Không Thể Buông Tay

Chương 53: Tai tiếng




Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Khi Vệ Lam vào nhà, quả Nhiên mẹ cô mặt mày hớn hở đầy ý cười, còn làm động tác đá lông nheo với cô, cười hỏi: “Nói chuyện với Minh Quang lâu như vậy sao? Có phải mọi khúc mắc đều được tháo gỡ rồi không?” Không đợi Vệ Lam trả lời, mẹ cô tiếp tục nói, “Nếu chưa tháo gỡ cũng không sao, trừng phạt nó một trận cũng tốt, chẳng qua cũng đừng lâu quá, mấy chuyện tìn cảm này càng kéo sẽ càng nhạt đó.”

Vệ Lam không biết làm thế nào, kéo dài giọng nói với mẹ: “Mẹ ơi là mẹ… Mẹ đừng suy nghĩ vớ vẩn, chuyện con chia tay với Minh Quang không phải chuyện đùa, cũng không thể tái hợp.” Rồi suy nghĩ, vì muốn mẹ cô bỏ ý định, lại bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa con đã có người để quan tâm.”

“Cái gì?” Mẹ Vệ Lam hơi kinh ngạc, lát sau, hiểu rõ rồi thì khoát tay, “Tùy con, mẹ cũng không phải không muốn con làm lành với Minh Quang, nhưng nếu con đã vừa ý người khác, chỉ cần con người không tệ, mẹ đều ủng hộ con. Nhưng mà, nếu đã xác định thì nhanh chóng dẫn đến ẹ gặp thử, để mẹ cho con ý kiến.”

“Vâng, được ạ.” Vệ Lam đáp lời, nói có lệ, “Đợi xác định rồi nói sau.”

Nói xong, nhanh chóng chạy vụt vào nhà vệ sinh. Trên người cô dinh dính, trên quần còn có uế vật, lỡ như bị mẹ cô phát hiện thì chỉ có nước hết đường chối cãi.

Sáng hôm sau thức dậy, Vệ Lam vừa mới từ trong phòng đi ra, liền thấy mẹ cô đã dọn xong bữa sáng và ngồi bên cạnh bàn, cầm tờ báo, vừa xem vừa xuýt xoa.

“Sao vậy? Có gì hay lắm à?” Vệ Lam ngáp một cái, tối qua bị Đoàn Chi Dực dằn vặt như vậy, ngủ một đêm cũng chưa trở lại bình thường.

“Con xem con xem, nhìn người đúng là không nên nhìn tướng mạo, hôm nay chỗ nào cũng nói đến người chủ trì tiết mục tên cái gì là Trần Vũ Yên. Diện mạo xinh đẹp như vậy, lại học cao ở nước ngoài về, không ngờ trước kia vì tiền lại làm bậy với rất nhiều đàn ông, còn bị người khác chụp lại mấy tấm hình như vậy.”

Vệ Lam nghe thấy ba chữ Trần Vũ Yên, đầu óc vốn đang có chút trì độn liền tỉnh táo, nhanh chóng giật lấy tờ báo xem đến cùng. Mẹ cô lại tiếp tục ở bên cạnh lải nhải: “Còn nói cô ta là người tình của chủ tập đoàn Azre gì đó nữa, nói trước kia lúc tập đoàn Azre gầy dựng sự nghiệp, có rất nhiều giao dịch đều dựa vào việc cô ta đi bán nhan sắc, có thể vào Trung Quốc cũng là dựa vào cô ta đả thông quan hệ, khu nhà cao cấp của cô ta cũng là người tình kia chu cấp. Con xem xem, hai người này từ trong khách sạn đi ra cũng bị người ta chụp hình lại.”

Mẹ cô nói xong, bỗng dưng ngẩn ra một chút, như là nhớ tới gì đó liền hỏi: “Azre? Không phải là công ty con làm sao?”

Vệ Lam nhíu mày, bất an gật đầu.

Trên tờ báo kia là tấm hình Đoàn Chi Dực nửa ôm lấy Trần Vũ Yên đang quấn khăn tắm, Vệ Lam từng thấy rồi, nhưng bài báo đưa tin cái gì mà Trần Vũ Yên vì chuyện Azre mở rộng thị trường nên cùng vài người cao cấp giao dịch dơ bẩn, có quan hệ nhân tình với Đoàn Chi Dực, cô hoàn toàn không hiểu gì cả.

Cô không biết bên trong thực hư thế nào, nhưng ít ra có thể chắc chắn quan hệ giữa Trần Vũ Yên và Đoàn Chi Dực tuyệt đối không phải như báo chí đã đưa tin. Hơn nữa cô cũng không tin, Đoàn Chi Dực vì phát triển Azre sẽ để một cô gái bán nhan sắc.

Mẹ Vệ Lam thấy bộ dạng kinh ngạc của cô, tiếp tục nói: “Vậy con nên cũng nghỉ làm sớm một chút đi, thượng bất chính hạ tắc loạn, tác phong ông chủ con bất chính như vậy, không khí bên trong công ty có thể tốt được sao?”

“Ừm” Vệ Lam để tờ báo xuống, chạy vào toilet vội vàng rửa mặt, cũng không ăn sáng, thay đồ xong, xách theo túi liền vội vàng ra cửa trong tiếng hoài nghi của mẹ cô.

Lên taxi rồi, đầu óc cô mới trấn tĩnh lại, nghĩ đến trước đó Đoàn Chi Dực có láng máng nói qua việc xử lý chuyện xấu của Trần Vũ Yên, cũng liền hiểu ra một chút.

Cô không biết quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên là thế nào, nhưng mấy năm trôi qua, tuy rằng hai người họ vẫn không ở bên nhau, nhưng rõ ràng khi đó Trần Vũ Yên rất xem thường cô bạn gái chính thức của Đoàn Chi Dực là Quách Chân Chân, có thể nghĩ, giữa hai người họ nhất định có chút sâu xa và đặc biệt.

Vệ Lam không quan tâm Trần Vũ Yên sẽ ra sao vì những bài báo tiêu cực kia, cái cô quan tâm là Đoàn Chi Dực và cũng muốn biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Sức mạnh truyền thông bao giờ cũng rất lớn, một khi nắm bắt được chút chi tiết nhỏ, thì tất cả mọi thứ khác đều có thể bị phóng đại lên.

Gọi điện thoại rất nhiều lần, luôn luôn không kết nối được. Đến công ty, nghe thấy Trần Vũ Yên tự nhiên trở thành đề tài nóng hổi của toàn bộ cao thấp trong công ty, nhất là lại nghe thấy một nhân vật chính khác là ông chủ.

Trên thực tế, cả ngày nay, sau khi báo chí đưa tin về Trần Vũ Yên, liền biến thành đầu đề của các trang web lớn. Nghe ra trong đó, ngoại trừ tấm ảnh không rõ mặt kia, thân phận Đoàn Chi Dực luôn là tổng tài thần bí của Azre, những cái khác hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng Trần Vũ Yên không giống vậy, sau khi xuất hiện vụ bê bối, mấy anh hùng bàn phím trên mạng và mấy người thích bỏ đá xuống giếng bắt đầu đào bới gia cảnh của cô, cô gái có gia cảnh nghèo khó, lúc học đại học từng làm hầu rượu, đeo theo đại gia, mang thai phá thai, sau đó gặp được ông chủ Azre ở nước ngoài, trở thành người tình của hắn, làm việc cho hắn để đổi lấy tiền tài.

Tóm lại, tình tiết rất đơn giản, một tra nữ ham hư vinh, cùng với một tra nam chuyên lợi dụng phụ nữ.

Đúng là làm đàn ông tốt hơn, huống chi Đoàn Chi Dực cũng không phải là nhân vật công chúng gì, khuôn mặt trên ảnh cũng không rõ. Khái niệm của người dân đối với anh nhiều lắm chỉ là tên thương nhân vụ lợi, vì lợi ích không từ thủ đoạn.

Nhưng phụ nữ thì khác, Trần Vũ yên nổi tiếng hơn hai năm, chỉ yếu làm chủ trì tiết mục mấy chương trình trò chuyện (talk show) cao cấp, đi theo con đường nghệ thuật trí tuệ, nhất là cô lại tốt nghiệp ở trường danh tiếng, lại du học Pháp trở về, biết vài ngoại ngữ. Ấn tượng của người dân với cô cho tới giờ chính là đại từ tổng hợp của xinh đẹp và trí tuệ. Nhưng bỗng nhiên lại tuồn ra vụ tai tiếng này, hình tượng tốt gầy dựng suốt hai năm, hiển nhiên xuống dốc không phanh, sự nghiệp chủ trì tiết mục e là chỉ đến đó mà thôi.

Mà đại khái người dân cũng thổn thức, tổng tài tuổi trẻ anh tuấn với nữ chủ trì tiết mục xinh đẹp, nếu soạn nhạc thì đúng là một ca khúc tình yêu lãng mạn, thật là tốt biết bao.

Lo nghĩ cả ngày, Vệ Lam vẫn không nhận được tin tức của Đoàn Chi Dực. Xuống ca, cô không về nhà, mà đi thẳng đến biệt thự của anh nhưng chỗ đó vẫn không có ai. Sau đó, cô đành phải về nhà mình trước.

Buổi tối, ngủ đến giữa khuya, cô bỗng nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại ở tủ đầu giường, mơ mơ màng màng nhận máy, bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: “Anh ở dưới lầu nhà em, em xuống nhé.”

Lời ít ý nhiều, lại mang theo sự mệt mỏi.

Vệ Lam bỗng chốc tỉnh táo, mẹ cô bên cạnh cũng bị tiếng chuông làm thức giấc, hỏi qua loa: “Ai gọi mà trễ vậy?”

“À, là điện thoại quấy rối.” Vệ Lam trả lời qua quýt.

“Bảo con ngủ thì tắt máy đi lại quên, đáng bị đánh thức.” Mẹ cô lim dim phàn nàn.

Vệ Lam ừ một tiếng: “Mẹ, mẹ ngủ tiếp đi, con đi vệ sinh.”

“Ờ.” Mẹ cô lơ mơ đáp lại, hơi thở lại đều đều.

Vệ Lam không dám mặc đồ quá ồn ào, sợ đánh thức mẹ cô trên giường, tùy tiện cầm lấy áo khoát liền vội vàng ra ngoài.

Lúc này trời đã khuya, dưới bóng đêm, ngoại trừ ngọn đèn đường leo lét và bóng cây dật dờ, thì chỉ có một bóng người cô độc đứng đó.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Vệ Lam kéo áo lại chạy về phía anh, sau khi đứng trước mặt anh, nôn nóng lên tiếng hỏi: “Những chuyện hôm nay nghe được là chuyện gì vậy? Sao cả ngày không gọi điện thoại được cho anh?”

Đoàn Chi Dực thoáng cúi đầu, nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, hỏi rõ từng chữ: “Em tin anh không?”

Vệ Lam gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên em tin anh, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đoàn Chi Dực vươn tay, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô: “Em tin anh là được rồi, Trần Vũ Yên và anh chưa bao giờ là người yêu của nhau, anh cũng không bảo cô ấy bán nhan sắc để giúp đỡ Azre. Những chuyện khác trong một lúc anh cũng không thể nói rõ được, cả ngày hôm nay đều xử lý chuyện này, hiện giờ anh hơi loạn, bất kể thế nào, chuyện của Trần Vũ Yên cũng có chút liên quan đến anh, nên anh không thể trơ mắt nhìn cô ấy mất hết danh dự như vậy được.”

“Nhưng bài báo viết vậy về cô ấy rốt cuộc có phải thật không?”

“Nửa thật nửa giả, thêm măm dặm muối chính là cái dạng mà em thấy đó.” Anh dừng một chút, “Tấm ảnh mà em thấy anh và cô ấy là của ba năm trước, khi Azre chuẩn bị tiến vào Trung Quốc. Bởi vì mọi xét duyệt gặp phải phiền phức, Trần Vũ Yên phải đi tìm người phụ trách phê duyệt cấp cao để đàm phán, không ngờ khi uống rượu cùng mấy người đó lại bị bỏ thuốc, khi anh tìm được cô ấy, cô ấy đã… trong tấm ảnh chính là anh đưa cô ấy ra khỏi khách sạn.”

Cuộc sống của Vệ Lam rất đơn giản, hoàn toàn không tưởng tượng ra được chuyện bẩn thỉu như vậy, liền khiếp sợ vô cùng, sửng sốt đứng tại chỗ nhìn anh, cả buổi cũng không nói ra được gì.

“Lam Lam, là con à?” Hai người đang im lặng, đột nhiên một giọng nữ truyền đến cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh.

Vệ Lam và Đoàn Chi Dực giật mình, vẫn là Vệ Lam có phản ứng đầu tiên, buông tay Đoàn Chi Dực ra, chạy về chỗ mẹ cô đứng cách đó hơn mười thước: “Mẹ, sao mẹ xuống đây?”

“Mẹ thấy hồi lâu mà con không về phòng, gọi cũng không đáp, ngồi dậy thì thấy con hoàn toàn không có nhà, nên xuống đây tìm con.” Mẹ Vệ Lam nhìn về phía Đoàn Chi Dực đứng trong bóng đêm, nói với cô, “Cậu đó chính là người con nói con quan tâm đó à? Sao trễ vậy mà còn tới tìm con? Nhưng mà nếu đã đến rồi sao lại không cho cậu ta lên lầu để mẹ gặp mặt chứ?”

Nói xong liền muốn đi về phía của Đoàn Chi Dực.

Vệ Lam vội vàng giữ lấy mẹ: “Anh ấy chỉ tìm con có chút chuyện, trễ thế này cũng không thích hợp để nói chuyện, nên để lần sau gặp đi, anh ấy đang chuẩn bị đi!” Nói xong, cô khoa trương vẫy vẫy tay về phía Đoàn Chi Dực: “Anh lái xe cẩn thận chút nhé!”

Mẹ cô hoài nghi nhìn cô, lại nhìn về phía người đang xoay người muốn bước vào trong xe kia, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hất tay Vệ Lam ra, bước nhanh về phía anh: “Cậu từ từ đã!”

Vệ Lam cắn môi, thầm nghĩ, thảm rồi.

Đoàn Chi Dực cứng nhắc dừng lại động tác mở cửa xe, chậm rãi xoay người, đối diện với người đang đi về phía mình, khẽ lên tiếng: “Cô, chào cô!”

Mẹ Vệ Lam nhíu mày lại, một đốm lửa bốc lên trong đầu, chỉ hai ba bước đã đến trước mặt Đoàn Chi Dực, nương theo ánh đèn đường mờ nhạt, thoáng nghiêng đầu nhìn về phía người thanh niên trước mặt. Lát sau, vẻ mặt chấn động mạnh, khó tin mở miệng: “Là cậu!”

“Thưa cô…” Đoàn Chi Dực mất tự nhiên gọi một tiếng, nhìn về phía Vệ Lam trong bóng đêm.

Vệ Lam hít sâu một hơi, chạy đến, kéo tay mẹ cô lại: “Mẹ, vào nhà con sẽ giải thích với mẹ sau!” Nói xong, nháy mắt với người đang đứng sững tại chỗ, “Đoàn Chi Dực, anh về trước đi, có chuyện gì mai nói.”

Mẹ Vệ Lam giận dữ, cũng không nhìn Đoàn Chi Dực, chỉ nhìn vào mắt con gái mình, nắm lấy tay cô kéo cô về: “Để mẹ xem con sẽ giải thích thế nào với mẹ?”