Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 87: Hoàn chính văn (3)




Edit: Qing Yun

Tháng tám, Từ Kính Dư ứng phó xong mấy nhà tài trợ và các loại quảng cáo, nhờ Chu Bách Hạo tìm huấn luyện viên dạy lái máy bay, anh học hai tháng thì thi được giấy phép.

Chu Bách Hạo tâm huyết dâng trào, đi theo đến câu lạc bộ, thấy anh mặc đồ phi công thì tấm tắc vài tiếng: "Không làm việc đàng hoàng, quyền vương không chịu huấn luyện, cứ thế ngâm mình ở đây để thi lấy bằng lái, có phải siêu xe đã không xứng với Kính Vương cậu, chỉ máy bay tư nhân mới được?"

Từ Kính Dư nhìn anh ta, chỉ cười mà không đáp.

Chu Bách Hạo nhìn anh: "Không phải thật muốn mua máy bay tư nhân chứ?"

Từ Kính Dư liếc liếc mắt một cái: "Có ý kiến?"

Chu Bách Hạo hừ một tiếng: "Không phải tôi bỏ tiền, tôi có ý kiến gì?"

Từ Kính Dư thay xong quần áo mới biết hôm nay Chu Bách Hạo không đến một mình, còn một người đi cùng, nữ cường nhân, cao gầy diễm lệ, là mỹ nhân.

Mỹ nhân thấy Từ Kính Dư liền cười chào đón, nói muốn chụp ảnh cùng.

Từ Kính Dư nhìn Chu Bách Hạo một cái, gật đầu đáp ứng: "Được."

Mỹ nhân gửi ảnh vào vòng bạn bè, cũng không biết thế nào, ảnh chụp bị người đăng lên, xuất hiện trên hot search.

# Từ Kính Dư có niềm vui mới #

# Từ Kính Dư xuất quỹ #

Đề tài bị bàn tán sôi nổi.

【 Kính Vương và bạn gái hình như đã một năm chưa gặp mặt? Đàn ông ấy mà......】

【 huống chi là kiểu hormone tràn đầy như Kính Vương, có thể chịu được tịch mịch sao? Nói đến cùng cũng là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới. 】

【 tôi cảm thấy kiểu diễm lệ này mới xứng với Kính Vương, lúc trước không xứng đôi. Vốn dĩ cũng không xem trọng bọn họ, khác thành phố đã khó giữ, huống chi còn là khác quốc gia. 】

【 không, tôi thích người như Ứng Tiểu Hoan! 】

......

Ứng Trì trực tiếp gọi điện thoại đến, tức giận mắng: "Cầm thú, có phải anh đã làm việc gì có lỗi với chị tôi không?!!"

Từ Kính Dư thế mới biết việc trên mạng, anh chậc một tiếng: "Không có, cậu từ từ."

Ảnh chụp ngày đó chụp còn có cả Chu Bách Hạo, anh tìm Chu Bách Hạo lấy ảnh, đăng lên weibo: Giới thiệu một chút, anh em độc thân 29 năm có bạn gái, chúc mừng.

Ứng Trì: 【...... a. 】

Thạch Lỗi: 【 Đậu xanh! Chúc mừng Chu tổng! Chu tổng phu nhân mỹ lệ trí thức, xinh đẹp hào phóng. 】

Dương Cảnh Thành: 【 chúc mừng! Chu tổng khi nào phát thiếp cưới? 】

Ứng Hoan: 【 chúc mừng nha, thật xứng đôi. 】

Chu Bách Hạo: 【????? 】

......

Những tin tức hỗn loạn trên mạng Từ Kính Dư không đi quản, giấy phép phi hành đã lấy được, anh trực tiếp đặt vé máy bay đi gặp Ứng Hoan.

Từ Kính Dư không nói cho Ứng Hoan, anh biết rõ thời gian sinh hoạt của cô nên đến đứng chờ ở dưới lầu.

Ứng Hoan mặc áo lông vũ màu trắng, hai ngày này cô bị cảm mạo, mang khẩu trang, bọc đến kín mít, vừa đi vừa ho khan, đôi mắt đều đỏ lên.

Vừa nhấc mắt, liền thấy anh.

Không biết có phải những đôi tình nhân yêu nhau nơi dị quốc đều thế này hay không, mỗi lần Ứng Hoan và Từ Kính Dư gặp mặt, đều có chút cảm giác xa lạ, cảm giác xa lạ này vì Từ Kính Dư vẫn luôn thay đổi, anh trở nên thành thục hơn, hấp dẫn hơn.

Đàn ông càng gần 30 tuổi, càng mê người.

Từ Kính Dư 26 tuổi, tóc vẫn ngắn như vậy, ngũ quan rõ nét, khí chất cũng càng trầm ổn.

Anh bước đến bên cô, tháo khẩu trang của cô xuống, vuốt má cô, ngón tay trượt dần xuống cổ cô, lưu luyến mãi không rời

Anh rũ mắt, thần sắc nhàn nhạt, động tác trên tay đặc biệt ôn nhu, mang theo một tia quyến luyến.

Ứng Hoan nuốt nước bọt, nhịn không được mà khẽ rụt cổ lại

Từ Kính Dư nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn khóe miệng cô, thấp giọng nói: "Bị cảm sao không nói cho anh?"

Ứng Hoan có chút khẩn trương, lại khụ một tiếng, đôi mắt đỏ ửng, "Không có việc gì...... qua hai ngày sẽ không sao nữa, sao anh lại đến đây?"

Từ Kính Dư xoa xoa gáy cô, kéo cô vào trong ngực, "Nhớ em."

Đêm đó, Từ Kính Dư đăng một bức ảnh lên weibo, vị trí được định vị ở nước Đức.

Trong hình là cô gái nhỏ đang dựa lên vai anh mà ngủ, dung nhan thanh lệ, khí chất sạch sẽ.

.......

Vào giữa tháng 5 năm thứ ba, chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là đến ngày khai mạc giải WBC, Ứng Hoan về nước, cô muốn về trước 20 ngày.

Từ Kính Dư luyện tập gần ba tháng, đặc huấn tại một hòn đảo ở Mỹ, vì giải quán quân mà chuẩn bị, anh không biết việc Ứng Hoan về nước. Giải đấu khai mạc ở Tam Á, Từ Kính Dư trở về Tam Á trước khi giải đấu bắt đầu một tháng, tham gia một số cuộc họp báo và mấy lần tuyên truyền.

Buổi chiều sau khi Từ Kính Dư chụp ảnh tuyên truyền xong liền đi ăn cùng mấy nhà tài trợ, ăn xong mới cùng nhau quay về khách sạn, chờ người tài trợ cuối cùng đi ra khỏi thang máy, trợ lý mới có cơ hội nói chuyện với anh, "Lúc nãy bác sĩ nhỏ gọi điện cho cậu."

Từ Kính Dư duỗi tay: "Bao lâu rồi."

Trợ lý đưa điện thoại cho anh: "Khoảng 6 giờ chiều."

Hiện tại đã gần 9 giời rồi.

Từ Kính Dư nhíu mày: "Anh nghe điện thoại?"

Trợ lý vội nói: "Nghe, cố ấy nói đã đến Tam Á, hỏi tôi ở lầu mấy, phòng nào."

Từ Kính Dư dừng bước chân, quay đầu nhìn anh ta, nhíu mày: "Sao anh không nói sớm?"

Trợ lý: "...."

Nhiều nhà tài trợ vây quanh như vậy, anh ta làm sao dám đi quấy rầy, nhà tài trợ đó! Kim chủ đó! Lần này tiền thưởng cho giải đấu đến gần trăm triệu, không phải đều dựa vào bọn họ sao?!

Đinh ___

Từ Kính Dư gọi cho Ứng Hoan, đi ra ngoài, điện thoại có người nghe máy, vừa đi đến chỗ ngoặt thì anh thấy cô, cô đang ngồi trên va ly hành lý.

Ứng Hoan mặc một cái váy màu vàng nhạt, hai chân thon dài mảnh khảnh bắt chéo, trên chân còn đi đôi giày cao gót màu bạc, so với ba năm trước đây, nhiều hơn chính là hương vị phụ nữ.

Chỉ là cô không trang điểm, gương mặt kia tựa hồ không khác gì trước kia.

Cô đặt di động bên tai, quay đầu nhìn Từ Kính Dư.

Cảm giác quen thuộc từ trong xương cốt giống như đang lan ra ngoài, lại bởi vì lâu năm không gặp mà mang theo chút xa lạ và sợ hãi.

Vì chụp ảnh tuyên truyền nên Từ Kính Dư đã thay đổi kiểu tóc, vẫn là tóc ngắn, nhưng bên tai lại có ít hoa văn, nhiều hơn vài phần tà khí, giống như có chút hư hỏng, thật sự câu dẫn người.

Ai, người đàn ông này, sao lại càng ngày càng mê người nhưu vậy?

Ứng Hoan buông di động, đứng lên nhìn anh.

Từ Kính Dư vỗ đầu trợ lý: "Cũng không biết mở cửa cho cô ấy."

Trợ Lý: "..."

Từ Kính Dư: "Anh về phòng đi, không cần xen vào việc của tôi."

Trợ lý vội nói: "Được được được!"

Anh ta lập túc xoay người chạy như bay, nghĩ gì đó nên lại quay đầu nhỏ giọng nhắc nhở: "Cái kia, Kính Vương, sắp thi đấu, kiềm chế chút..."

Từ Kính Dư nhìn anh ta một cái.

Trợ lý lại vội vàng chạy như bay.

Từ Kính Dư đi đến trước mặt Ứng Hoan, nhìn cô, lại quét mắt về phía hành lý, ôm cô đi mở cửa, thấp giọng nói: "Chờ bao lâu rồi?"

Ứng Hoan đi giày cao gót, so với ngày thường thì cao hơn một ít, lúc ngẩng đầu nhìn anh cũng không cần mất nhiều sức lực, "A, cũng không bao lâu, chắc là một giờ."

"Liền chờ đến ngốc?"

Từ Kính Dư đẩy va ly vào phòng, ôm người đi vào đi, đóng cửa lại, lại đem nàng đặt ngồi trên rương hành lý, tay để trên cánh cửa, hoàn toàn vây cô trong phạm vi của mình, rũ mắt nhìn cô.

Ứng Hoan ngồi ở trên rương hành lý, lại thấp một đoạn, cô không vui, đứng lên.

Từ Kính Dư bật cười, đá cái va ly ra chỗ khác, "Sao không nói lời nào?"

Ứng Hoan yên lặng nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy hôm nay anh có chút không giống, không phải...... Là ba năm này, mỗi lần gặp anh, đều cảm thấy anh có chút không giống trước kia."

"Nơi nào không giống?" Từ Kính Dư hơi hơi nhướng mày, có chút tò mò, "Tốt hay không tốt?"

"Tốt." Ứng Hoan duỗi tay, chạm vào những hình cắt trên tóc anh, lúc này mới phát hiện, mấy hình này giống đuôi cá vàng, giống đuôi cá trên eo anh, "Chính là cảm thấy......"

Từ Kính Dư cúi đầu, tới gần, ấm áp hô hấp kể hết phun ở trên mặt cô.

Anh muốn hôn cô, đặc biệt muốn.

Ứng Hoan hô hấp có chút nóng nảy, nhắm mắt lại, "Có chút xa lạ, mỗi lần thật lâu không thấy mặt, đều cảm thấy có chút xa lạ......"

Từ Kính Dư nhíu mày, có chút không vui: "Xa lạ?"

"Vâng......"

Giây tiếp theo, trực tiếp bị người đặt lên cửa, Từ Kính Dư cúi đầu, gặm nhẹ lên tai cô: "Ứng Tiểu Hoan, em nói lời này anh sẽ không vui, anh là người thân mật nhất của em, có phải rất lâu không làm nên em quên mất dáng vẻ khi chúng ta thân mật rồi?"

Từ Kính Dư dời đi, hôn khóe miệng cô, thấp giọng: "Hửm?"

Ứng Hoan mở mắt ra, hô hấp có chút không xong: "Em không quên!"

Từ Kính Dư cắn môi cô, gặm nhẹ rồi liếm mút, tay luồn vào trong áo cô, niết hơi mạnh khiến cô có chút đau, "Anh thấy em chính là đã quên rồi."

"Không......"

Từ Kính Dư bật đèn trong phòng tắm.

Anh ôm cô vào, đè trên bồn rửa tay, một bên hôn cô, một bên duỗi tay đi mở nước ấm, lại quay lại ôm eo cô, chậm rãi lột sạch sẽ đồ trên người cô. Ứng Hoan mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng dựa lên người anh, muốn che dấu sự ngại ngùng của mình, nhắc lại mau tỉnh lại: "Từ Kính Dư! Anh đừng quên còn phải thi đấu, còn có giải quán quân!"

Từ Kính Dư cười: "Ừ, không quên."

Anh nâng chân cô lên, tháo giày cao gót của cô ném ra ngoài phòng tắm.

Hai giây sau, cái còn lại cũng bị anh ném văng ra

Ứng Hoan: "......"

Từ Kính Dư cúi đầu hôn cô, thanh âm khàn khàn: "Bảo bối nhỏ, bắt đầu ôn tập từ nơi này được không?

Ứng Hoan thở dốc: "Anh đừng... trước một tháng, không thể làm, trước kia anh đã nói, anh mất trí nhớ sao?"

Từ Kính Dư mắt điếc tai ngơ, dỗ cô: "Ngoan, em không muốn sao?"

Cả người Ứng Hoan bị anh làm cho nhũn ra, lý trí đã mất một nửa, nhưng cô vẫn cố kiên trì: "Anh đừng..."

Từ Kính Dư bế cô đặt lên mặt bàn pha lê, cả hai người đều bị ướt, dính sát vào nhau. Hộ hấp của anh càng nặng nề, cười lạnh bên tai cô: "Xa lạ? Làm xong thì tốt rồi."

"...."

Thân thể Ứng Hoan run lên, sắp bị anh chọc tức điên rồi.

Từ Kính Dư hoàn toàn phóng túng, lấy tất cả những tư thế đã từng làm ôn tập lại một lần.

Cái gì thi đấu, cái gì cấm dục. Cái gì phá giới, đều là chuyện ma quỷ!

Ứng Hoan không bao giờ tin Từ Kính Dư nữa!

(Tôi đang ôn thi nên đến đây thôi, lần sau tôi xuất hiện chính là phần còn lại của chương này, dài muốn chết.)