Không Thể Không Nói

Chương 27: Phần Thưởng




Có lẽ ngay cả Tô Dư cũng không biết Lục Chương hiểu mình tới mức độ nào.

Anh có thể nghe được giọng điệu của cô, lúc nào nói dối là cô sẽ rất căng thẳng, nhưng anh cảm thấy mỗi người đều có một bí mật riêng nên không nói toạc ra.

Đây không phải là lần đầu tiên anh ngủ bên ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Dư để lộ ra nỗi buồn đó, cô không nên nói như vậy.

Lục Chương mặt lạnh gọi điện cho trợ lý Nguyên, lúc nhận được cuộc gọi, cô ấy rất ngạc nhiên không biết vì sao lại gọi tới giờ này. Cô ấy nói với Lục Chương là Lục Mân Sâm sắp kết thúc cuộc họp, có gì chút nữa hãy gọi lại.

Đối với Lục Chương, Lục Mân Sâm là người đi công tác tùy thời tùy chỗ khắp nơi trên thế giới, việc hỏi hắn đang ở đâu nghe không hợp lý lắm nên Lục Chương không hỏi.

Anh nói cảm ơn với trợ lý Nguyên rồi gọi cho tài xế tới đón mình, anh định đi tìm trợ lý mà Lục Mân Sâm đã cử tới đây.

Lục Chương muốn về nước từ lâu rồi, nhưng so với việc tùy tiện về nước, chuyện anh mong muốn hơn hết là mắt Tô Dư có thể chữa khỏi.

Anh biết mình phải làm cho tới khi nào Lục Mân Sâm hài lòng thì mới có cơ hội đứng ngang hàng nói chuyện, như việc trợ lý không bao giờ cho Lục Chương làm những nhiệm vụ vượt qua năng lực của anh. Từng bước đi của anh đã được Lục Mân Sâm sắp xếp sẵn, Lục chương biết mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn nếu muốn đạt lấy cơ hội kia.

Anh phải tự mình đi hỏi trợ lý, rốt cuộc Lục Mân Sâm muốn anh làm đến bước nào.

Lục Chương treo áo khoác lên cánh tay mình, lúc thang máy đi xuống đúng lúc anh gặp đàn chị mới vừa đi mua đồ về.

Chị ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp sắc sảo, học chung một trường với Lục Chương, lớn hơn anh vài tuổi, sau khi kết hôn thì định cư ở nước ngoài. Tính cách của Lục Chương và chồng chị ta rất giống nhau, con trai của chị ta cũng có cảm tình với anh.

Chị ta ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì gấp sao Lục Chương? Ở lại ăn cơm này.”

“Xin lỗi đàn chị nha, xảy ra chút chuyện.” Lục Chương gật đầu với chị ta: “Hẹn chị ngày khác.”

Anh đứng lại không lâu, bước chân rời đi rất lớn, cũng không chú ý tới hành động há hốc mồm của người phụ nữ sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Lục Chương gọi cho Lục Mân Sâm năm cuộc điện thoại, cuối cùng hắn cũng chịu bắt máy.

Anh nói: “Tôi không muốn nói nhảm với ông, có ai đi ra ngoài với Tô Dư không?”

“Cái tính bốc đồng cộc cằn của anh không thay đổi chút nào.” Giọng nói chững chạc của người đàn ông vang lên: “Tôi nghĩ đã tới lúc anh nên dừng liên lạc với Tô Dư rồi.”

Lục Mân Sâm là người nói được làm được, chẳng qua là lần trước nói mạnh miệng mấy câu, hắn đã trực tiếp khóa thẻ ngân hàng của Lục Chương.

Xe tới đón Lục Chương từ từ dừng lại, tài xế kiêm vệ sĩ là một người đàn ông trung niên nước ngoài, vốn dĩ Lục Chương luôn nói chuyện với người khác, nhưng bây giờ lại vẫy tay với tài xế rồi mở cửa lên xe.

Anh nén giận nói: “Tô Dư thích nhẫn nhịn chịu đựng một mình, bị bắt nạt sẽ không nói cho ai biết, cái gì cũng giấu trong lòng. Hôm nay tôi gọi cho cô ấy, Tô Dư cứ than phiền mãi không cho tôi ở mãi ngoài đường, nhất định là cô ấy có chuyện giấu tôi.”

Sau khi Lục Chương nói xong, anh nghe được một tiếng cười khẽ ở bên kia, như thể phát hiện ra cái gì đó buồn cười, anh không phải người ngốc nên phút chốc đã biết Lục Mân Sâm đang cười cái gì.

Lục Mân Sâm lạnh nhạt nói: “Lúc anh về nhà, anh nói là không cần lo lắng về việc Tô Dư sẽ gây ảnh hưởng với mình trong tương lai, bây giờ nhìn có vẻ như không ảnh hưởng gì nhỉ, nửa tháng rồi anh đã gọi cho con bé rất nhiều lần.”

Ban đầu hắn đã đặt ra quy định cho Lục Chương, một tháng chỉ có thể gọi cho Tô Dư một lần, lúc đầu anh còn cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng dần dần sau này không làm theo nữa.

Lục Chương biết Lục Mân Sâm sẽ biết chuyện, đôi khi sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, Lục Mân Sâm đã không nhắc tới thì Lục Chương cũng sẽ không ngu mà nói ra hết toàn bộ.

“Một nhà họ Lục làm ăn lớn như vậy lại có thể để cho một cô bé bị bắt nạt phải nhẫn nhịn chịu đựng, cô ấy là do tôi mang về, nếu như bị bắt nạt thì mặt mũi của nhà họ Lục sẽ bị mất hết.” Lục Chương không trả lời câu hỏi của Lục Mân Sâm, mà nói: “Tổng giám đốc Lục là người rộng lượng vậy mà không quan tâm tới chuyện đó, huống chi chỉ cần tôi chưa làm sai chuyện gì thì vẫn có thể gọi điện cho Tô Dư được.”

Giọng điệu kiêu ngạo của anh lộ ra vẻ vẫn còn trẻ trâu lông bông, Lục Chương không muốn mình là liên lụy tới Tô Dư, cô còn phải chữa mắt nữa.

“Phải không?” Giọng nam lạnh nhạt từ bên kia truyền tới, không nghe rõ cảm xúc gì trong đó.

Lục Chương hít sâu một hơi, nhíu chặt lông mày, nói: “Bây giờ tôi đang trên đường đi tìm trợ lý Lý, hắn và trợ lý Nguyên đều biết yêu cầu mà ông gửi cho tôi. Sáng mai tôi sẽ bắt đầu liên tục làm thêm giờ, sau này sẽ hạn chế gọi điện cho cô ấy, vậy nên tôi xin ông đừng để Tô Dư một mình ở bên ngoài, bây giờ hãy nhanh chóng đón cô ấy về.”

Đèn neon đổi màu, Lục Chương cố gắng áp cơn nóng giận xuống, nói chuyện lễ phép hơn nhiều, anh chỉ muốn Tô Dư được khỏe mạnh.

Lục Mân Sâm nói: “Lục Chương, đó là chuyện anh nên làm, anh không có tư cách nói điều kiện với tôi.”

—————————-

Lục Mân Sâm không trực tiếp đồng ý với Lục Chương, nhưng anh biết ông ta sẽ không cho phép người khác bắt nạt người nhà họ Lục.

Dù Tô Dư không phải họ Lục, nhưng cô vì Lục Chương mà ở lại đây, cũng dính dáng một xíu với nhà họ Lục.

Từ đầu đến cuối, Lục Chương chưa từng nghĩ tới người đó chính là Lục Mân Sâm.

Đêm hôm trước khi trở về, bên ngoài biệt thự sóng êm biển lặng, trong phòng khách cũng yên lặng như thế, má Trương đã đi ngủ sớm, chỉ còn lại phòng Lục Mân Sâm vang lên tiếng khóc nũng nịu thút thít của cô gái.

Với cái khoảng cách xa vạn dặm ngăn cản mọi cơ hội giao tiếp với nhau, Tô Dư không nghĩ tới Lục Chương lại có thể nghe ra được nhiều thứ từ trong giọng nói cô như vậy, chẳng qua đó chỉ là thói quen mà cô hay nũng nịu với Lục Mân Sâm mà thôi. 

Lục Mân Sâm muốn cô là chính mình là thật, nhưng hắn không thể phản kháng được sự nũng nịu của cô cũng là thật, Tô Dư có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn thay đổi.

Không cần biết là khi nào.

Ánh trăng sáng rọi xuyên qua tấm rèm dày nặng chiếu vào căn phòng tối, mang theo ánh sáng mờ mờ ảo ảo.

Giữa trưa hôm nay nắng rất gắt, bây giờ Tô Dư cũng cảm thấy như thế, dục vọng thiêu đốt như bị phỏng lửa. Cô không ngây thơ như người khác tưởng tượng, cô đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ để ngụy trang cho gương mặt trở nên thanh thuần hơn.

Tô Dư nằm khóc nức nở trong lòng Lục Mân Sâm, hắn từ từ đỡ sau lưng cô, tay Tô Dư nắm lấy cổ tay hắn, một lúc sau cơ thể cô lại run lên.

Đợi hơi thở của cô ổn định hơn, hắn mới nói: “Nửa tháng sau tôi sẽ đến trường em diễn thuyết, nhớ ngồi ở hàng ghế đầu.”

Tô Dư gác chân lên người hắn, tay nâng lên ôm lấy eo, giọng nói còn có chút nức nở: “Chú diễn thuyết gì vậy ạ?”

Nếu nói mấy ngày đầu tiên Tô Dư không biết được ý nghĩa của tình nhân là gì, vậy thì bây giờ cô đã có thể nói ra, tựa như cô cũng biết câu trả lời của Lục Mân Sâm dành cho cô đó là nụ hôn sâu, cô đã ngây ngốc một lúc rồi mới bắt đầu hôn lại hắn.

Mấy ngày qua, Tô Dư bị hắn làm cho khóc rất nhiều lần, cô cũng bắt đầu biết được có lẽ mình đã nghĩ lầm một vài chuyện.

“Mặc kệ chú Lục diễn thuyết cái gì, em đều sẽ nghe cả.” Tô Dư nhẹ nhàng rời khỏi môi hắn: “Em thích chú Lục lắm.”

Hầu hết những gì cô nói đều là thật, nhưng lại không biết đó là tình cảm đối với bạn bè, đối với người thân hay là đối với người mình thích.

Hắn dùng tay vén một lọn tóc của cô ra sau, nói nhỏ: “Em thật sự ngày càng to gan hơn.”

Tô Dư không có lá gan đó, nhưng giờ lúc này cô cũng chỉ có thể làm cho nó có. Gần đây Lục Mân Sâm không kiềm chế lại khiến trong lòng cô không yên, cô không giống như mấy cô gái được cưng chiều từ nhỏ, cô biết được những gì mà mình cần nên biết.

“Chú Lục.” Tô Dư nhỏ giọng hỏi: “Em có thể tìm má Trương lấy thuốc được không?”

Lục Mân Sâm hơi cúi đầu xuống, đụng vào gò má của cô, nói: “Tôi đã nói với em là nếu không đạt yêu cầu, tôi có thể thu hồi lại lời nói của mình bất kỳ lúc nào, bây giờ em muốn chống cự lại thứ mà tôi đưa em sao?”

Tô Dư không dám nhắc lại, nhẹ giọng nói: “Chỉ là em tùy tiện nói ra thôi, em đều muốn mọi thứ từ chú Lục mà.”

Khẽ đưa ngón tay sạch sẽ lên khóe môi, dọc theo các đường viền dừng lại giữa môi cô, Tô Dư ngờ vực ngẩng đầu lên vướng vào hơi thở của hắn, nghe thấy Lục Mân Sâm nói bên tai mình: “Liếm.”

Trong nháy mắt, gương mặt Tô Dư đỏ bừng hết lên.

Dự kiến máy bay riêng của Lục Mân Sâm bay vào lúc chín giờ sáng, Tô Dư về cùng với hắn, toàn bộ chuyến bay cô đều nằm ngủ trên đùi hắn.

Cô nắm chặt tay Lục Mân Sâm, gương mặt điềm tĩnh chìm sâu vào giấc ngủ, cô không còn dáng vẻ đỏ mặt tới mang tai như đêm qua, chỉ cần nhìn hốc mắt ửng đỏ cũng biết tối qua cô khóc rất nhiều.

Tay Lục Mân Sâm để một bên, nhẹ nhàng vuốt ve các ngón tay Tô Dư, rồi đắp chăn kín mít lên người cô.

Lúc bắt đầu tra được Lục Chương, hắn không quan tâm cô gái bên cạnh thằng nhóc đó. Chỉ biết bên cạnh Lục Chương có một cô gái không thích nói chuyện, dáng dấp trông đẹp thật, nhưng so với mặt thì Lục Mân Sâm coi trọng năng lực làm việc hơn.

Tầm mắt hắn từ từ nhìn về phía ngón tay của mình, thu hồi lại những suy nghĩ dư thừa trong lòng.

Từ bãi biển tư nhân bay về nhà họ Lục mất ba tiếng đồng hồ.

Tô Dư ngủ rất ngon giấc, lúc về đến nơi cô còn ngáp một cái, quần áo rộng thùng thình che kín đi những vết hôn tối hôm qua.

Má Trương không đi chung xe với cô, Tô Dư nghe được tiếng gió thổi bên ngoài, cô lại ngáp lần nữa.

Đường về nhà họ Lục không tính là xa, Lục Mân Sâm đưa Tô Dư về trước. Lúc xuống xe cô còn ôm lấy Lục Mân Sâm, nói: “Mấy ngày nay chú cứ ở bên cạnh em mãi, em cảm thấy vui lắm.”

Đầu Tô Dư bị bàn tay hắn sờ một cái, cô ngẩng đầu lên, mi mắt cong cong cười nhìn hắn.

Tay Lục Mân Sâm từ từ ấn cổ cô, hắn cúi đầu xuống, môi đụng chóp mũi cô rồi từ từ đi xuống.

Hơi thở trên cơ thể hắn rất sạch sẽ, luôn mang theo một luồng hơi lạnh.

Lúc Tô Dư bị má Trương đuổi vào nhà, môi cô rất đỏ, chiếc xe đậu trước cửa không quá lâu, đợi sau khi Tô Dư xuống xe là lập tức chạy đi đến công ty.

Lục Mân Sâm hơi ngửa đầu, hai tay đan chéo nhau đặt trên đùi, ngón tay thon dài gõ từng nhịp từng nhịp, khí chất của một người đàn ông trưởng thành vừa cao quý lại tao nhã.

Hắn là người thuộc chủ nghĩa không kết hôn, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn nên không thể cho cô danh phận, nhưng hắn cảm thấy Tô Dư có thể làm được những gì mà cô nên làm, với tư cách là “kim chủ” của cô, hắn cũng nên tặng cho cô một phần thưởng nhỉ.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính không muốn kết hôn, cũng không có ý định cho nữ chính sinh con, đó là một phần thưởng khác.

Cảnh báo spoil: Không cho nữ chính uống thuốc vì nam chính đã uống rồi, câu hỏi đang được thiết lập.