Không Thể Không Yêu

Chương 73: Kết 3




Tạp Trát Nhân nén nhịn sự khó chịu trước những màn hành hình dã man của gia tộc, tuy rằng đã từng nghe nói tới mấy màn này nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến. Hắn chợt nghĩ đến việc Khả Khả đã từng nói với cô bảo mẫu là hành hình bằng thạch hình là “dã man”, là “tàn nhẫn”, thật may cho hắn là ngày hôm nay Mèo con không tận mắt chứng kiến nếu không Mèo con có lẽ sẽ bị ám ảnh cả đời. Như vậy quyết định mang Mèo con rời khỏi đây là điều cực kỳ đúng đắn. 

Trong bóng đêm, toàn cư gia im ắng một cách đáng sợ. Đức Lí Tư và Trát Phi yên lặng đưa ba người gồm Tạp Trát Nhân, Khả Hoan và Đạt La đi một đoạn khoảng vài trăm mét. Tạp Trát Nhân cuối cùng cũng dừng lại nhìn cha và anh trai nói: 

“Ba và anh về đi, khi nào bọn con lên máy bay thuận lợi rồi con sẽ cho Đạt La trở lại đây báo tin. Đến Trung Quốc con sẽ lựa lúc thích hợp để liên hệ với căn cứ bên Thụy Sĩ, thông qua đó sẽ biết được tình hình của mọi người bên này. Ba và anh hãy bảo trọng” 

Đức Lí Tư và Trát Phi đều gật gật đầu, trong lòng vạn phần không muốn rời xa. Đức Lí Tư căn dặn: “con cũng phải rất bảo trọng đấy, chăm sóc cho Khả Khả và Tạp tác chu đáo vào nhé. Đợi khi trời quang mây tạnh hãy trở lại đây” 

Trát Phi ôm chặt lấy em trai không nói lên lời, tất cả đều như bị nghẹn nơi cổ họng. Tạp Trát Nhân cũng ôm chặt lấy cha, rồi mạnh mẽ buông ra cắt chặt răng xoay người bước đi, không hề ngoái nhìn lại. 

Khả Hoan không biết làm gì cho phải liền thay Tạp Trát Nhân rơi nước mắt chia ly, cô có thể hiểu tâm trạng của cha và anh hắn lúc này, cô bế con lại gần Đức Lí Tư và Trát Phi nhẹ nhàng cúi đầu vái chào và nói nhỏ: “Thực xin lỗi, mong sớm gặp lại mọi người”. Nói xong cô không dám nhìn biểu hiện trên mặt của họ mà nhanh chóng bước theo Tạp Trát Nhân. 

Đạt La cũng dùng quân lễ chào hai người. Trát Phi nói: “Ngươi nhớ hầu hạ Tạp Trát Nhân thiếu gia cho tốt, phải cam đoan là bọn họ đã đăng ký xuất cảnh an toàn” 

Đạt La nhẹ giọng hồi đáp: “Vâng, thưa thiếu tướng” 

Hành trình tiếp theo của bọn họ cũng không quá gian nan bởi bọn họ ăn mặc không khác với dân bản xứ ở đây tí nào. Trên đường đi Khả Hoan để ý, mặc dù đang thời buổi loạn lạc, nơi đây kinh tế lại lạc hậu trì trệ nhưng người dân ở đây rất sinh hoạt rất náo nhiệt và vui vẻ. Cô không khỏi ấn tượng trước những hình ảnh này nên cũng không có cảm giác gì vất vả. 

Đến tối, bọn họ lại lại ngủ lại thôn xá hoặc khách sạn ven đường, tuy rằng đơn sơ nhưng cũng đủ cho bọn họ nghỉ ngơi lấy sức. Khả Hoan rất cảm động sự quan tâm chăm sóc ân cần của Tạp Trát Nhân dành cho hai mẹ con nên đối với hắn rất ôn nhu và chăm sóc. Cảm giác được đồng hành cùng chồng và con trai trong lúc lưu lạc này khiến cô rất ấm áp. 

Vài ngày trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng tiến tới thủ đô, Tạp Trát Nhân liền thuê ngay một chiếc ôtô để đưa tất cả tới sân bay. Theo lịch trình bọn họ phải đổi hai chuyến bay mới có thể về tới Trung Quốc, chuyến bay gần nhất cũng phải chờ đến hai ngày sau. Trong thời gian chờ đợi, Tạp Trát Nhân đưa Khả Hoan đi mua quần áo mới, đó là một bộ áo choàng và khăn bịt mặt với chất liệu rất tốt. 

Sau đó còn không quên hỏi Khả Hoan có cần mua đồ gì về làm quà không, coi như bọn họ là những du khách đến nơi này, trở về phải mua quà cho người nhà. Khả Hoan vui vẻ cùng hắn mua rất nhiều đồ cho em bé, rồi mua cả rượu trái cây đặc sản, trà xanh và mấy thứ đồ mỹ nghệ mà cả cô và mẹ cô đều rất thích. Mua sắm xong chất đồ vào đã thấy ngập kín vài cái vali. 

Đến lúc đăng ký hải quan, Khả Hoan rất căng thẳng nhưng may thay mọi việc rất thuận lợi, tất cả các phụ nữ đi máy bay đều bịt kín mặt và phải có chồng hoặc cha dắt đi cùng. Khả Hoan thầm cảm thấy may mắn vì ở xứ lạc hậu và cổ hủ này cô mới có may mắn thoát khỏi sự kiểm soát của lực lượng an ninh một cách thuận lợi như vậy. Cô thầm nghĩ nếu luật ở đây cổ hủ thêm tí nữa khéo đến cả đàn ông cũng che mặt để giấu thân phận thực thì hay ho biết mấy, đúng là đục nước béo cò. 

Đạt La nhìn thấy bọn họ an toàn rời đi rồi cũng nhanh chóng trở về gia tộc báo tin. 

Tiếng phi cơ rít gào vút lên trời xanh, bên dưới mặt đất chỉ còn loang lổ hình ảnh cánh đồng cát mịt mù, Khả Hoan nhìn thấy thế mà trong lòng trở lên nhẹ nhàng khoan khoái, rốt cuộc cô có thể trở về nhà. 

Trải qua hơn hai mươi tiếng phi hành, Khả Hoan và Tạp Trát Nhân cuối cùng cũng đến sân bay quốc tế tại thủ đô Bắc Kinh. Hải quan ở đây kiểm soát an ninh rất chặt chẽ, tuy vậy đối với phụ nữ Arập cũng rất tôn trọng, Khả Hoan không hề bị yêu cầu dỡ khăn che mặt xuống cho nên cả hai an toàn thông quan. 

Cuối cùng cũng tới tổ quốc, Bắc Kinh lúc này đang cuối xuân đầu hạ nên trời tuy nắng nhưng vẫn rất mát mẻ. Khả Hoan hít một hơi thật sâu để ôn lại hơi thở quê nhà, lệ cũng bất giác lưng tròng mắt. Cuối cùng cô cũng không kiềm chế được kéo tay Tạp Trát Nhân chạy vào gian hàng miễn thuế để mua mấy bộ quần áo Tây âu. Vào phòng vệ sinh, cô nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo Ả rập nóng nực và thay vào đó là bộ đồ đơn giản bình thường, rốt cuộc cô cũng được hở mặt thật ra ngoài. 

Tạp Trát Nhân đang bế con đợi bên ngoài, nhìn thấy Khả Hoan bước ra với chiếc váy hoa giản đơn, tóc dài khẽ bay theo gió khiến hắn ngây người ngắm nhìn. Sắc mặt của Khả Hoan lúc này thản nhiên, cô nhẹ nhàng bế lấy con, quay sang Tạp Trát Nhân lúc này đang vòng tay ôm nhẹ hai mẹ con, hơi xấu hổ nỏi: “Tới phiên anh đi đổi tây trang đấy” 

Nhìn thấy Tạp Trát Nhân trong bộ veston tây âu trông thật điển trai, Khả Hoan không khỏi thỏa mãn, từ giờ bọn họ có thể đi lại ở nơi đây như những người bình thường rồi, giờ chỉ còn chờ vài tiếng nữa để về đến nhà mà thôi. 

Ba, mẹ, con đã trở về, cô thầm nói trong lòng. Xe taxi dừng trước ngôi nhà hai tầng cũ kỹ, Khả Hoan bồi hồi xúc động, cô trân trân nhìn khung cảnh xung quanh đến nỗi quen cả bước chân xuống xe. Đến khi Tạp Trát Nhân đỡ cô bước xuống, taxi đã rời đi từ lúc nào rồi mà Khả Hoan vẫn si ngốc đứng ven đường nhìn lên cửa sổ phòng cô. 

Tạp Trát Nhân mỉm cười bế con đứng sau lưng cô, hắn không hề thúc giục cô mà chậm rãi quan sát xung quanh, thầm đánh giá nơi này. 

Tại khuôn viên trước khu nhà, có vài cụ già vừa ăn cơm tối xong lục đục ra đây hóng mát tại ghế đá. Sắc trời đã tối nên không ai để ý thấy rằng ở xa xa có một bóng người cao gầy cũng từ khu nhà bước ra, không ngừng quay đầu hối thúc hai người già đang mãi hàn huyên: “Hai bác à, hai bác lên nhà đi, cháu đi trước, cuối tuần cháu lại tới thăm các bác” 

Khả Hoan lập tức cứng người lại, cô quay sang nhìn chằm chằm ba người. Ngay cả Tạp Trát Nhân cũng phát hiện Khả Hoan đang rùng mình, lập tức quay đầu hướng về phía cửa khu nhà. 

Mẹ Khả Hoan hiền từ nói: “Tô Nghị à, bác và bác trai không sao cả đâu. Cháu cũng không phải đến đây hàng tuần như thế này. Các bác biết là cháu cũng rất bận rộn, không phải lúc nào cũng có thời gian chạy đi chạy lại. Nếu có việc gì cần hai bác sẽ gọi cho cháu, được không?” 

Tô Nghị cười nói: “Không sao đâu ạ, dù sao cuối tuần cháu cũng đều rảnh rốt, mỗi tuần phải nhìn thấy hai bác khỏe mạnh cháu mới an tâm được” 

Các bác hàng xóm thấy thế cũng chào hỏi: “Tô Nghị lại tới à? Bác Lâm à, nhà bác thật có phúc khí, Tô Nghị đối với hai bác còn có hiếu hơn cả con đẻ của chúng tôi nữa đấy chứ” 

“Đúng vậy, đúng vậy, nhà bác thật là có phúc” 

Hai vợ chồng Lâm gia cũng mỉm cười: “Đúng vậy, đúng vậyít nhiều Tô Nghị cũng là mỗi tuần tới thăm nom chúng tôi, Tô Nghị thật đúng là một đứa con ngoan” 

Tô Nghị có chút ngượng ngùng, vội nói: “Đây là việc cháu phải làm mà, thôi hai bác trở về sớm đi, cháu cũng đi giờ đây” 

Hai vợ chồng Lâm gia gật đầu cười, Tô Nghị cũng không trì hoãn nữa mà lên xe nhấn ga. 

Khả Hoan ngơ ngác nhìn cha mẹ quay người đi vào phía trong nhà, còn Tô Nghị chậm chậm lái xe về phía họ, cô gần như mất đi phản ứng trốn tránh nên đứng trân tại chỗ. Tô Nghị hiển nhiên thấy phía trước có người nhưng anh vẫn không định bấm còi vì nghĩ người kia hẳn là sẽ tránh đường cho anh nhưng đi đến gần vẫn không thấy người kia nhúc nhích, anh vội giảm tốc độ và kinh hãi khi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. 

Ngay lập tức Tô Nghị quẹo tay lái sang trái gấp, trong ngực một phen run rẩy và đau đớn. Cùng lúc, Tạp Trát Nhân vội dùng hết sức ôm chặt lất Khả Hoan vào lòng, mồ hôi lạnh túa ra, hắn hấp tấp hỏi: “Khả Khả? Em có sao không, vừa rồi làm anh sợ muốn chết” 

Tô Nghị cố nén nỗi đau lòng mở cửa buốc xuống, anh cũng không ngờ rằng người hắn suýt tông vào đúng là Khả Hoan, mới đầu anh chỉ tưởng cô gái đó có bộ dáng giống Khả Hoan mà thôi nên mới định bước xuống nói vài câu xin lỗi. 

Lúc anh nhìn thấy cô gái đó dựa vào người đàn ông cao to kia, hơn nữa lại là người ngoại quốc anh đã thấy mình rất đường đột nên vừa bước gần tới anh đã dùng tiếng Anh nói: “Thực xin lỗi làm hai người sợ hãi, tôi chỉ muốn hỏi thăm xem anh chị có sao không thôi, thật sự là không có việc gì sao?” 

Trong lòng Khả Hoan không nhịn được run lên, cô vùi mặt thật sâu vào ngực Tạp Trát Nhân và im lặng không nói gì. 

Tạp Trát Nhân ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy của cô, ôn hòa dùng tiếng Anh nói: “Không sao, chúng tôi không sao cả” 

Tô Nghị nhìn chằm chằm vào cô gái đang lọt thỏm trong vòng tay chồng, thầm nghĩ cô gái này gầy hơn so với Khả Hoan khá nhiều, anh đành nói câu xin lỗi rồi lên xe phóng đi. 

Lúc này Khả Hoan mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tạp Trát Nhân cười nói: “Hai ta vào nhà thôi” 

Mẹ Khả Hoan vừa nghe tiếng đập cửa liền chạy ra mở, thuận miệng nói luôn: “Có phải Tô Nghị hay không, lại quên gì hả con?” 

Cửa phòng mở ra bà trố mắt nhìn Khả Hoan, e rằng mình nhìn lầm nên bà lấy tay xoa xoa hai mắt, cố gắng nhìn kỹ cô gái đang nhòa lệ trước mặt. 

Khả Hoan nghẹn ngà kêu lên: “Mẹ, mẹ, là con, con đã trở về” 

Mẹ cô hai chân mềm nhũn lùi dần về phía sau, Tạp Trát Nhân nhanh tay vội tiến lên đỡ lấy bà. 

Ba Khả Hoan nghe thấy tiếng động cũng bước từ trong phòng ra, lập tức cũng ngẩn ngơ đứng tại chỗ. 

Khả Hoan bước lên, một tay kéo kéo áo cha: “Ba, con là Hoan Hoan, con đã trở về” 

Ông vội giơ tay ôm chặt lấy Khả Hoan, không ngừng lay lay sờ mó mặt mũi con gái, run run nói: “Thật sự là con, Hoan Hoan… con gái ba, còn anh…..” 

Đằng sau Khả Hoan vang lên tiếng trẻ con khóc, thì ra em bé đang được cha bế nghe tiếng động nên tỉnh giấc khóc nháo. Mẹ Khả Hoan lập tức quay sang nhìn chằm chằm hai người, Tạp Trát Nhân không biết nói tiếng Trung nên chỉ có thể nhìn bà cười trừ.