Không Thể Thoát Khỏi Nhân Vật Phản Diện

Chương 42




Bên cạnh đó, việc xin giấy phép kinh doanh và tạo dựng vị thế sẽ mất khá nhiều thời gian. Nhưng vì con rất thông minh nên chắc chắn sẽ bắt kịp thôi.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Trước giọng nói thì thầm trưởng thành, Valletta cuối cùng cũng phải bỏ cuộc. Cô thở dài thườn thượt.

Điều duy nhất cô hối hận chính là cô đã phải làm theo điều mà mình không muốn.

“Nếu cần gì hay quan tâm đến vấn đề nào đó, con có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”

“Khi nào thì lớp học bắt đầu?”

“3 ngày sau. Vì có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.”

Cô phải tiếp tục lãng phí thời gian trong 3 ngày tới? Dù sao chờ đợi 3 ngày với một kế hoạch định sẵn còn tốt hơn chờ 2 tuần mà không có kết quả gì.

Cuối cùng thì Valletta cũng gật đầu.

“Ngài có dụng cụ giả kim nào không?”

“Chỗ ta có những dụng cụ đơn giản, nhưng phần còn lại…”

Các công cụ giả kim rất cần thiết đối với các nhà giả kim. Trong phòng điều chế của một nhà giả kim thuật, sẽ có một cây bút và giấy để vẽ sigil, một lọ rỗng để điều chế dược, và thường là một lọ đựng các loại thảo mộc với công thức bảo quản trên đó.

Cho dù đó là vòng tròn giả kim thuật hay vòng tròn ma thuật, điều cơ bản của cơ bản là hình tròn. Nếu hình tròn bị bóp méo hoặc hai bên không đối xứng, nó sẽ không thể phát huy sức mạnh của mình.

Các pháp sư có thể vẽ vòng tròn bằng ma thuật, nhưng với giả kim thuật thì phải vẽ bằng tay. Vì vậy, trong phòng điều chế của nhà giả kim nên có compa và công cụ kỹ thuật.

Tất nhiên Valletta có thể làm được mà không cần công cụ, nhưng cô không thường làm như vậy. Hầu hết các dụng cụ ở nhà Bá tước đã biến mất.

“Con không có dụng cụ khi còn ở dinh thự Bá tước à? Đối với một nhà giả kim, dụng cụ chính là thứ gắn liền…”

Trước những lời chất vấn của Carlon Delphine, trán của Valletta trở nên nhăn sâu.

Cô nghiêng đầu với vẻ khó hiểu và từ từ mở miệng.

“Cái gì gắn liền với dụng cụ?”

“…Chẳng phải đó là điều bình thường khi sử dụng dụng cụ trong thời gian dài sao? Có lẽ vì con thường làm bằng tay.”

Valletta cau mày ngược lại, cho thấy cô không thể hiểu được điều đó.

“Tôi không biết, vì tôi chưa bao giờ nghĩ các dụng cụ lại có ý nghĩa khác.”

Nếu thay đổi thì cứ thế thay đổi. Nếu bị mất đi thì tức là nó đã bị lấy đi. Bá tước Delight luôn thay đổi đồ đạc trong phòng điều chế của cô mỗi khi ông ta thấy buồn chán, nên cô không có thời gian phụ thuộc vào nó.

“…Ta hiểu, ta hiểu rồi.”

Carlon Delphine gật đầu.

“Vậy thì chúng ta sẽ mua một số vật liệu và dụng cụ. Tốt hơn hết là hãy tự mình chọn những dụng cụ mà con cần.”

“Chẳng phải ngài nói tôi không được ra ngoài sao?”

“Nếu đi với ta thì không sao. Tất nhiên là con sẽ mặc áo choàng.”

Ông nói kèm theo một nụ cười. Valletta nhấp trà lạnh và tỏ ý đã hiểu.

“Và chúng ta cũng phải đến cửa hàng để thợ may lấy số đo. Cho trang phục dự tiệc và trang phục bình thường.”

“…Ngài không thường gọi thợ may đến dinh thự à?”

“Nếu con muốn thì ta sẽ gọi người đến, nhưng ta không muốn người lạ bước vào dinh thự của mình.”

Valletta lặng lẽ gật đầu. Nhưng bên trong đầu cô trở nên phức tạp.

Sau tất cả, chuyện ăn mặc không thể không cần tiền. Và để trông như được Công tước bảo hộ, trang phục phải thật chỉn chu.

“Thật mừng vì mình đã có cách kiếm tiền.”

“Tôi có thể hỏi ngài một câu không?”

“Cứ hỏi bất kì điều gì con muốn.”

“Giá của ma dược thường vào khoảng bao nhiêu? Tôi biết ma dược được xếp hạng dựa theo độ tinh khiết – hạ cấp, trung cấp, cao cấp và thượng cấp. Tôi rất tò mò về giá trị của từng loại.”

Sau khi nghe câu hỏi của Valletta, Carlon Delphine đặt tách trà xuống và dựa vào ghế.

Đây cũng là kiến thức cơ bản thường được biết đến. Tuy nhiên, có vẻ như không có ai cho Valletta biết.

“Khi số lượng nhà giả kim giảm dần và bắt đầu độc quyền cho Hoàng cung, thường dân muốn tìm ma dược cũng rất khó.”

“Vâng.”

“Thực ra, ngay cả quý tộc cũng chỉ có thể mua những loại ma dược từ cấp thấp đến trung cấp nếu có đủ tiền. Bởi vì Hoàng gia bán lại cho quý tộc.”

Valletta tròn mắt trước lời nói của Carlon Delphine.

Hoàng gia độc quyền về ma dược và bán chúng. Đây là lần đầu tiên cô nghe về chuyện này.

Cuộc sống khi cô kết hôn với Hoàng Thái tử hiện ra trước mắt cô.

“Giá do Hoàng gia quy định đối với ma dược cấp thấp là 5 triệu bel. Tức 5 đồng vàng. Ma dược trung cấp là 10 triệu bel tương đương 10 đồng vàng.”

Sau khi nghe ông giải thích, Valletta cắn môi và nhăn nhó. Bởi vì cô vẫn chưa hiểu hết lượng thông tin vừa nghe được.

“5 triệu bel đáng giá bao nhiêu?”

Vì khi ra ngoài, cô quyết định sẽ hỏi giá trị của món đồ hoặc hỏi qua người hầu. Cô đã biết giá trị của những lọ ma dược, bây giờ cô sẽ có thể trả cho ông ấy một khoản tiền như thanh toán chi phí sinh hoạt.

‘“Nếu cần được giúp đỡ thì con bé có thể nói ra.”

Điều đó chỉ có nghĩa là đã rất nhiều lần cô ấy đưa tay ra cầu cứu nhưng lại bị giẫm lên.

Đó là điều mà cô không bao giờ mong đợi. Nếu bạn không biết cách làm, điều đó có nghĩa là bạn đã quen với việc lo lắng, chịu đựng và giữ im lặng.

“Một triệu bel là chi phí sinh hoạt trung bình của một gia đình bình thường bốn người mỗi tháng. Và đối với dân thường, một lọ ma dược cấp thấp có giá trị bằng 5 tháng tiền sinh hoạt và một lọ ma dược trung cấp có giá trị bằng 10 tháng. ”

Valletta tròn mắt trước lời giải thích đầy bất ngờ.

“Vậy còn loại cao cấp và thượng cấp thì sao?”

“Đối với những thứ đó, người bán thường sẽ định giá. Đặc biệt là ma dược cấp cao, ngay cả Hoàng gia cũng không sở hữu rất ít vì người có thể chế tạo ra nó rất hạn chế. ”

“À…”

Valletta nuốt nước bọt và thở dài.

Cô rất vui vì cô không nói ra chuyện mình có thể điều chế ma dược thượng cấp. Ngược lại, nếu cô nói mình có thể điều chế 60 lọ ma dược thượng cấp sẽ nảy sinh vấn đề lớn.

“Hoàng gia không muốn bán ma dược cao cấp. Như ma dược thượng cấp mỗi năm chỉ có 1 đến 2 lọ, tuy họ không thiếu ma dược vì một lọ ma dược trung cấp có thể dễ dàng chữa lành những vết thương nghiêm trọng.”

Valletta tập trung lắng nghe Carlon Delphine.

Rõ ràng, chất lượng thông tin của những gì cô ấy nghe được từ những tin đồn và nghe được lời giải thích của chính mình là khác nhau.

“Ma dược còn được đem ra đấu giá và đem đi bán bằng cách đấu thầu.”

“…Đấu giá?”

“Ừm, ta đang phải kinh doanh bằng cuộc sống con người đấy.”

“Tạo sự cạnh tranh bằng cách bán những vật phẩm giới hạn với giá cao cũng không tệ.”

Valletta suy nghĩ rồi lẩm bẩm.

Trước những lời đó, mắt Carlon Delphine mở to. Đó là biểu cảm như vừa nghe được điều gì đó bất ngờ.

Valletta hơi giật mình sau khi nhìn thấy biểu hiện như vậy của Carlon Delphine.

“A…”

Cô chậm rãi suy nghĩ về những gì mình vừa nói ra và chớp mắt.

Sau đó cô xoa trán thở dài.

Trước hành động của Valletta, miệng Carlon Delphine lén nở một nụ cười gượng gạo.

Đây là ý tưởng từ một đứa trẻ vẫn chưa làm chủ được các cảm xúc khác nhau của mình.

Như thể thế giới của cô ấy được chia thành những thứ có lợi và những thứ không có lợi cho bản thân.

Càng nói chuyện, ông càng dõi theo cô nhiều hơn, và ông dần thấy rõ sự tàn tạ và suy sụp của cô nhóc tưởng chừng như bình thường này.

Mặc dù cô không nhận ra giá trị của bản thân.

“Vậy, giá cả thường là bao nhiêu?”

“Tối thiểu là 20 triệu bel, giá trung bình là 35 triệu bel. Tùy vào trường hợp và nhu cầu của người mua còn có thể lên đến 50 triệu bel.”

“Còn ma dược thượng cấp?”

“Loại đó chưa bao giờ được công bố, nhưng nếu mang đi đấu giá, có lẽ giá ước tính thấp nhất là 100 triệu bel. Ta thực sự không biết giá còn có thể cao đến mức nào.”

Vậy giá trị của ma dược thượng cấp là 100 đồng vàng. Cái giá bằng chi phí sinh hoạt trong 90 tháng của một gia đình thường dân. Có nghĩa là nếu họ không chi tiêu và tiết kiệm chi phí sinh hoạt trong vòng 8 năm thì mức giá thấp nhất sẽ còn cộng dồn thêm nhiều nữa.

Đó là cái giá quá đắt để trả cho một lọ ma dược. Rõ ràng cái giá là đối với thường dân là rất cao.

Tuy nhiên, không có gì mà quý tộc không thể mua được nếu họ có tiền và đặt hết tâm trí vào thứ đó.

Một lọ ma dược thượng cấp rất lợi hại. Sức mạnh của nó đủ để mọc lại một chi đã bị cắt đứt.

Có thể điều chế 10 lọ mỗi ngày đã là mất cân bằng.

“Mình có phải là vật đền bù cho cái thế giới này không?”

Valletta chậm rãi xoa mặt, cảm thấy nản lòng.

“Nhưng người này không biết mình có thể điều chế ma dược thượng cấp.”

Bá tước Delight thì biết rõ. Cô bị ép phải công khai trình diễn giả kim thuật trước mắt bọn họ, nên họ không thể không biết.

Cô không bao giờ có thể giữ kín chuyện này hoàn toàn. Chắc chắn sẽ có người biết đến giá trị của cô.

“Còn ma dược bán ở thế giới ngầm có giống như vậy không?”

“Không khác là bao. Có khi còn cao hơn một chút.”

Cô gật đầu trước câu trả lời của Carlon Delphine.

Cô không biết những bộ váy và trang phục bình thường sẽ có giá bao nhiêu, nhưng hai hoặc ba lọ ma dược cao cấp có lẽ là đủ để mua quần áo cho một đứa trẻ.

“Cảm ơn ngài đã cho tôi biết. Tôi sẽ ghi nhớ rõ. Còn bây giờ, tôi xin phép rời đi.”

“Nhân tiện, Therion nói muốn học kiếm thuật, vì vậy ta đang nghĩ đến việc tìm thầy dạy cho thằng bé. Thằng bé ấy… nếu dạy cho nó thì có ổn không?”

Valletta đang chuẩn bị đứng dậy thì quay lại, nghiêng đầu với vẻ mặt khó hiểu.

Carlon Delphine cau mày nhìn cô với vẻ mặt trống rỗng.

“Ngài nên hỏi thằng bé xem nó có muốn không. Tôi nghĩ không cần thiết phải hỏi qua tôi.”

“Con không phải người giám hộ của thằng bé sao?”

Người giám hộ? Hơi khác một chút. Valletta không nghĩ nhiều đến việc bảo vệ đứa trẻ.

Bởi vì cô sẵn sàng bỏ lại thằng bé và đi một mình nếu cô rơi vào nguy hiểm.

“Không, là tự thằng bé muốn theo tôi rời khỏi Ma tháp, chỉ vậy thôi.”

“Vậy sao?”

“Vâng, và tôi nghe nói tên đáng ghét kia đã khuyên thằng bé học kiếm…”

Anh ta chắc hẳn đã thấy nhiều tiềm năng từ đứa trẻ.

“Ta đoán thằng bé rất đa tài.”

Vì Reinhardt ghét những người ngu ngốc mà. Valletta chớp mắt trả lời.

Carlon Delphine gật đầu nặng nề. Đôi mắt thờ ơ của Valletta cuối cùng cũng cụp xuống.

“…Thật rắc rối.”

Cô không có tình cảm, và giữa cô với những người khác có một ranh giới. Cô luôn phân định rõ và không bao giờ vượt quá ranh giới ấy. Đó là ánh mắt của một người đã quen với việc cắt đứt những mối quan hệ.

Carlon Delphine tiếp tục nhìn tách trà mà cô đã uống hết vì giữ phép lịch sự. Ông ngồi ở bàn trà một hồi lâu.