Không Thể Không Là Em

Chương 22: Dự cảm




Khi ra viện Giang Phỉ trịnh trọng nói với Quý Vân Khai: “Chuyện này sẽ chỉ có ba lần, em tuyệt đối sẽ không có lần thứ tư bước vào bệnh viện này.”

Quý Vân Khai nghĩ nghĩ, nghiêm túc hỏi: “Vậy tương lai khi sinh con thì sao?”

Giang Phỉ thúc vào sườn anh, anh liền cúi người hô to: “Mưu sát chồng rồi, mưu sát chồng rồi!” Giang Phỉ dở khóc dở cười, túm lấy lỗ tai anh, anh ôm lấy eo cô, chiếm hết tiện nghi.

Hai người cùng cười đón ánh mặt trời, cực kỳ giống những đôi tình nhân liếc mắt đưa tình.

Quý Vân Khai chở cô chạy trên đường, Giang Phỉ bảo anh lái xe đến nhà hàng kia để lấy xe, anh tỏ ra mắt điếc tai ngơ. Bầu trời dần tối, những ngọn đèn xung quanh thay nhau bật sáng. Quý Vân Khai lấy bao thuốc rút ra một điếu, nói: “Đến chỗ anh đi?”

Trái tim Giang Phỉ nhảy mạnh, dường như có dự cảm, nhưng vẫn hỏi: “Để làm gì?”

Quý Vân Khai cười: “Ăn cơm! Cho em nếm thử tài nghệ của anh.”

Giang Phỉ kinh ngạc nhìn anh, rất hoài nghi anh có thể nấu cơm được không. Quý Vân Khai không để ý đến ánh mắt cô, lái xe thẳng đến siêu thị.

“Bà cô của tôi, con cá này sống dở chết dở, đổi con khác đi!”

“Mớ rau này bấm vào đã biết già rồi, dạ, phải chọn bó này.”

“Miếng thịt này vừa nhìn đã thấy không còn tươi, chắc chắn đã để được mấy ngày rồi, hôm nay không ăn thịt heo, cái cánh gà này tươi đấy.”

Bị Quý Vân Khai nói như vậy ba bốn lần, Giang Phỉ bỏ hết nguyên liệu trong tay, trừng mắt nói: “Em không chọn, anh tự chọn đi!”

Quý Vân Khai vội cười hì hì vỗ về cô: “Để anh chọn để anh chọn, em là người làm việc lớn, chuyện nhỏ như mua thức ăn này nên để kẻ bé nhỏ này làm cho.”

Đợi mua xong nguyên liệu thức ăn, đến nơi ở của Quý Vân Khai, hóa ra là một căn hộ, chỉ phòng khách đã chiếm mất hai phần ba, gồm có phòng bếp kiểu mở rộng và phòng ăn. Quý Vân Khai đưa cho cô chai nước khoáng Evian, bảo cô cứ tùy ý, mình thì vào phòng bếp đặt nguyên liệu thức ăn lên bàn, mặc tạp dề.

Giang Phỉ vẫn giữ biểu cảm kinh ngạc như cũ, lo lắng hỏi: “Anh thật sự biết nấu ăn?”

“Ừ”, Quý Vân Khai gật đầu, dường như nhớ ra cái gì đó, lại nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh đã phải ở Mỹ tám năm, tám năm đó! Chiến tranh kháng Nhật lúc đó cũng thắng lợi rồi!”

Giang Phỉ cười hỏi: “Đã ghét nước Mỹ như thế, vậy sao trước kia lại thi sang bên đó làm gì.”

Quý Vân Khai vừa nhặt rau vừa nói: “Còn không phải do lão Đường! Anh ta không hòa hợp với gia đình, sống chết không chịu sự sắp xếp, lén thi IELTS, gạt anh đi theo. Cái ngày trúng tuyển, hờ, Đường gia rất náo nhiệt, anh ta không bị ông bố dùng roi da quất chết đã là mạng lớn!”

“Vậy còn anh?” Giang Phỉ có chút hăng hái.

“Anh? Bố mẹ anh thì vui lắm, gặp ai cũng nói anh nghịch ngợm gây chuyện, tùy tiện cũng có thể vào trường nổi tiếng, nhất thời hứng khởi liền ủng hộ Stanford một tòa nhà.”

Giang Phỉ than thở: “Đúng là thế giới người có tiền!”

Quý Vân Khai liếc cô, nói: “Em cũng là người có tiền đấy!”

“Em đâu có như vậy!”

“Em đúng là người đó đấy! Trừ khả năng bố anh có con riêng bên ngoài, sau này toàn bộ Hoa Độ đều là của em, em nói mình có phải người có tiền không.”

Giang Phỉ sửng sốt, tiếp đó cười: “Đây quả là một hấp dẫn cực lớn!”

Quý Vân Khai mở hai tay về phía cô, cười ha ha: “Còn không mau đến ôm ấp yêu thương anh.”

Giang Phỉ lườm anh một cái, ngồi ở sô pha bật ti vi.

Giọng nói sang sảng của MC, từng làn hương bay ra từ phòng bếp, bỗng chốc làm cô sinh ra ảo giác: Ảo giác về một ngôi nhà ấm áp - người đàn ông đang bận bịu trong phòng bếp ấy dường như chính là người đàn ông sẽ đi hết quãng đời còn lại cùng cô.

Quý Vân Khai lần lượt bưng thức ăn ra: Một đĩa cánh gà rán sốt coca, một đĩa rau muống xào và một bát canh cá đậu phụ.

“Yên tâm mà ăn, tuyệt đối không cho tỏi!”

Giang Phỉ cười lắc đầu, nhìn bát canh cá màu trắng sữa rất hấp dẫn, uống thử một ngụm, thầm gật đầu. Cô lại gắp rau, ngẩng lên nói: “Tay nghề của anh thật không tồi!”

Quý Vân Khai cười đắc ý: “Nếm thử cánh gà rán sốt coca này, món chuyên môn của anh đấy.”

Một cái cánh gà nhanh chóng xuống bụng, Giang Phỉ cười híp mắt: “Không ngờ anh còn là người đàn ông nội trợ nhé!”

Quý Vân Khai cười nói: “Lấy anh không thiệt đúng không?”

Nụ cười của Giang Phỉ cứng đờ: “Ai muốn lấy anh!”

Quý Vân Khai cũng cầm đũa ăn cơm, lẩm bẩm: “Chuyện sớm hay muộn thôi.”

Ăn xong cơm tối, Giang Phỉ chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát, đeo găng tay cao su, đặt bát đũa ngâm trong bồn, đổ nước rửa.

Quý Vân Khai ôm cô từ phía sau, cúi đầu ngậm vành tai cô. Cơ thể cô run lên, suýt nữa làm bát rơi xuống, nghiêng đầu tránh anh, thấp giọng nói: “Đang rửa bát đấy!” Quý Vân Khai khẽ cười: “Em cứ rửa của em.” Giang Phỉ nổi nóng, quay lại lườm anh một cái thì bị anh hôn lên môi.

Cô cảm thấy môi lưỡi anh như có sức hút, mỗi lần hôn đều làm cô muốn ngừng mà không được, khi cánh môi chạm nhau thì hoa lửa văng khắp nơi, không thể chia tách. Cái bát đang cầm lại rơi xuống bồn, Quý Vân Khai cởi găng tay cao su của cô, quay người cô lại, mặt đối mặt, nụ hôn càng đi sâu, si dại.

Cô càng động tình, hơi thở càng gấp gáp. Quý Vân Khai đi từ eo cô lên, vén tà áo...

Sau cơn kích tình, chuông điện thoại reo vang khó chịu, Giang Phỉ muốn đứng dậy thì bị anh ngăn lại, giọng cô lấp lửng: “Điện... điện thoại...”

“Mặc kệ nó!”

Lúc anh phóng thích, cô lại lần thứ ba lên đỉnh.

Ôm cô một lúc, chuông điện thoại lại tiếp tục. Hai người không thể không dừng sự vuốt ve lại, chân Giang Phỉ mềm nhũn suýt đứng không vững, Quý Vân Khai mặc quần, ôm cô ra sô pha, giúp cô cầm điện thoại.

“Alo?” Giọng nói của Giang Phỉ có chút run rẩy, may là người đầu bên kia đang rất bất ổn, nếu không sẽ nghe ra sự quyến rũ khi tình dục còn chưa lui của cô.

“Phỉ, tớ... tớ đánh phải cảnh sát rồi!” Đào Nhiên sợ hãi, thút thít nói.

“Cái gì?” Nếu không phải được Quý Vân Khai ôm, Giang Phỉ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, “Sao lại thế? Cứ từ từ nói, đừng có gấp! Giờ cậu đang ở đâu?”

“Tớ đang ở bệnh viện.” Đào Nhiên lắp bắp kể lại, “Tớ cũng không biết anh ta là cảnh sát, còn tưởng là tên cuồng theo dõi! Phỉ, cậu, cậu mau tới cứu tớ với, tớ không muốn ngồi tù.”

Giang Phỉ bưng trán, lau mồ hôi, an ủi: “Cậu đừng sợ, cứ chờ đó, tớ tới đây.” Cúp điện thoại, cô nở nụ cười khổ với Quý Vân Khai: “Đưa em đến bệnh viện!”

Vốn dĩ Đào Nhiên tan ca về nhà, đồng nghiệp có lòng tốt tiễn cô ấy đi, kết quả lại có việc gấp thả cô ấy giữa đường, cô ấy thấy nhà không còn xa, không gọi xe mà đi qua một con đường tắt đang tu sửa. Ai ngờ đi một lúc thì cảm giác có người đi theo, cô ấy đi nhanh hắn cũng đi nhanh, cô ấy đi chậm hắn cũng đi chậm. Đào Nhiên sợ hãi, biết mình gặp phải “cuồng theo dõi”! Chẳng qua cô ấy cũng không sợ lắm, dù sao đã gặp nhiều tên biến thái rồi, sớm đã có phòng bị, khi đến ngã rẽ liền cầm lấy bình xịt và gậy điện trong tay. Chờ khi “tên biến thái” theo kịp, cô nhắm ngay mắt hắn xịt tinh dầu, rồi dùng gậy điện đánh vào mạng sườn hắn, “tên biến thái” kêu thảm ngã xuống.

Nếu chỉ vậy thì coi như thôi, Đào Nhiên đang định nhanh chóng chạy đi, không ngờ “tên biến thái” này rất lợi hại, còn chưa có ngất đi! Vậy thì cho hắn phát nữa! Đường đang sửa có rất nhiều gạch, cô ấy tiện tay cầm lấy một cục đập vào đầu hắn...

Đúng lúc có hai công nhân đi tới, hỏi cô có chuyện gì, Đào Nhiên vỗ vỗ tay nói: “Không có gì, vừa dạy dỗ một tên sắc lang!” Anh công nhân lòng đầy căm phẫn cũng muốn đá hai phát, kết quả lại phát hiện, người kia không phải sắc lang, rõ ràng là cảnh sát, chứng nhận sĩ quan cảnh sát còn đang nắm trong tay!

Đầu Đào Nhiên liền nổ bùm, cuống quít đưa anh ta tới bệnh viện, sau đó nhanh chóng gọi Giang Phỉ cầu cứu. Cũng không biết Giang Phỉ đang làm gì, gọi mấy cuộc cô mới nhận. Ôi, nếu cô ấy mà biết cô đang làm gì chắc sẽ hộc máu mất.

Tất nhiên, có một người còn buồn bực hơn, là Quý Vân Khai đó! Với sức chiến đấu của anh, hoàn toàn chưa có tận hứng đâu!