Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 70




Edit: Rùa

Huấn luyện ở Quảng Đông và Hải Nam, từ năm trước cho đến kết thúc Olympic, các giải đấu quyền anh tương đối nhiều, yêu cầu các vận động viên phải tập trung huấn luyện, các huấn luyện viên đã chia ra hai nơi để huấn luyện cho bọn họ.

Ngô Khởi mang đội đến trường cao đẳng Thể Dục Thể Thao Quảng Đông trước, Từ Kính Dư vừa xuống xe liền thấy Trần Sâm Nhiên, anh híp mắt, thần sắc lạnh lùng.

Trần Sâm Nhiên đứng ở cổng trường, nhìn chằm chằm bên này, thời điểm cậu ta thấy Từ Kính Dư, ánh mắt xoay một chút. Mấy người Thạch Lỗi thấy cậu ta đều hưng phấn mà giơ tay vẫy vẫy, "Ai, Trần Sâm Nhiên."

Trần Sâm Nhiên không có biểu tình gì, chỉ hơi gật đầu, do dự một chút cuối cùng vẫn đi tới.

Chờ tất cả mọi người xuống xe, cậu ta nghiêng người nhìn thoáng qua trong xe.

Ứng Hoan không tới.

Không thể nói được cảm giác mất mát dâng lên từ đáy lòng, Trần Sâm Nhiên không chút nhiệt tình đáp lại lời nói của Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành, Ngô Khởi vỗ vỗ vai cậu ta, không quá vừa lòng nói: "Nhìn cũng không rắn chắc hơn bao nhiêu, không huấn luyện đàng hoàng đúng không?"

Trần Sâm Nhiên không biết trả lời như thế nào, hàm hồ mà nói: "Có huấn luyện."

Từ Kính Dư nhíu mày, đột nhiên nhìn không quen nhìn thái độ qua loa này của Trần Sâm Nhiên, lạnh giọng: "Phải không? Hiện tại cậu đánh với Ứng Trì một trận, ai thua ai thắng còn chưa biết."

Trần Sâm Nhiên quay đầu nhìn anh, ngữ khí không vui: "Anh nói cái gì? Tôi sao có thể đánh không lại cậu ta?!"

Nằm không cũng trúng đạn, Ứng Trì có chút ngốc, rốt cuộc tuổi trẻ khí thịnh, vừa nghe lời này, cậu cũng nhịn không được, sặc lại Trần Sâm Nhiên: "Đã mấy tháng không đánh sao cậu biết cậu vẫn có thể đánh được tôi? Hơn nữa trạng thái gần đây của cậu kém như vậy, đừng nói mạnh miệng."

Đều là thiếu niên mười chín tuổi, đừng hy vọng người này có thể bình tĩnh hơn người kia.

Trần Sâm Nhiên bị Ứng Trì đáp trả, mặt lạnh nói: "Vậy thử xem."

Ngô Khởi có chút đau đầu, anh ta lạnh lùng nói: "Đừng nháo nữa, đối chiến không phải các cậu nói đánh liền đánh, về sau có yêu cầu sẽ có sắp xếp."

Trần Sâm Nhiên và Ứng Trì đồng thời hếch cằm, hừ một tiếng.

Người khơi chuyện - Từ Kính Dư quét mắt nhìn bọn họ một cái, kéo hành lý đi trước.

Tuy rằng hiện tại Trần Sâm Nhiên không do Ngô Khởi huấn luyện, nhưng anh ta vẫn giữ người đến cùng, quan tâm vài câu: "Phương thức huấn luyện cũng không quá khác biệt, là không thích ứng hay thế nào? Sao trạng thái mãi không tốt lên?"

Trần Sâm Nhiên không biết trả lời như thế nào, thấp giọng nói: "Vẫn ổn."

Ai, đứa nhỏ này trước kia vừa tới còn nói khá nhiều, hiện tại không biết sao lại y như cái hũ nút.

Ngô Khởi lắc đầu, vỗ vỗ vai của cậu ta, đạm thanh nói: "Tôi thấy Từ Kính Dư nói rất đúng, nên để cậu cùng Ứng Trì so một chút, nhìn xem bản lĩnh của ai lớn hơn, cậu nhìn trạng thái gần đây của cậu đã thành cái gì? Ứng Trì là trạng thái gì? Thật sự đánh, cậu không nhất định sẽ thắng."

"Nhóc con, huấn luyện cho tốt."

Trần Sâm Nhiên một câu phản bác nói cũng nói không nên lời.

Bởi vì lần này tập huấn ở trường cao đẳng, cho nên vận động viên không được ở khách sạn, trực tiếp xếp vào ký túc xá, không biết có phải trùng hợp hay không, dù sao Từ Kính Dư cùng Ứng Trì, Thạch Lỗi còn có Dương Cảnh Thành được phân đến chung một phòng.

Thật là náo nhiệt.

Ứng Trì bởi vì phải huấn luyện nên ký túc xá chỉ là nơi để ngủ, không sinh hoạt gì nhiều, bình thường thời gian ngốc ở ký túc xá rất ít, không qúa thân thiết với bạn cùng phòng, cũng may con người của bạn cùng phòng cũng không tệ.

Này vẫn là lần đầu tiên cậu ở cùng phòng ngủ với đồng đội, cậu còn rất cao hứng đấy.

Từ Kính Dư đi vào phòng ngủ, thấy Ứng Trì đang sửa sang lại hành lý, còn hừ vài câu ca, thoạt nhìn tâm tình không tồi.

Chỉ là, vui vẻ không quá năm ngày cậu đã có chút không chịu nổi, cậu nhìn ban công đã xếp đầu hai vàng tất chân, nhịn không được nói: " Anh Lỗi, anh Thành, hai người các anh không thể mang tất đi giặt được sao?"

Cái phòng ngủ này, ngoại trừ Từ Kính Dư mỗi ngày đều giặt tất ra, Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đều ném đống ra đấy.

Thạch Lỗi quay đầu nhìn cậu, kỳ quái mà nói: "Không tích lũy đủ hai mươi đôi, gấp cái gì?"

Dương Cảnh Thành lắc đầu: "Không nghĩ tới cậu và Kính Vương đều ở sạch, cậu biết không? Ngày thường cậu ấy không quá thích quay về ký túc, chính là không đủ hòa hợp với tập thể, cậu đến dung nhập tập thể, biết không? Tiểu tổ tông của tôi."

Ứng Trì trợn trắng mắt: "Tôi không phải quá sạch! Là các anh quá lôi thôi!"

Ở nhà nếu quá ba ngày cậu không giặt tất thì Ứng Hoan sẽ đánh chết cậu.

Từ Kính Dư tắm rửa xong đi ra, khăn lông vắt trên cổ, anh dựa vào cửa, lấy khăn lông xoa loạn vài cái, hừ lạnh nói: "Ngày mai tôi nói với huấn luyện viên Ngô một tiếng, để hai người đổi phòng ký túc."

Thạch Lỗi: "......"

Dương Cảnh Thành: "Đừng đi......"

Từ Kính Dư nhàn nhạt mà liếc bọn họ một cái, không nóng không lạnh nói: "Đền cá vàng cho tôi."

Hai người có chút ngốc, trước kia dù Từ Kính Dư ở trong ký túc, cũng không quản bọn họ giặt tất hay không, đây là chiếu cố tiểu tổ tông.

Từ Kính Dư: "Đền sao?"

Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành nhanh chóng ném di động, tè ra quần mà chạy tới giặt tất.

Đền không nổi, đền không nổi! Có lấy mạng của bọn họ cũng đền không nổi!

Ứng Trì: "......"

Cậu ngu người vài giây, quay đầu Từ Kính Dư, có chút không rõ vì cái gì anh lại có uy nghiêm như vậy, chẳng lẽ bởi vì anh có thực lực mạnh nhất?

Từ Kính Dư liếc nhìn cậu một cái, nhàn nhạt cười nói: "Như thế nào? Cảm thấy anh rể cậu rất lợi hại?"

Mặt Ứng Trì đỏ lên, nhịn không được nói: "Anh mẹ nó biết xấu hổ một chút được không? Bát tự còn chưa xem đâu, anh và chị tôi mới bên nhau bao lâu, đã muốn tôi kêu......"

Hai từ "Anh rể" này cậu không nói ra được.

"Dù sao, anh biết xấu hổ một chút! Chị của tôi còn không nhất định gả cho anh đâu!"

Lời này Từ Kính Dư không thích nghe, anh thu lại ý cười nơi khóe miệng, ngữ khí có chút lạnh: "Cậu nói cái gì?"

Ứng Trì nhìn ánh mắt của anh, đột nhiên có chút rét run, nhưng cậu từ trước đến nay không sợ anh, vẫn cứng cổ nói: "Tôi nói chị của tôi không nhất định sẽ gả cho anh! Cho nên anh không nhất định sẽ là anh rể của tôi!"

Từ Kính Dư liếm răng một cái, chậm rãi gật đầu rồi đi qua. Anh không mặc áo, ánh đèn chiếu trên thân thể, thoạt nhìn cường hãn có lực, ánh mắt dọa người. Ứng Trì cho rằng anh muốn tới đánh mình, cậu bỗng nhiên hoảng loạn một chút, kêu: "Anh còn muốn đánh người? Nếu chị tôi mà biết......"

"Cậu cũng biết cậu còn có chị gái?" Từ Kính Dư liếc xéo cậu, "Nếu chị cậu không phải Ứng Hoan, tôi thật sự sẽ đánh cậu một trận."

"......"

Xem đi, xem đi!

Người này chính người trong ngoài không đồng nhất!

Từ Kính Dư lấy áo thun trên giương, lưu loát mặc vào người, không chút để ý mà nói: "Yên tâm, sẽ không đánh cậu. Chị cậu nói tôi chiếu cố cậu, tôi đây sẽ cung phụng cậu như tiểu tổ tông."

Ứng Trì: "......"

Từ Kính Dư cầm lấy di động, đi ra hành lang gọi điện thoại cho Ứng Hoan.

Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành nghe xong đoạn đối thoại của hai người, lại nhanh chóng giặt sạch tất, quay đầu đồng tình mà nhìn Ứng Trì, "Thằng nhóc này căn bản không phải đối thủ của Kính Vương, bác sĩ nhỏ cắc cũng bị cậu ta ăn không phản kháng được."

Dương Cảnh Thành nhỏ giọng nói: "Cậu nói, Kính Vương đã ăn bác sĩ nhỏ chưa?"

Thạch Lỗi nghĩ nghĩ, nói: "Tôi nghĩ chưa đâu, bằng không với tính tình kia của Kính Vương, nếu là có thể gạo nấu thành cơm, cậu ấy có thể hầu hạ tiểu tổ tông như vậy không? Khẳng định còn phải nịnh bợ......"

Dương Cảnh Thành gật đầu: "Nói cũng đúng."

Thạch Lỗi đột nhiên cười một cách đáng khinh: "Tôi cảm thấy thân thể kia của bác sĩ nhỏ khẳng định ăn không tiêu, cậu xem thể trạng và kích cỡ của Kính Vương...... Cậu có nhớ cái biệt danh của Kính Vương không? Tôi nghĩ cậu ta hẳn là phải nhịn rất nhiều, bằng không mấy quyền anh bảo bối ngực to đó sớm đã, hắc hắc hắc......"

Dương Cảnh Thành: "Hắc hắc......"

Đột nhiên, lưng hai người bị gậy đập vào, cả hai cùng kêu lên: "Đậu xanh!"

Đồng thời nghe thấy âm thanh rống giận của Ứng Trì:

"A a a a a! Các anh thật mẹ nó đáng khinh! Lại nói hươu nói vượn tôi sẽ một mình đấu với các anh!"

Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành cứng đờ quay đầu lại, Ứng Trì cầm sào phơi đồ đứng ở ban công giống như thiên thần, tức giận đến đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn bọn họ.

Hồi cao trung cậu không hay ở trường, tâm tư cũng tương đối đơn thuần, cái loại phim người lớn thế này đương nhiên cũng trộm xem qua, nhưng cậu xác thật không quá thông suốt, lúc xem cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng không có nhiều hứng thú, có rảnh liền đi chạy bộ đánh quyền, vì tích cóp tiền còn thường xuyên trốn học, căn bản không có thời gian suy nghĩ mấy chuyện này. Sau vào đại học, cả toàn khóa chỉ có cậu và Nhan Tịch, càng không cơ hội tham dự mấy câu chuyện thế này, mỗi ngày huấn luyện mệt chết mệt sống, còn phải học bài, cơ hồ toàn bộ tinh lực đều đặt ở thi đấu, căn bản không thể suy nghĩ đến chuyện khác.

Cậu thật sự không biết, con trai ở với nhau sẽ nói về đề tài đáng khinh như vậy.

Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành hai mặt nhìn nhau, trên tay Thạch Lỗi đều là bọt xà phòng, lấy bả vai cọ cọ gương mặt, ho khan vài tiếng: "Được được được, cậu là tổ tông, cậu nói cái gì chính là cái đó."

Bằng không còn có thể làm sao bây giờ?

Tiểu tổ tông có Từ Kính Dư che chở đấy!

Ứng Trì sắp tức điên.

Cậu sắp không chịu được phòng ngủ này nữa.

Cậu muốn gọi điện thoại cho Ứng Hoan, thế nhưng gọi nửa giờ, mẹ nó còn đường dây bận.

Khẳng định là Từ Kính Dư!

Hơn nửa giờ sau, Từ Kính Dư đã trở lại.

......

Ứng Hoan cúp điện thoại, di động có chút nóng lên, có không ít tin nhắn gửi đến, cô click mở ra ——

【 Chị, chị có thể giáo huấn Từ Kính Dư một chút hay không, khẳng định là chị quá tốt với anh ta, anh ta chơi xấu! Cả ngày muốn em gọi anh rể! Bát tự còn chưa xem đâu! 】

【 Còn có, chị ngàn vạn lần không được để anh ta lừa, chị phải nhớ kỹ chị vẫn là học sinh. 】

【 Chị nói anh ta chiếu cố em thật tốt đúng không? Em còn chưa nói cho chị, ngày đó vừa tới anh ta liền khiêu khích Trần Sâm Nhiên, nói cậu ta hiện tại đánh không lại em, làm hại Trần Sâm Nhiên thiếu chút nữa cùng em đánh lộn, người này tâm tư quá hư! 】

【 Còn có! Về sau chị cách xa anh Lỗi và anh Thành một chút! 】

......

Ứng Hoan: "......"

Thằng nhóc này đã phải chịu cái gì kích thích?

Vừa rồi cô hỏi Từ Kính Dư, Từ Kính Dư là nói như vầy, anh nói: "Tiểu tổ tông rất thành thật."

Ứng Hoan nhìn mấy tin nhắn đầy tức giận bất bình của cậu, nghĩ rồi lại nghĩ, nhịn không được hỏi Ứng Trì: "Em thật sự chán ghét Từ Kính Dư như vậy à, trong mắt em anh ấy không có chỗ đáng khen sao?"

Ứng Trì nằm ở trên giường, nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, hừ một tiếng, trả lời Ứng Hoan.

【 Có một chút, anh ta mỗi ngày đều giặt tất. 】

Ứng Hoan: "......"

Này mẹ nó cũng coi như chỗ đáng khen sao?

Có đôi khi cô thật không hiểu mạch não của con trai.

Cô chưa nói được mấy câu với Ứng Trì thì đã không thấy cậu trả lời lại, có lẽ Ngô Khởi đã thu điện thoại rồi.

Giây tiếp theo, di động vang lên.

【 Ngủ ngon, bảo bối nhỏ. 】

Ứng Hoan: "......"

Thật là, kêu bảo bối nhỏ kêu đến càng ngày càng thuận miệng.

Không phải nói bạn gái là nữ vương sao?Hình như anh chỉ kêu hai lần, một lần còn là thời điểm hai người chưa ở bên nhau.

Ứng Hoan cũng không xác định di động của anh đã bị thu chưa, cô nhắn lại một câu: "Không phải nói em là nữ vương sao? Anh như thế nào đều không gọi em là nữ vương? Có phải cảm thấy khí chất của em không hợp? Không giống nữ vương mà anh nghĩ?"

Cô đợi một lúc vẫn không thấy anh trả lời.

Bên này, Từ Kính Dư nghe được âm báo tin nhắn, xoay người đi qua, gọi Ngô Khởi lại: "Từ từ."

Ngô Khởi dừng lại, Từ Kính Dư đi qua lấy lại điện thoại, "Tôi xem tin nhắn."

Ngô Khởi: "......"

Vài giây sau, Từ Kính Dư đem điện thoại tắt máy, cười cười, "Được rồi."

"Các cậu ngủ sớm cho tôi."

Ngô Khởi hừ một tiếng, xoay người ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, Từ Kính Dư mở ra ngăn tủ, lấy một cái điện thoại khác ra, đăng nhập WeChat, dựa vào ngăn tủ tiếp tục nhắn tin, tư thái có chút lười.

Ứng Hoan vừa muốn đi tắm rửa, di động lại vang lên.

【 Nói sớm một chút, thích anh gọi em như vậy 】

【 Đúng không, nữ vương đại nhân. 】

Ứng Hoan nhịn không được cười, học ngữ khí của anh: "Lại kêu một tiếng?"

Bên kia trước sau không có đáp lại.

Cô lại gửi đến một chữ: "Này?"

Vẫn là không có đáp lại.

Bởi vì Từ Kính Dư bị Ngô Khởi tịch thu di động.

Một phút đồng hồ trước, Ngô Khởi đi đến phòng bên cạnh thu di động trở về, đi qua phòng bọn họ, lại ngừng một chút, mở cửa xem bọn họ có thành thật đi ngủ hay không. Vừa mở cửa, Ứng Trì liền giơ tay lên giống học sinh tiểu học, chỉ hướng Từ Kính Dư đang đứng ung dung bên ngăn tủ, anh vừa nhét lại điện thoại vào đó, "Huấn luyện viên, anh ta giấu một cái điện thoại."

Từ Kính Dư: "......"

Thạch Lỗi: Lá gan cũng thật mẹ nó lớn, dám mách lẻo chuyện của Kính Vương.

Dương Cảnh Thành: Quả nhiên là tiểu tổ tông, không biết trời cao đất dày.

Ngô Khởi có chút khó có thể tin mà nhìn Từ Kính Dư, ở trong mắt anh ta, Từ Kính Dư chính là học sinh xuất sắc, tính tình trực tiếp thẳng thắn, không đến mức dấu di động chứ?

Quả nhiên, yêu đương hỏng việc!!!

Thi đấu ngay trước mặt, dù là Từ Kính Dư, Ngô Khởi cũng không thể lưu tình, anh ta đi qua, vương tay trước mặt Từ Kính Dư, nhíu mày nói: "Di động nộp lên, quy củ."

Từ Kính Dư hít một hơi thật sâu, kéo năng tủ lấy điện thoại ra.

Màn hình di động còn dừng ở giao diện trò chuyện, Ngô Khởi nhìn lướt qua, vừa lúc nhìn đến bốn chữ "Nữ vương đại nhân", anh ta nhìn Từ Kính Dư, cho anh một ánh mắt một lời khó nói hết, cuối cùng nhịn không được mà nói: "Không nên quá dung túng bạn gái."

Từ Kính Dư vội vội vàng vàng nhắn cho Ứng Hoan một câu, tắt máy.

Nhét vào trong lòng Ngô Khởi, khóe miệng hơi hơi gợi lên: "Tôi vui khi dung túng cô ấy, tôi vui khi gọi cô ấy là nữ vương."

Ngô Khởi: "......"

Những người khác: "......"

Ngô Khởi dùng một loại ánh mắt "cậu thế mà sa đọa thành như vậy" nhìn Từ Kính Dư, nói một câu tịch thu di động rồi rời đi.

Ứng Trì bỗng nhiên có bút bối rối, đặc biệt sau khi nghe Từ Kính Dư nói xong câu nói kia, đặc biệt lúng túng, còn có chút hối hận. Cậu thật muốn lấy cái chăn che kín mình, nhưng phát hiện ra đây là mùa hè, nóng muốn chéế thì lấy đâu ra chăn.

Từ Kính Dư đi tới, lạnh như băng mà nhìn cậu.

Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành yên lặng tự hỏi: Nếu này hai người đánh nhau thì bọn họ nên giúp ai?

"Chơi vui sao? Tiểu tổ tông."

"......"

Từ Kính Dư cười lạnh: "Cậu nên cảm ơn vì mình có chị gái, bằng không lúc này tôi thật mẹ nó sẽ kéo cậu xuống đánh một trận, xem cậu có phục hay không, không phục lại đánh."

Ứng Trì: "......"

Vài giây sau, cậu nhịn không được, nói nhỏ: "Kia không phải tất cả mọi người đều tuân thủ quy củ sao? Anh vi phạm quy định."

Từ Kính Dư cười lạnh, nhìn Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành nâng nâng cằm: "Hai người các anh dấu di động và máy chơi game ở đâu?"

Thạch Lỗi: "......"

Anh ta bò xuống giường, từ trong ngăn tủ lấy ra cái máy chơi game.

Dương Cảnh Thành gãi gãi đầu, từ dưới gối đầu lấy ra cái di động.

Ứng Trì trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

Ngày thường cậu là người ngủ sớm nhất phòng ngủ, cũng không quá chú ý, căn bản không biết Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành cũng dấu đồ.

Từ Kính Dư mặt vô cảm nhìn Ứng Trì, vài giây sau, lại tức cười, đều lười đến cùng gia hỏa này trí khí, hắn khẽ cười nói: "Tiểu tổ tông, ngươi có phải hay không quá đơn thuần điểm nhi? Ta cho ngươi thượng một khóa, về sau đừng như vậy thiếu tâm nhãn."

Ứng Trì: "......"

Thực xin lỗi, cậu cứ đơn thuần như vậy đấy.

Tin nhắn cuối cùng Ứng Hoan nhận được đêm đó là ——

【 Ứng Tiểu Hoan, tiểu tổ tông của emp hạm tội. 】

Cô nghĩ trăm lần cũng không ra, Ứng Trì phạm vào tội gì?

Buổi tối ngày hôm sau, Ứng Hoan mới biết được, Ứng Trì to gan lớn mật, mách lẻo Từ Kính Dư dấu di động.

Cô nhịn không được đỡ trán, hai người này tương ái tương sát sao?

Khi nào mới kết thúc đây?

......

Trước khi kết thúc huấn luyện, Ngô Khởi thật sự sắp xếp cho Trần Sâm Nhiên và Ứng Trì thi đấu, trạng thái của Trần Sâm Nhiên miễn miễn cưỡng cưỡng, không bằng Ứng Trì. Đầu tiên, cân nặng của cậu ta chỉ có 71 kg, Ứng Trì là 74.6 kg.

Nếu nói Ứng Trì là mặt trời nhỏ, Trần Sâm Nhiên chính là một đám mây đen.

Hai người đứng ở trên Quyền Đài, thắng bại không cần nói cũng rõ.

Thi đấu kết thúc, Trần Sâm Nhiên không rên một tiếng, đi xuống Quyền Đài.

Hàn Thấm giữ chặt cậu ta: "Thương chỗ nào?"

Trần Sâm Nhiên không nói chuyện, đẩy cô.

Ngô Khởi: "Từ Kính Dư, kéo cậu ta lại."

Từ Kính Dư nheo mắt, xoay người kéo cậu ta lại, anh dùng sức kéo lại, Trần Sâm Nhiên mới vừa đánh xong năm hiệp thi đấu, cơ hồ không có sức phản kháng đã bị ấn lên ghế trên.

Từ Kính Dư cúi đầu liếc cậu ta không nóng không lạnh nói: "Thương chỗ nào? Thua không chịu nổi sao?"

Trần Sâm Nhiên mím môi, cái trán bị đánh đến nở hoa, máu chảy ra, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Hàn Thấm thở dài, đi tới xử lý cho cậu ta, nói nhỏ: "Tính tình của cậu thật đúng là......"

Trần Sâm Nhiên rất nôn nóng, cậu cảm thấy mình sắp không xong rồi, vô luận làm cái gì cũng không cứu mình được...... Rốt cuộc phải làm cái gì mới có thể tốt đây?