Không Thể Nào Quên

Chương 57: Ngoại truyện 4




Phòng làm việc của Yến Tây Minh đúng là rất lớn, phong cách trang trí hiện đại, đơn giản tao nhã, sang trọng nhưng cũng không kém phần khiêm tốn, sau bàn làm việc của anh có một kệ sách lớn, được bố trí thêm cây xanh, màu sắc của sô pha và bàn làm việc lấy màu đen làm chủ đạo, tạo cho người nhìn cảm giác trưởng thành, đồng thời có thêm khí thế của cấp trên.

Ngoại trừ phòng làm việc của anh, bên cạnh còn có khu vực tiếp khách, bốn ghế sô pha đặt xung quanh bàn trà hình vuông.

Còn Lê Niệm và Yến Tây Minh, giờ phút này đang nằm trên ghế sô pha dài bọc da.

Không biết vì sao đèn trong văn phòng lại bị tắt, căn phòng tối om yên tĩnh, chỉ có ánh sáng mờ nhạt chiếu vào từ cửa sổ, nhờ vậy Lê Niệm mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy được khuôn mặt của Yến Tây Minh, người đang ôm cô.

Cả người cô ngồi trên đùi anh, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, trên trán đổ đầy mồ hôi, vài sợi tóc dính sát vào mặt, vẻ mặt giống như đang cố gắng chịu đựng gì đó, cắn chặt môi hơi thở gấp gáp.

“Mới vậy đã không chịu nổi rồi sao?”

Một tay Yến Tây Minh siết chặt vòng eo nhỏ, ngón tay dần di chuyển vào bên trong váy.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt mơ màng phiếm hồng, hầu kết lộ rõ, đầu ngón tay có vết chai nhỏ nhẹ nhàng di chuyển trên làn da mềm mại một chút, sau đó hướng lên trên thăm dò.

Suýt chút nữa Lê Niệm đã kêu thành tiếng, hàng mi dài bị ướt đẫm mồ hôi bắt đầu run rẩy, ánh mắt ngấn nước mơ màng trừng mắt với anh, cắn răng kìm chế nói: “Yến Tây Minh, anh đừng có quá đáng.”

Lúc này nhìn cô trông có vẻ ăn mặc chỉnh tề, áo len trên người vẫn còn nguyên vẹn, xương quai xanh cũng không hề bị lộ ra, nhưng bên dưới thì có chút khó nói, vớ da đen bị tụt xuống mắt cá chân, để lộ ra đôi chân trắng nõn mịn màng, váy xòe bó sát eo che đi hết cảnh xuân bên dưới.

Advertisement



Bởi vì không phải ở nhà nên Lê Niệm cực kỳ mẫn cảm, cả người liên tục run rẩy, căn bản không thể nào chuyên tâm được, mấy lần cảm thấy xấu hổ đẩy anh ra, nói: “Đừng mà, chúng ta vẫn nên về nhà đi, không được như vậy...”

Bị anh ép tới mức bật khóc.

Sao Yến Tây Minh có thể buông tha cô được chứ, thả chậm tốc độ, lòng bàn tay ấm áp giữ chặt gáy cô, kéo cô về phía mình, ngón tay thon dài luồn qua mái tóc cô, ngẩng đầu hôn lên những giọt nước mắt đang rơi, nói: “Ngoan nào, sẽ xong ngay thôi, em kiên nhẫn một chút.”

“Anh đang lừa ai đấy, có bao giờ anh nói đúng sự thật đâu?” Lê Niệm không tin chút nào, lần nào anh cũng nói như vậy, nhưng lần nào cô cũng bị anh “chơi” thảm.

“Rõ ràng lần nào em cũng rất thoải mái.” Yến Tây Minh vạch trần, nói cho cô biết không phải chỉ mình anh có lỗi.

“Cút đi, a...”

...

Nếu đã không thể trốn thoát, Lê Niệm chỉ có thể quay mặt đi không nhìn anh, cố gắng thả lỏng bản thân, hít thở sâu, vẻ mặt dần bình tĩnh trở lại.

Tức ngực thật.

Yến Tây Minh bất mãn ngẩng đầu lên, dùng tay còn lại nắm cằm cô, muốn cô nhìn mình, anh nhìn chằm chằm cô nói: “Chuyên tâm một chút, em đang nghĩ gì đấy?”

Lê Niệm nhìn vào đôi mắt đen của anh, cuối cùng vẻ lạnh nhạt thờ ơ bên trong không còn nữa, ánh mắt nóng bỏng tới mức có thể đốt cháy cô thành tro.

“Em chỉ đang nghĩ, tại sao lại biến thành như vậy.” Lê Niệm chậm rãi nói.

Đã ở bên ngoài rồi, hơn nữa còn đang tại công ty của anh, nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ không bao giờ dám nghĩ tới.

Một tiếng trước.

Khi Lê Niệm nhận ra được Yến Tây Minh đang phản ứng, khuôn mặt dần ửng đỏ, không dám làm gì nữa, lập tức rời khỏi người anh, bĩu môi nói anh đang làm việc, vậy mà vẫn có tâm trạng nghĩ tới mấy chuyện này, ngoài mặt thì nghiêm túc, nhưng trong đầu đều là XXX!

Yến Tây Minh tức giận bật cười, nhìn cô: “Cô Lê, rõ ràng là do em châm ngòi.”

Cô ở trong lòng anh, cọ tới cọ lui, nếu anh không phản ứng anh còn là đàn ông sao?

“Sao em biết được chứ...” Lê Niệm biết bản thân đuối lý, giọng điệu chột dạ, nhìn đôi môi mỏng của anh càng lúc càng mím chặt, biểu cảm càng lúc càng nguy hiểm, cô nuốt nước miếng đề nghị nói: “Éc, chỗ anh có mấy thứ như phòng tắm không? Anh có muốn đi tắm một chút không?”

“Không có.” Yến Tây Minh rũ mắt xuống lần nữa, xử lý tài liệu trong tay, bất chợt nói: “Nhưng chỗ anh có sô pha.”

“Hở?” Lê Niệm không hiểu sô pha và chuyện đó có liên quan gì tới nhau.

Yến Tây Minh không giải thích.

Lê Niệm cũng không quan tâm nữa, vì để anh dời sự chú ý sang hướng khác cho bớt khó chịu, cô nhắc tới kịch bản bác sĩ đó.

“Người đại diện em nói có một kịch bản liên quan tới ngành bác sĩ, em muốn xem qua một chút.”

Yến Tây Minh hơi dừng lại, giọng nói có chút rầu rĩ: “Em vẫn muốn ở lại giới giải trí sao?”

“Không muốn, nhưng em muốn đóng bộ phim này.” Lê Niệm cười nói: “Em muốn thử trải nghiệm công việc của anh xem như thế nào.”

Sau khi hẹn hò với anh, cô đã nảy sinh tình cảm đặc biệt với công việc bác sĩ này, cho nên muốn thử một chút.

“Anh có thể dạy em một ít kiến thức chuyên môn không?”

“Có thể.” Yến Tây Minh gật đầu, đóng văn kiện lại, xem như đã làm xong công việc cho hôm nay: “Nhưng anh có điều kiện.”

Lê Niệm: “Gì vậy?”

Yến Tây Minh không trả lời cô mà đứng lên, đi về phía cửa tắt hết đèn.

Trong bóng tối, Lê Niệm ngơ ngác nhìn anh lại gần mình, lúc này cô mới biết được anh muốn làm gì.



Bởi vì mấy ngày nay công việc bận rộn, Yến Tây Minh lười chạy tới chạy lui, nên trong công ty cũng có phòng tắm và phòng ngủ, cho nên anh mới không về nhà.

Còn Lê Niệm vẫn không biết điều này, chỉ cho rằng mấy ngày qua anh đều ngủ trên sô pha, vì vậy cả hai chỉ có thể “hành động” trên sô pha chật hẹp.

Cô bất lực chịu đựng, cảm nhận được đích kí.ch thích so với lúc trước càng nhiều hơn, giống như có cây gậy khuấy động bên trong cô, cứ một lần rồi lại một lần.

Nói chung, Yến Tây Minh là một giáo viên rất có trách nhiệm, sau khi biết được Lê Niệm muốn đóng vai bác sĩ vừa khéo còn là công việc của anh, anh bắt đầu giảng cho cô các kiến thức cơ bản nhất.

“Đầu tiên, em phải biết được thời gian cắt chỉ sau khi phẫu thuật.”

Cho dù dưới tình cảnh như vậy, Yến Tây Minh vẫn rành mạch phân minh, biểu cảm bình tĩnh, nhưng lại có rất nhiều động tác mờ ám.

“Mặt và cổ cần bốn năm ngày, ngực, lưng, bụng...cần bảy đến chín ngày.”

Anh vừa nói, đầu ngón tay vừa di chuyển qua các bộ phận anh nói trên người cô, cuối cùng dừng lại ở bụng cô.

Lê Niệm giật mình, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.

“Anh, anh đừng ấn...” Hơi thở cô gấp gáp, tay đặt lên vai anh, lắp bắp nói, do dự không biết có nên đẩy anh ra hay không.

Yến Tây Minh không để tâm, giọng điệu giống như đang nghiên cứu, nghiêm túc nói: “Bụng của em rất phẳng, cho nên có thể cảm nhận được.”

Lê Niệm cắn chặt răng, nếu không phải cô không còn sức thì cô thật sự sẽ giết anh.

Yến Tây Minh ấn vào bụng cô hai cái, đột nhiên hỏi: “Mặt và cổ cần bao nhiêu ngày?”

Hiện tại Lê Niệm không thể nào nhớ nổi, tức giận nói: “Sao em biết được chứ!”

“Không trả lời được sẽ bị phạt.”

Yến Tây Minh chậm rãi tháo cà vạt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, mạnh mẽ đút ngón tay vào miệng cô, khàn giọng nói: “Đừng cắn môi, muốn thì cắn tay anh.”

Khoảng thời gian tiếp theo thật sự là cực hình, Lê Niệm hoàn toàn hiểu rõ hình phạt anh nói là gì, cô không nhịn được nhỏ giọng khóc nức nở, ở trong lòng anh giãy dụa muốn bỏ chạy nhưng tay anh lại siết chặt eo cô, không thể di chuyển được dù chỉ là một chút.

Trong tình huống nước sôi lửa bỏng, cô buộc phải nhớ lại những gì anh nói, vừa khóc vừa nói: “Bảy, bảy ngày sao?”

Yến Tây Minh vẫn không cử động: “Sai.”

“Hu hu hai ngày?”

“Sai.”

“A, em nhớ rồi, bốn đến năm ngày phải không?”

“Đúng rồi.”

Câu trả lời của Yến Tây Minh giúp cho Lê Niệm nhìn thấy được ánh sáng của hy vọng.

Cô lập tức nói: “Vậy thì anh nhanh lên...cho...a!”

“Nhưng em chậm mất rồi.” Anh tàn nhẫn không hề có tình người.

“...”

Lê Niệm khóc không ra nước mắt.

Giờ phút này, đột nhiên cô chú ý tới đối diện sô pha vừa khéo là cửa sổ thủy tinh sát đất, rèm cửa nâu chỉ kéo hờ, lúc nào cũng có người đi ngang qua.

Lê Niệm sợ tới mức muốn chết, thắt lưng căng cứng, kêu anh mau dừng lại.

Yến Tây Minh lại xem như không nghe thấy.

Vì thế Lê Niệm trơ mắt nhìn một nhân viên mặc đồ lao động đi ngang qua, bóng dáng của người đó hiện rõ qua cửa kính, trong lòng cô căng thẳng tới mức chưa từng có.

Có thể là do biểu cảm của cô quá tuyệt vọng, cuối cùng Yến Tây Minh cũng có lòng tốt nhắc nhở: “Đó là kính một chiều, chúng ta có thể thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không nhìn được vào bên trong.”

Có ông chủ nào ngu xuẩn để lộ văn phòng riêng của mình cho người khác chứ?

Lê Niệm trừng mắt nhìn anh, há miệng thở dố.c, đang định mắng thì Yến Tây Minh lại chậm rãi nói: “Nhưng em vẫn nên rên nhỏ một chút, nói không chừng bên ngoài sẽ nghe thấy đó.”

Lê Niệm: “...”

Mau tiêu diệt tên này đi, nhanh lên!



Sau nửa đêm, Lê Niệm không biết bản thân đã hôn mê bất tỉnh lúc nào, đến khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, cô nằm trên giường, trong một căn phòng xa lạ, không biết Yến Tây Minh đã đi đâu.

Áo len của cô cũng được đổi thành bộ đồ sạch sẽ khác, cơ thể nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít, dấu vết trên người tối hôm qua đều đã bị rửa sạch, mấy chuyện này Yến Tây Minh vẫn luôn làm rất tốt.

Lúc đầu Lê Niệm ngơ ngác nhìn căn phòng, sau khi nhận ra, thì ra công ty anh có phòng ngủ vậy mà anh dám nói dối cô không có!

Cô giận tới mức ngứa răng, lập tức xoay người xuống giường, tính đi tìm anh tính sổ, lúc đứng dậy, hai chân mềm nhũn tới mức suýt chút nữa đã ngã trên mặt đất, thắt lưng cũng rất đau, cô lại càng tức giận hơn.

Lê Niệm rời khỏi phòng, vừa khéo chạm mặt một nhân viên, đối phương nhìn cô cười nói: “Cô Lê, ngài dậy rồi à, sếp Yến đang ở nhà ăn, sếp nói nếu ngài tỉnh thì dẫn ngài tới đó.”

“...Cảm ơn, làm phiền cô rồi.”

Lê Niệm bất giác đứng thẳng người, không muốn người khác nhìn ra được cơ thể cô đang khác thường.

Khi tới nhà ăn, bên ngoài giống như văn phòng của Yến Tây Minh, bị ngăn bởi một cửa sổ lớn sát đất.

Lê Niệm liếc mắt một cái đã nhìn thấy Yến Tây Minh, anh đứng bên trong, mặc tây trang xám nhạt, dáng người cao gầy, một tay đút vào túi quần, dáng vẻ thờ ơ lười biếng, xoay người về phía cô, đứng bên cạnh cửa sổ sát đất gọi điện thoại.

Cả nhà ăn gần như có đầy người ngồi.

Lê Niệm hơi sửng sốt một chút, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, mới bảy giờ hơn một chút.

“Mọi người đi làm sớm vậy sao?”

Nữ nhân viên gật đầu: “Gần đây đều như vậy, có chút vội.”

Nói xong cô ấy đi vào trong.

Lê Niệm dừng lại một chút, chậm rãi đi tới bên cạnh Yến Tây Minh.

Cả hai cách nhau một cửa kính thủy tinh.

Mặt anh có chút mệt mỏi, tóc mái rũ xuống trán, khuôn mặt đẹp trai vô cảm, miệng đang khép hờ, chậm rãi không biết đang nói gì với người đầu dây bên kia.

Chắc là đang bàn chuyện công việc.

Tục ngữ có nói, đàn ông đang nghiêm túc chính là đẹp trai nhất, chưa kể vẻ bề ngoài đẹp trai ngất ngưởng đó nữa.

Lê Niệm nhìn thấy anh như vậy, cơn giận trong bụng đều tiêu hết.

Khuôn mặt đó của anh thật sự rất đẹp, cô không nỡ tức giận.

Ánh mắt cả hai không giao nhau.

Lê Niệm cho rằng cửa kính này cũng là kính một chiều, Yến Tây Minh không nhìn thấy bên ngoài.

Cô nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có ai nhìn về phía này, kìm nén vẻ xấu hổ, ngón tay nhẹ nhàng phác họa khuôn mặt anh trên tấm kính, đồng thời chu môi giống như muốn hôn.

Bên trong, hình như Yến Tây Minh nói chuyện xong rồi, bỏ điện thoại khỏi tai, sau đó chuyển sang app Wechat, gõ một dòng chữ, dưới ánh mắt khó hiểu của Lê Niệm, anh chậm rãi đưa màn hình điện thoại về phía cô.

Lê Niệm nhìn thấy trên đó viết ——

[Cửa kính trong nhà ăn là hai chiều.]

“...”