Không Thể Không Yêu

Chương 71: Kết 1




Khả Hoan nhìn không rời mắt xuống gương mặt non mịn hồng hào của con, mãi đến khi hai mắt hơi có chút xót xót cô mới chớp chớp hàng mi, sau đó uể oải đứng lên đi đến bên cửa sổ và nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài.

Từ khi về đến đây cô chưa một lần nào bước chân ra khỏi phòng ngủ. Hàng ngày ngòai việc chăm sóc con, cho con bú cô dường như không có việc gì khác để làm. Em bé còn ít tháng nên chỉ bú no là lăn ra ngủ, những lúc đó Khả Hoan chỉ biết ngồi thừ ra suy tư.

Cô nhớ lại những ngày còn ở thôn xóm, Tạp Trát Nhân ngày nào cũng túc trực bên cạnh cô, tuy rằng lúc đấy cô cũng rất lạnh lùng và tỏ ra xa cách với hắn nhưng hắn vẫn không ngừng nói chuyện làm cho cô vui, còn bế con ra ngòai tắm nắng nữa. Nhưng về đến đây rồi, không hiểu Tạp Trát Nhân bận việc gì mà cả ngày đều đi ra ngoài, cô muốn bế con ra ngòai tắm nắng hắn cũng không cho phép. Lý do hắn đưa ra là vì an toàn của cả hai mẹ con. Bất giác cô lại nhớ đến hắn.

Khả Hoan cười khổ, nơi đây còn có cái gì mà không an toàn nữa đâu? Đây không phải là địa bàn của gia tộc Cáp Lặc hay sao? Đã hơn mười ngày trôi qua, Khả Hoan có cảm giác cô như là một tù phạm, chẳng qua được nhốt trong một nhà tù cao cấp, hằng ngày có người hầu hạ cơm nước chu đáo. Bí bách khiến cho tâm tình Khả Hoan cực kỳ không tốt, cô lại nhớ nhung quê hương, nhớ cha mẹ, nhớ tới những ngày cô còn công tác với vị trí bác sỹ ngoại khoa.

Hôm nay Tạp Trát Nhân về sớm hơn mọi ngày, vừa bước vào phòng hắn đã nhận ra Khả Hoan đang rơi vào suy tư đến mức xuất thần. Hắn biết Mèo con đang rất cô độc và nhàm chán nhưng hiện tại hắn không thể để cho Mèo con bế em bé bước ra ngòai căn phòng này được. Từ khi phát hiện ra lòng dạ thâm độc của La Y, hắn không phút giây nào an tâm về sự an toàn của hai mẹ con, huống hồ hiện tại rất nhiều người trong gia tộc vẫn đang hoài nghi sự trong sạch của Mèo con, chỉ cần bọn họ bắt được Mèo con, không chừng sẽ không ngần ngại dùng hình để ép Mèo con khai ra những điều sai sự thật. Chỉ nghĩ tới đó hắn đã rùng mình không dám nghĩ tiếp nữa.

Cũng may cho hắn là một số kế hoạch sắp tới cho hai mẹ con hắn đang tiến hành rất thuận lợi, hắn tin rằng sau khi biết tin này Mèo con sẽ cực kỳ vui sướng.

Hắn nhón chân thật nhẹ đi đến phía sau lưng và ôm lấy Khả Hoan, cô hơi giật mình quay sang đùa hắn là sao hôm nay lại về sớm vậy.

Tạp Trát Nhân có chút áy náy nói: “Mấy hôm anh anh bận quá không có thời gian nói chuyện với em nhiều, em đang nghĩ gì vậy?”

Khả Hoan thản nhiên cười cười lắc đầu. Cô đang nhớ nhà nhưng có thể nói ra sao, đằng nào cũng không thể quay về. Tạp Trát Nhân đặt cằm lên vai Mèo con, lưu luyến hít hà mùi thơm thoang thoảng nơi tóc cô, trong lòng hơi thở dài, Mèo con đến nay vẫn lãnh đạm với hắn. Tuy răng Mèo con không hề cự tuyệt sự âu yếm của hắn nhưng cũng không gọi là hưởng ứng, bằng đó phản ứng cũng đủ làm cho hắn thực đau lòng.

….Cho anh thêm hai ngày nữa, sau đó anh sẽ đưa em rời khỏi đây… Hắn thầm nói trong lòng.

Ăn cơm tối xong, Tạp Trát Nhân giúp Khả Hoan tắm rửa cho con, sau đó ru con ngủ, Khả Hoan cũng sớm nằm xuống bên cạnh con thiu thiu ngủ. Tạp Trát Nhân vỗ về cho hai mẹ con ngủ say rồi mới lặng lẽ rời phòng để đi tìm Đạt La.

Gặp Đạt La, hắn vội hỏi: “Có động tĩnh gì mới không?”

“Hiện tại bọn họ đều đang án binh bất động vì chứng cứ bọn hắn cần lấy đang ở rất xa, tận nơi thủ đô kia. Nếu lúc này mới đi thì cũng phải nửa tháng sau mới mang trở về được”. Đạt La vội vàng báo cáo.

Tạp Trát Nhân cười lạnh, tên khốn này vì đối phó hắn và Mèo con không hề ngại phiền toái mà thi triển mọi phương thức có thể. Hắn lại hỏi: “Lần trước ngươi có nói hắn và một phụ nữ thông dâm ở bên ngoài là đúng sao? Người phụ nữ đó là ai?”

“Thuộc hạ biết rõ ràng, đó là con dâu của Cáp y đại thúc. Hiện tại cô ta là quả phụ nên về nhà mẹ đẻ ở, nơi đó ngay gần nhà La Y”

“Đại thúc Cáp y sao?”. Đó không phải là ông bác vẫn luôn hoài nghi sự trong sạch của con trai hắn sao? Con trai của ông ta đã bị chết trận, không thể tưởng được được con dâu góa bụa của ông ta lại làm ra những chuyện như thế. Việc này đúng là thuận lợi hơn so với Tạp Trát Nhân tưởng, bởi hắn những tưởng chỉ có thể tra ra việc La Y đang ngấm ngầm âm mưu gì với mẹ con Mèo con, ai ngờ lại phát hiện ra chuyện bại hoại này. Thật đúng là đồ đần độn không có đầu óc, chỉ bằng loại đạo đức này mà đòi trở thành người thừa kế của gia tộc sao?

Chuyện La Y gây ra không hề đơn giản tí nào, chuyện hắn thông dâm với quả phụ trong gia tộc nếu bị phát hiện ra đương nhiên sẽ bị trừng phạt rất dã man. Tạp Trát Nhân thầm nghĩ nếu hắn hay Đạt La vạch trần việc này ra e sợ cha hắn sẽ khó lòng đứng ra phân xử, chi bằng thiết kế để cho mọi người trong thôn dân vô tình bắt được quả tang, như vậy các lão nhân trong tộc không có lý gì mà bênh vực nữa.

Nghĩ xong liền nói: “Đêm mai chúng ta sẽ để mọi người đến bắt kẻ thông dâm. Ta muốn trước khi rời đi nơi này phải tận mắt nhìn thấy kết cục của hắn”

Hôm sau, chạng vạng Tạp Trát Nhân trở về phòng mình với vẻ mặt cực kỳ vui vẻ, còn cố ý giấu hai tay ở phía sau lưng ra chiều thần bí. Khả Hoan lấy làm lạ nhìn chăm chăm hắn, tuy rằng cô cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn bị cuốn hút bởi nụ cười của hắn, cô không kìm lòng được cũng mỉm cười đáp lại.

Tạp Trát Nhân ngồi xuống cạnh cô, hai tay vẫn đặt ở sau lưng. Khả Hoan tuy biết chắc là hắn đang giấu gì đó sau lưng nhưng cô cố nhịn không mở miệng hỏi vì thấy bộ dạng hắn thật trẻ con, chắc lại định trêu đùa gì cô đây. Quả nhiên Tạp Trát Nhân không nhịn được cười nói: “Anh có món quà cho em, nhưng trước tiên em phải trả lời một câu hỏi của anh, em phải nói thật đấy”

Trí tò mò của Khả Hoan bị khơi gợi cực độ, cô gật gật đầu chăm chú nhìn hắn. Tạp Trát Nhân chậm rãi hỏi: “Em rất muốn về nhà sao? Ý anh là…..em muốn về Trung Quốc sao?”

Nụ cười của Khả Hoan chợt tắt, hôm nay hắn vui đùa gì mà ác vậy, ánh mắt cô dần trở lên mất mát và u buồn, cô cúi xuống nhìn con im lặng không nói gì.

Tạp Trát Nhân cũng không cười nữa, chân thành nhìn cô nói: “Mèo con, anh không có ý đùa em đâu, nói cho anh, em có muốn về nhà không?”

Khả Hoan nhắm mắt lại, run run mở miệng: “Có, em muốn về nhà, nhưng mà làm sao em có thể về được bây giờ?” Nói xong nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Tạp Trát Nhân đưa tay lên lau nhè nhẹ từng giọt nước mắt trên mặt cô, ôn nhu nói: “Đừng khóc nữa, anh sẽ đưa em về nhà”. Nói xong vươn tay trái từ sau lưng ra phía trước, bên trong tay là một chiếc túi vải.

Khả Hoan nhìn Khả Hoan với ánh mắt ngờ vực sau đó ngơ ngác nhìn túi vải. Tạp Trát Nhân mở túi ra, bên trong là hai quyển sổ nhỏ với hoa văn kì dị. Tạp Trát Nhân mở trước một quyển xem qua rồi lấy quyển thứ hai mở ra đưa cho Khả Hoan xem. Bên trên đó hiển nhiên là chữ Ả rập và tiếng Anh, bên trái là ảnh chụp một cô gái trùm kín khăn bịt mặt, đến cả mắt còn không lộ ra. Nhìn kỹ thì thấy bộ dạng của cô gái đó rất giống với hình dáng của Khả Hoan, cô hoảng hốt kêu lên: “Là hộ chiếu giả sao?”

Dù có ngu ngốc đến mấy Khả Hoan cũng hiểu được ý của Tạp Trát Nhân lúc này. Tạp Trát Nhân gật gật đầu nói thêm: “Đây là hộ chiếu thật đấy, chẳng qua mọi thông tin cá nhân trên hộ chiếu đều là giả. Anh đã nhờ anh Trát Phi dùng tiền mua chuộc một quan chức chính phủ mới làm được đấy”. Nói xong hắn lật sang trang kế tiếp nói: “Em xem đi, trang sau còn có đóng dấu Visa của nước em nữa đấy”

Khả Hoan mông lung nhìn xung quanh, hầu hết đều là tiếng ả rập, nhìn kỹ mới thấy có mấy chứ Trung Quốc li ti, nội tâm bỗng nhiên nhảy nhót kịch liệt, quả thật đó là hàng chữ “Cộng hòa nhân dân Trung Hoa”, mấy chữ đó như phả vào mặt cô hơi thở từ tổ quốc. Nước mắt của cô lại lần nữa tuôn rơi, cô ôm chặt lấy tấm hộ chiếu, định rằng sẽ không bao giờ buông tay.

Tạp Trát Nhân có thể hiểu được tâm lý kích động của Khả Hoan do đâu mà có, hắn ôm lấy cô, vỗ nhẹ nhẹ lưng cô để trấn an. Phải một lúc lâu sau, Khả Hoan mới bình tâm trở lại, cô có chút lo lắng hỏi: “Như thế này là đủ sao? Chỉ cần có cái này chúng ta thật sự có thể rời đi nơi này để về Trung Quốc sao?”

Tạp Trát Nhân gật đầu khẳng định: “Có thể chứ, chỉ cần bộ ngoại giao ký vào thị thực thì việc nhập cảnh vào nước em đâu có khó. Thị thực này là thật, đương nhiên chúng ta có thể đi Trung Quốc rồi. Chỉ có điều em phải chịu thiệt thòi là không được dùng tên thật và thân phận thật để trở về mà thôi. Lần nay, anh sẽ không đưa em tới sứ quán Trung Quốc nữa mà anh sẽ cùng em trở về. Anh không bao giờ an tâm để em một mình trở về nữa, huống chi bây giờ chúng ta còn phải mang theo con nữa. Em cũng biết đấy, thân phận của anh rất đặc thù cho nên hiện tại anh cũng không thể dùng tên thật được. Trước mắt chúng ta chỉ còn cách này thôi, em sẽ không giận anh chứ?”

Khả Hoan lập tức gật đầu. Cho dù Tạp Trát Nhân không nói rõ nhưng Khả Hoan cũng tự hiểu là để có được hai tấm hộ chiếu này Tạp Trát Nhân và Trát Phi đã mất rất nhiều công sức và tiền bạc đổi lấy. May mà nơi đây còn lạc hậu và hủ bại nên họ mới có thể dùng cách này để làm những chuyện phi pháp như vậy. Chỉ cần có thể trở về nhà, tên tuổi, quốc tịch…. chẳng có ý nghĩa gì với cô cả.

Cô xúc động hỏi: “Khi nào chúng ta có thể đi hả anh?”

“Đêm mai chúng ta bắt đầu đi, trước hết chúng ta âm thầm rời khỏi nơi này đi đến thủ đô, nơi đó mới có sân bay quốc tế”. Tạp Trát Nhân cũng không nói với cô rằng ngày mai bọn họ còn có trò hay xem trước khi đi.

Nhanh như vậy sao? Khả Hoan tự hỏi. Hiện tại dù cô cực kỳ vui sướng nhưng cô không khỏi lăn tăn một số vấn đề. Cô quay sang hắn mở lời: “Vậy gia tộc của anh thì làm thế nào bây giờ? Các anh không định đánh tiếp à?”

Đây là lần đầu tiên Khả Hoan đề cập tới vấn đề gia tộc và chiến tranh, Tạp Trát Nhân thật vui mừng vì Mèo con cuối cùng cũng mở miệng hỏi hắn những việc cá nhân, hóa ra Mèo con vẫn thực quan tâm tới mình?

Tạp Trát Nhân hôn nhẹ lên trán Mèo con nhẹ nhàng nói: “Hiện nay bọn anh đang bị hao tổn nguyên khí nên trong thời gian ngắn sắp tới chưa thể phản công. Nhanh nhất cũng phải mất một, hai năm nữa, với lại cũng còn phụ thuộc vào cục diện chính trị nữa”

Nhưng là, chỉ cần gia tộc bắt đầu phản kích, anh nhất định sẽ trở về sát cánh cùng cha và anh trai chiến đấu. Anh hi vọng vào thời điểm đó em và con đã có một cuộc sống thật vui vẻ và ổn định ở Trung Quốc…. Trong lòng Tạp Trát Nhân thầm nói.