nói vừa đưa tay ấn lên huyệt thái dương, dựa vào ghế sô pha.

Tôi thấy thần tình hắn mệt mỏi, nét mặt tiều tụy, ngực cũng nổi lên đau đớn, sau khi do dự một chút, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Kỳ thực, anh tôi có lẽ chỉ là nhất thời tức giận, không phải thực sự muốn chia tay với anh, hiện tại nếu giải thích rõ ràng với hắn, hẳn là còn kịp.”

Tần Tiếu Dương nhắm mắt lại, không chút phản ứng.

Vì thế tôi lại hỏi một câu: “Không bằng tôi đi gọi hắn lại?”

Tần Tiếu Dương toàn thân chấn động, nhất thời sắc mặt đại biến, một phen kéo lấy tay áo tôi.

“Không cần.” Môi hắn khẽ run nhè nhẹ, thanh âm khàn khàn, “Tôi và Lý Thâm… đã kết thúc rồi.”

“Nhưng mà…”

“Tôi là cố ý.”

“A?”

“Khi tôi đứng ở bên cửa sổ, sớm đã nhìn thấy Lý Thâm đến. Vừa rồi cố ý hôn cậu trước mặt hắn, chính là đánh cược một ván.” Tâm tình hắn dần dần ổn định lại, yếu ớt cười cười, nói: “Kết quả, hắn vẫn không chút động tâm.”

“Anh tôi trời sinh chính là khuôn mặt như vậy, nói không chừng trong lòng đố kị muốn chết, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài thôi.” Tỉ mỉ hồi tưởng lại, hành vi của Lý Thâm hôm nay quả thực có chút cổ quái. Hắn bị tôi làm tức giận đến lợi hại như vậy, nhưng ngay cả mắng cũng không mắng lấy một câu, lại tự mình ngoảnh đầu rời đi.

“A, có lẽ vậy. Nhưng bất luận cách đố kị của hắn như thế nào, cũng không còn ý nghĩa nữa. Một ván này, tôi quả thực đã thua đến triệt để.”

“Giám đốc Tần…”

“Tiểu Lý, thực xin lỗi.” Tần Tiếu Dương liếc nhìn tôi, cúi đầu thở dài, nói: “Bởi vì tôi nhất thời tùy hứng, khiến cậu cũng liên lụy vào.”

“Không sao cả. Dù sao cảm tình giữa tôi và anh tôi vốn cũng không tốt, hiện giờ lại bị hắn trừng thêm vài lần, cũng không tính là cái gì.” Sờ sờ sống mũi, cười, “Hơn nữa, anh cũng biết, tôi thích anh.”

Hắn ngẩn người, bình tĩnh nhìn tôi, hỏi: “Cho dù, tôi chỉ đang lợi dụng cậu?”

“Ừ.” Chậm rãi kéo tay hắn tới, đưa tới bên môi hôn nhẹ, nói, “Tôi không quan tâm người trong lòng anh nghĩ tới là ai, chỉ hi vọng… có thể giống như bây giờ, vẫn cùng anh.”

Tần Tiếu Dương ngây ngẩn một chút, ngơ ngác mở lớn hai mắt, sau đó khóe môi cong lên, cất tiếng cười to: “Không nghĩ tới, trên thế gian này lại còn có người ngu ngốc như tôi. Biết rõ chỉ là vô vọng, lại vẫn tiến về phía trước, phấn đấu quên mình, không đụng đến đầu rơi máu chảy, liền tuyệt đối không chịu quay đầu lại.”

Tôi nghe hắn nói những lời này xong, liền bất giác đỏ bừng mặt, vội vàng buông tay hắn ra, nói: “Thời gian không còn sớm, anh không ngủ suốt một đêm rồi giám đốc Tần, vẫn là nằm xuống nghỉ ngơi một lát thì tốt hơn. Tôi cũng nên trở về nhà thôi.”

Tần Tiếu Dương không trả lời, vẫn chỉ khẽ mỉm cười như trước, nói: “Tiểu Lý, thì ra cậu dễ xấu hổ như vậy.”

“Ngày mai gặp lại.” Trái tim tôi nhảy dựng, vội vã xoay người đi.

“Lý Tân Kỳ.” Hắn ở phía sau thấp giọng gọi một tiếng, đột nhiên xô lên lưng tôi, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng, hỏi, “Cậu nỡ để tôi ngồi ngốc ở đây một mình sao?”

“Gì?” Tôi lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại, đối diện ngay với một đôi mắt trong veo như nước.

Tần Tiếu Dương nhíu mày, đáy mắt là một mảnh sương mù mờ mịt, nhẹ nhàng nói: “Ở lại cùng tôi, có được không?”

Trong nháy mắt, bên tai tôi mơ hồ vang lên tiếng thở dài như có như không của Lý Thâm, nhưng rất nhanh lại bị tiếng nói ấm áp mềm mại của Tần Tiếu Dương thay thế, chỉ thoáng chần chừ một khoảnh khắc, tôi liền gật đầu đáp: “… Được.”