Không Thể Không Yêu

Chương 67




Khả Hoan vừa buông tay xuống ngay lập tức cảm nhận được cơn đau nhức ở hai bầu ngực, dù rất muốn nâng tay lên vuốt ve em bé nhưng cô không thể cử động nổi. Cô đành chăm chú ngồi nhìn bảo mẫu cưng nựng và cho bảo bối của mình bú, ánh mắt một phút cũng không dời, thậm chí không nghe vào tai bất kỳ câu thủ thỉ êm ái nào của Tạp Trát Nhân.

Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng đặt cô nằm nghiêng xuống gối, còn hắn nhanh chóng đứng dậy bê hai bát cháo đặt lên bàn. Mùi cháo thơm ngát tỏa đi khắp phòng. Hắn nhẹ nhàng nâng Khả Hoan dậy rồi ôm cô vào trong lòng, sau đó múc từng thìa cháo đút cho cô ăn. Khả Hoan vẫn chăm chăm nhìn em bé, cô không hề tỏ ra quan tâm tới những hành động chăm sóc của Tạp Trát Nhân.

Tạp Trát Nhân muốn cho Mèo con an tâm về em bé để ăn ngon miệng hơn, hắn quay sang bảo mẫu nói: “Cô ngồi xuống đi, ngồi gần lại chúng tôi một chút”.

Bảo mẫu theo lời hắn ôm em bé ngồi sát vào phía hai người, Khả Hoan lại muốn nâng tay vuốt ve hai má bầu bĩnh của con nhưng vừa giơ tay lên cô lại bị đau đớn đến phát run lên, cánh tay theo đà rơi tuột xuống thân.

Tạp Trát Nhân vội la lên: “Đừng cử động, lại bị đau rồi à? Ngoan nào, trước hết em phải ăn uống cho khỏe lên mới có sức chăm con chứ, nếu em vẫn ốm ra đấy thì làm sao chăm nổi con?” Câu cuối cùng như đánh vào tâm trí Khả Hoan, cô vẫn giữ nguyên ánh mắt trên người em bé, thong thả hả miệng ngậm lấy thìa cháo Tạp Trát Nhân đang để sẵn trước miệng cô.

Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng thở ra, hắn tiếp tục bón cho cô từng thìa từng thìa một. Rất nhanh sau đó bát cháo đã vét đến đáy, Tạp Trát Nhân định với tay lấy bát khác thì Khả Hoan lắc lắc đầu ý nói không ăn nữa. Tạp Trát Nhân đành dừng tay: “Vậy đợi lát nữa ăn tiếp nhé!”

Lúc này em bé bắt đầu khóc nháo, bảo mẫu vội vàng nói: “Em bé có lẽ đang đói bụng, để tôi mang em bé ra phòng ngoài bú sữa”

Khả Hoan lập tức lắc đầu giãy giụa nói: “Mang em bé lại đây, để tôi cho em bé bú”

Tạp Trát Nhân ôm cô chặt hơn nói: “Y Liên không phải đã nói là sữa của em hiện tại không được sạch sẽ, nếu cục cưng ăn xong bị đau bụng thì làm thế nào? Ngày mai em sẽ cho cục cưng bú có được hay không?”

Khả Hoan ngừng giãy giụa ngơ ngác hết quay sang nhìn Tạp Trát Nhân đến nhìn cục cưng đang khóc nháo đòi bú, bộ dáng cực kỳ đáng thương, cô không khỏi đau lòng đến mức không biết nên mở miệng nói gì. Tạp Trát Nhân lập tức nháy mắt cho bảo mẫu, cô nhanh chóng hiểu ý nên đứng dậy ôm em bé ra phòng ngoài rồi cởi áo cho em bé bú.

Tiếng khóc ở phòng ngoài lập tức ngừng lại, Khả Hoan thở phào nhẹ nhõm, cô nhũn người ngả hẳn vào lòng Tạp Trát Nhân, hai bầu ngực lại cương lên đau đớn khiến cô khẽ nhíu mi, nhưng nhất quyết không chịu lấy tay xoa xoa cho bớt đau trước mặt Tạp Trát Nhân. Tạp Trát Nhân dường như nghĩ ra cái gì đó, hắn vạch vạt áo trước của Khả Hoan, quả nhiên là hai bầu ngực lại bắt đầu cương lên, đầu v* vài giọt sữa tràn ra.

Hắn nói: “Để anh giúp em hút sữa ra, em chịu đau một lát, đau quá cứ cắn tay anh cho đỡ đau” Nói xong liền giơ cánh tay phải ra trước miệng Khả Hoan.

Sắc mặt Khả Hoan lúc này hơi đỏ lên vì xấu hổ, cô khẽ liếc nhìn hai vết cắn sâu hoắm còn hằn tia máu trên cánh tay rắn chắc màu đồng của hắn, sau đó quay đầu đi hướng khác. Tạp Trát Nhân biết Mèo con đang ngượng ngùng, nhịn không được khẽ cười một cái, hắn cúi đầu xuống ngực cô rồi ngậm lấy một bên đầu v* bắt đầu hút sữa.

Em bé hiển nhiên là tốc độ bú nhanh hơn cha, chỉ một lát đã bú no sữa rồi lăn ra ngủ khì khì trong khi Tạp Trát Nhân vẫn đang miệt mài. Bảo mẫu định bế em bé vào phòng trong nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi xấu hổ bừng bừng nên vẫn bế em bé ngồi ở phòng ngoài. Khoảng chừng 20 phút sau mới nghe thấy thanh âm của Tạp Trát Nhân vọng ra: “Có đỡ hơn tí nào không? Em còn đau chỗ nào không? Ở chỗ này có vẻ vẫn bị ướng, ngày mai bảo Y Liên chích ra tiếp mới được”

Hơn phút sau mới vọng ra tiếng của Khả Hoan đang gọi mình: “Bảo mẫu à, em bé ăn no chưa?”

Bảo mẫu nhanh chóng trả lời: “Đã ăn no rồi thưa phu nhân. Hiện em bé đang ngủ rồi”

Khả Hoan lập tức nói: “Chị bế em bé vào đây cho tôi đi”

Bảo mẫu vừa đứng dậy chợt nghe Tạp Trát Nhân nói: “Em hãy ngủ một giấc đi đã, thân thể em lúc này rất suy nhược, khi nào ngủ dậy sẽ chơi với con sau”. Bảo mẫu lập tức dừng chân.

Khả Hoan vẫn kiên quyết: “Em muốn nhìn con ngủ”

Tạp Trát Nhân bất đắc dĩ đành phải nói: “Bảo mẫu à, chị bế em bé vào đây đi”

Em bé nhanh chóng được bế vào và đặt cạnh Khả Hoan, cô nằm nghiêng người, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con rồi chăm chú ngắm nhìn gương mặt thiên thần đang ngủ say. Một lúc sau cô ngăn không nổi cơn buồn ngủ kéo đến, hai mắt chậm rãi nhắm lại chìm vào mộng đẹp. Tạp Trát Nhân nãy giờ vẫn ngồi im ngắm nhìn hai mẹ con, lúc này mới đứng dậy lặng lẽ đi ra phòng ngòai nhẹ giọng bảo bảo mẫu bế em bé sang phòng khác. Sau đó hắn quay trở lại đặt mình nằm cạnh Khả Hoan, một tay ôm ngang thắt lưng cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Thực sự hắn cũng đang rất mệt, cả đêm qua thức trắng trong trạng thái thần kinh căng thẳng và lo sợ, may mà đến giờ tâm tình mới thả lỏng được một chút nên mới có thể chợp mắt chút. Đến chiều, bầu ngực Khả Hoan lại căng lên đau nhức khiến cô choàng tỉnh giấc, vừa mở mắt ra không nhìn thấy con đâu cô lập tức kêu to: “Con đâu, con em đâu rồi?”

Tạp Trát Nhân cũng bừng tỉnh vội ôm lấy Khả Hoan nói: “Em đừng nôn nóng, hai chúng ta đều mệt mỏi quá nên đều thiếp đi, anh sợ cả hai cùng ngủ say không có ai trông em bé nên bảo cô bảo mẫu bế em bé đi rồi. Em đừng nôn nóng quá, để anh bảo cô ấy bế con chúng ta lại đây, nhé!”

Khả Hoan nghe xong lập tức trấn tĩnh lại, cô theo bản năng sờ vào hai bầu ngực. Tạp Trát Nhân nói: “Lại đau rồi à, để anh hút sữa cho em tiếp”. Khả Hoan từ chối kháng cự, để mặc Tạp Trát Nhân cúi xuống giúp cô hút sữa.

Em bé rất nhanh chóng được bế trở lại với mẹ, Khả Hoan nằm nghiêng người nhìn con yêu đang say ngủ mà ngẩn cả người. Trong phòng lúc này chỉ còn Khả Hoan và bảo mẫu, Tạp Trát Nhân sau khi an bài hai mẹ con nằm cạnh nhau liền nhanh chóng rời phòng đi gặp Trát Phi.

Trát Phi đang ở trong phòng mình chờ em trai đến. Tạp Trát Nhân vừa vào phòng đã khẩn cấp hỏi: “Tên khѮ đó có mở miệng nói gì không? Hắn khai ra gì không?”

Trát Phi nói: “Hắn hôm nay mới có thể há mồm nói được nhưng nói được vài câu anh đã không nhịn được đập cho hắn thêm vài cái rồi. Hắn có nói là thời gian qua chưa từng chạm vào người Khả Khả, bởi vì Khả Khả vẫn luôn kháng cự hắn và hắn cũng không muốn miễn cưỡng Khả Khả. Nhưng cứ cho đó là đúng sự thật đi chăng nữa thì chúng ta đánh hắn cũng không có gì là oan uổng cả. Bởi vì tên khốn này dám lừa gạt Khả Khả, dám nói với cô ấy là chúng ta đều đã chết trận, còn dám sai người hầu nói với cô ấy là nhìn thấy đầu chúng ta bị bêu trước cổng thảnh. Tên người hầu kia cũng đã chính mồm thừa nhận rồi”

Chỉ vài câu nói ngắn ngủi đó cũng đã làm cho Tạp Trát Nhân thay đổi sắc mặt, tuy rằng hắn đã sớm tình nguyện tin tưởng Khả Khả là trong sạch nhưng trong thâm tâm hắn vẫn còn có chút nghi kị. Cũng chỉ vì sự nghi kị ghen tuông đó mà hắn nỡ trừng phạt Mèo con hơi quá, hại hắn suýt mất đi Mèo con vĩnh viễn. Cũng có thể lí giải sự nghi kị đó của hắn bởi vì chỉ trong một thời gian ngắn Khả Khả dường như đã quên hắn mà nhận Kì Lạc làm chồng, không mảy may chờ hắn trở về. Ai ngờ mấu chốt lại nằm ở chuỗi âm mưu của tên khốn kiếp này. Tên khốn đó làm cho Khả Khả tưởng rằng hắn đã chết, vĩnh viễn không bao giờ có thể trở về, và vì thế, vì sự an toàn của con hắn, Mèo con mới chấp nhận sự che chở của Kì Lạc.

Hắn cắn chặt răng nắm hai nắm đấm hằm hằm bước ra ngoài.

Trát Phi vội giữ chặt tay hắn hỏi: “Chú định làm gì?”

Tạp Trát Nhân nghiến răng: “Em muốn tự tay giết chết tên khốn đó. Hắn hại Khả Khả thật thảm hại…”

Trát Phi vẫn không buông tay, hắn kéo em trai ngồi xuống bên bàn nói: “Anh cũng hận là không thể một dao giết chết hắn nhưng chú không muốn cho Khả Khả nhìn thấy bộ mặt thật của hắn sao? Nếu hắn chết thì tất cả mọi người trong đó có Khả Khả sẽ nghĩ là chúng ta hãm hại hắn. Phản ứng của Khả Khả hôm đó chú còn rõ hơn cả anh, cô ấy vẫn coi tên khốn này là đại ân nhân, làm sao có thể vì một câu nói của chúng ta mà tin rằng hắn là tên khốn mưu mô?”

Tạp Trát Nhân tức đến mức không thở nổi, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hắn đã gây ra chuyện gì đây? Tự nhiên lại đổ bao nhiêu tội lỗi lên đầu Khả Khả? Những lời Trát Phi nói đều đúng cả, nhưng hắn sợ biết được sự thật rồi Khả Khả sẽ bị một cú shock lớn và hiển nhiên sẽ không tránh khỏi đau lòng. Nội tâm của hắn không ngừng giằng co mâu thuẫn, rốt cuộc có nên đem chân tướng sự việc nói cho Khả Khả không?

Khả Hoan theo bản năng sờ sờ hai bầu ngực lúc này lại căng cứng lên. Bảo mẫu nhẹ giọng hỏi: “Có phải cô lại au rồi không? Hay đợi em bé tỉnh lại cô cho em bé bú nhé?”

Khả Hoan vẫn giận dỗi Tạp Trát Nhân vì nỡ cướp lấy cục cưng mấy hôm nay nên nhìn thấy bảo mẫu cũng không thấy có thiện cảm, cô thậm chí còn không liếc mắt nhìn bảo mẫu một cái. Vừa rồi nghe cô ta nói một câu đầy trìu mến như thế Khả Hoan không khỏi thấy ngượng ngùng, cô thản nhiên cười rồi chua sót nói: “Ngài mai tôi mới cho em bé bú được”

Cô nghĩ nghĩ một lát rồi dùng giọng khẩn cầu nói: “Chị à, từ nay trở đi chị chịu khó bế em bé lại đây với tôi mỗi ngày nhé. Tôi… tôi…. và người kia……mặc kệ anh ta có cho phép tôi chăm em bé hay không nhưng ít nhất mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy con tôi”. Nói xong đôi mắt trở lên đỏ hoe, thanh âm cũng dần nghẹn ngào.

Bảo mẫu cũng không đành lòng thở dài nói: “Kỳ thật cô cũng không nên trách chồng cô quá. Việc cô làm…. quả thật là… không hay ho gì. Chồng cô ra tay với cô như thế này đã là cực kỳ nhân nhượng, nếu như chồng người khác thì anh ta đã phải dùng “thạch hình” để trừng trị cô rồi. Cô không biết đấy thôi, nhìn thấy cô sinh bệnh mà ngài ấy cực kỳ lo lắng và sốt sắng”

Khả Hoan không hiểu bảo mẫu nói vậy là nghĩa gì vì cô thấy mình hòan toàn trong sạch, cô có phạm vào tội gì đâu, nghĩ thế cô tò mò hỏi: “Thạch hình là cái gì cơ?”

“Chính là bị mọi người trong tộc dùng đá ném cho đến chết” Bảo mẫu bật ra khỏi miệng.

Tòan thân Khả Hoan lạnh buốt, cô lắp bắp: “Làm sao, làm sao…. có thể….có hình thức hành hình dã man đến thế?”

Lúc này đến phiên bảo mẫu kinh ngạc, dã man ư? tàn khốc ư? Cô gái này cho rằng việc bỏ chồng theo trai rồi bị trừng phạt như thế đã là dã man ư? Thật hết biết!

Vừa lúc này Tạp Trát Nhân mở cửa bước vào, hiển nhiên câu nói cuối cùng của Khả Hoan hắn nghe rất rõ ràng. Bảo mẫu định mở miệng nói gì thêm nhưng hắn chặn lời: “Cô đi về trước đi”

Khả Hoan theo bản năng ôm chặt em bé vào lòng, quả nhiên bảo mẫu có ý định bế em bé đi, cô lại nước mắt ngắn dài nhìn Tạp Trát Nhân cầu cứu.

Tạp Trát Nhân nói: “Hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho thật khỏe đi đã, từ mai trở đi em có thể cho con bú và chăm con vào ban ngày. Còn nếu thân thể em vẫn yếu ớt như thế này thì sẽ không được gặp con đâu”

Khả Hoan vẫn đau đáu nhìn theo bóng bảo mẫu ôm em bé rời đi. Tạp Trát Nhân ngồi xuống vén áo Khả Hoan lên, nhẹ nhàng lấy tay xoa xoa hai bầu ngực hỏi: “Em còn đau không? Hình như vẫn còn có chỗ bị cứng”

Khả Hoan nhắm mắt trầm mặc, Tạp Trát Nhân nằm xuống đối diện với cô nhưng ngay sau đó Khả Hoan xoay người lại quay lưng về phía hắn. Tạp Trát Nhân không hề buồn bực mà dịch người sát về lưng cô rồi vươn tay ôm lấy thắt lưng cô kéo vào trong lòng mình: “Mèo con, lúc mang thai con chúng ta, chắc em rất vất vả…”

Khả Hoan nằm im lặng nghe hơi thở Tạp Trát Nhân phả vào bên tai, cô không hiểu tại sao tự nhiên Tạp Trát Nhân lại hỏi cô vấn đề này, có phải hắn lại đang thử phản ứng của cô hay sao? Chẳng lẽ hắn muốn dò hỏi xem thời gian cô ở chung cùng Kì Lạc đã làm gì sai trái sao? Chẳng lẽ hắn vẫn không tin rằng em bé là con của hắn?

Cô nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không vất vả lắm, con là niềm hi vọng sống duy nhất của em, cớ gì mà vất vả đâu?”

Tạp Trát Nhân nhẹ nhàng thở dài: “Là vì anh không tốt, đáng lẽ ra anh phải ở bên em, tận mắt nhìn con của chúng ta sinh ra, tận tay chăm sóc hai mẹ con. Em sẽ không phải chịu nhiều vất vả như thế này”

Khả Hoan kinh hãi, không biết hắn nói thật hay nói xếch mé mình. Cô không biết bao nhiêu lần chứng kiến bộ mặt tàn khốc và lạnh lùng của Tạp Trát Nhân, lại càng rõ hắn hỉ nộ vô thường, cô không khỏi cảm giác phòng ngự với những gì hắn nói. Cô đành phải nhẹ nhàng: “Em và Kì Lạc thầy thuốc đều trong sạch, Em biết anh không tin em nhưng thực sự là em chưa làm gì cõ lỗi với anh cả”

Tạp Trát Nhân lập tức nói: “Anh biết, anh biết, anh tin tưởng em, mọi cái sai đều là do Kì Lạc mà ra”

Khả Hoan lắc đầu: “Kì Lạc là người tốt, anh đừng hiểu lầm anh ấy. Nhưng mà những lời em nói bây giờ còn ý nghĩa gì nữa đâu. Dù sao anh ta cũng đã chết rồi, là em hại chết anh ấy”. giọng nói bao trùm sự buồn bã thất vọng.

Tạp Trát Nhân thở dài ôm chặt Khả Hoan, hắn cũng không muốn giải thích gì lúc này, hắn biết Mèo con vẫn đang cực kỳ bị thương tổn nên tạm thời chưa thể nhận hắn. Ăn cơm chiều xong Tạp Trát Nhân lại hút sữa cho Khả Hoan một lần nữa rồi âm thầm rời đi.

Nghe tiếng đóng cửa Khả Hoan nhắm mắt lại, cô phải cố ngủ một giấc, ngày mai có thể gặp con yêu rồi. Ai ngờ chỉ vài phút sau Tạp Trát Nhân lại xuất hiện cùng với một thùng nước nóng. Khả Hoan kinh ngạc nhìn hắn, Tạp Trát Nhân mìm cười giúp cô cởi váy áo rồi giúp cô lau mặt, cổ, trước ngực, cánh tay và sau lưng. Cuối cùng lấy ra một chật nước ấm sạch khác giúp cô lau hai chân và hạ thân. Khả Hoan tuy rằng cảm giác rất thoải mái nhưng trong lòng rất nghi hoặc. Chẳng lẽ Tạp Trát Nhân thấy mình sinh bệnh mà áy náy hay sao? Hay hắn lại có âm mưu gì đây?

Tạp Trát Nh tìm một bộ váy áo mới rồi mặc lại cho cô, sau đó nói: “Chờ anh một lát”

Vài phú sau hắn mang đến một chiếc chăn to trùm lên người cô rồi ôm cô nằm xuống nói: “Ngủ đi. Nếu đêm đến ngực lại đau thì gọi anh dậy nhé”

Khả Hoan đầy một bụng nghi vấn nhưng không dám mở miệng hỏi, chỉ có thể để mặc hắn ôm mình cho đến khi cả hai đều đi sâu vào giấc mộng.