Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 53




Quả nhiên, anh ta bất chợt đứng dậy, cầm súng bắn tỉa lia về vị trí của tôi một cách chính xác, động tác liền mạch, dứt khoát cứ như thể trên mông anh ta có mọc thêm hai con mắt vậy.

Nhưng trong lúc Hà Truân làm như vậy tôi đã nhào tới từ trên cây, áp đảo Hà Truân trên mặt đất bằng chính cơ thể của tôi.

Sau đó, nắm chặt thời cơ, giơ khối gạch vàng khảm kim cương (đã xuất hiện từ Chương thứ 100 trở đi) mà dì Bích đã tặng tôi ra, không nói hai lời, đập thẳng vào đầu của anh ta.

May mắn là tôi đập trúng Hà Truân.

Bất hạnh là Hà Truân không bị tôi đập ngất.

Vì vậy, xuất hiện tình huống, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt nguy hiểm mười phần.

Ở hắn nhìn soi mói, chung quanh nhất thời lâm vào một hồi tĩnh mịch, liền Phong Đô ngưng.

Trong lúc anh ta nhìn chăm chú, ngay lập tức xung quanh rơi vào yên lặng, ngay cả gió cũng ngừng thổi.

Tôi nghĩ, lần này tôi chết là quả chắc!

Đã như vậy … Không bằng đánh thêm mấy lần nữa.

Vì vậy, tôi lại giơ cục gạch lên cao, một lần nữa đập mạnh vào cái đầu cứng rắn của anh ta.

Thế nhưng, lần này không đánh trúng, vì Hà Truân đã nắm tay của tôi, dùng sức bẻ một cái.

Một cảm giác đau nhức từ xương cổ tay truyền tới, thiếu chút nữa là tôi kêu lên tiếng - - thật mất mặt!

Sự đau nhức này tăng lên đồng thời với sự tức giận vì ẩn núp quá lâu, làm cho tôi đưa ra một quyết định: đã không để ý đến mặt mũi thì sao không làm cho tới cùng luôn?

Kết quả là, tôi há to mồm, cắt luôn lên ngực anh ta.

Mặc dù, ngực của anh ta cực kỳ cứng rắn, ngay cả gạch đập vào cũng không để lại dấu vết, nhưng dù sao hàm răng của tôi cũng rất lợi hại, có thể cắn tạo thành vết răng trên xích sắt, cho nên một lần cắn này cũng là rách da chảy máu.

Còn chưa kịp hưởng thụ vị ngon của máu kẻ thù đang lan tràn trong miệng thì tôi đã bị đánh ngã vật xuống đất.

Quả đấm của Hà Truân như là búa sắt, đánh thẳng vào má phải của tôi, ngay lập tức cả khuôn mặt đều tê dại, trong miệng cũng tuôn ra một chút máu nóng.

Mọi thứ trong đầu đều trở nên hỗn loạn, một cú đánh kia đã đánh tất cả thành nước ép trái cây.

Âm thanh của Hà Truân vang lên bên tai tôi, ong ong: “Tôi nhớ rằng đã từng nói với cô nhiều lần, chỉ có thuận theo tôi thì mới không bị thương tổn.”

Tôi nổi giận.

Mặc dù đầu của tôi thực sự choáng váng, gương mặt của tôi đã sưng vù, thần trí của tôi không còn minh mẫn.

Nhưng tôi biết tôi đã thực sự nổi giận.

Tôi không trách anh ta đánh tôi, dù sao tôi cũng đập anh ta trước.

Nhưng anh ta ngàn vạn lần không nên đánh vào mặt của tôi.

Đối với phụ nữ, khuôn mặt có tầm quan trọng tương đương với dưa chuột của đàn ông.

Tôi chỉ cắn vào ngực của Hà Truân, anh ta lại dám trả thù ở trên mặt của tôi! ! !

Chị dâu có thể nhẫn nhịn nhưng anh trai thì không thể, tôi đã rơi vào trạng thái điên cuồng rồi, vì thế, tôi làm ra chuyện tiếp theo: tôi chợt nhào tới, giơ móng tay sắc nhọn như vuốt mèo ra, đè Hà Truân trên đất một lần nữa.

Sau đó, giống như người phụ nữ háo sắc, cố gắng cởi dây lưng của anh ta ra, rồi liều mạng cởi quần ngụy trang ra, nhắm ngay chỗ nhô ra …. trong quần lót mà cắn tới. (Editor: Chỗ này các tình iu tự hỉu nhỉ? He he!)

Chẳng lẽ chỉ cho phép anh ta đánh vào mặt tôi mà không cho phép tôi cắn tiểu kê kê của anh ta?

Trên đời này không thể có chuyện vô lý như vậy được!

Tôi nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi, bất chấp mạng sống tiếp tục công kích bộ phận quan trọng của Hà Truân .

Miệng vừa cắn xuống, vì Hà Truân né tránh kịp nên tôi chỉ có thể cắn vào quần lót của anh ta.

Anh ta càng lẩn tránh về phía sau, tôi lại càng tiến lên áp sát anh ta, cứ như vậy, trong lúc giằng co, quần … của anh ta bị hàm răng của tôi cắn rách một miếng vải lớn.

Nói một cách dễ nghe thì nửa thân dưới của anh ta chỉ có cái mông là được che kín bởi vải vóc.

Nói một cách khó nghe thì bộ phận quan trọng ở nửa thân dưới của anh ta bị lộ hoàn toàn.

Tôi là người thật thà, mặc dù Hà Truân là kẻ địch của tôi nhưng tôi lại phải thừa nhận những ưu điểm của anh ta.

Ví dụ như, bộ phận quan trọng của Hà Truân, giờ đây, đang bị phơi bày trước mắt tôi … tôi chỉ có thể đồng ý với câu nói của bác sĩ con vịt, nó hoàn toàn chính xác: “Nếu như tôi sống ở đây lâu hơn một chút, thì có phải hay không phần phía dưới cũng lớn hơn một chút?”

Hùng vĩ, cái kia …. của Hà Truân quả thực là hùng vĩ.

Tôi nhìn thẳng vào đó.

Trung Quốc có câu châm ngôn, trên đầu chữ sắc có đao, trong lúc tôi vì sắc tâm phát tác mà mất hồn quan sát, trong nháy mắt, Hà Truân đã áp đảo ngược lại tôi.

“Cô thật sự đã chọc giận tôi.”

Đôi mắt của mãnh thú bỗng nhiên lóe sáng, cánh tay vạm vỡ đè tôi trên bùn đất, sau đó, cả cơ thể màu đồng như một ngọn núi đè tôi xuống.

Anh ta hôn tôi, mang theo khí thế không cho người khác phản kháng.

Đôi môi của anh ta cứng rắn hôn tôi một cách nóng bỏng, giống như là lấy hòn đá đập vào miệng của tôi, nụ hôn của anh ta thật cuồng bạo, ngỗ ngược, không kiềm chế được.

Nụ hôn của người thợ săn!

Lưỡi của anh ta cực kì vô lễ, khuấy đảo bốn phía trong miệng của tôi - - tàn sát bừa bãi.

Hai bàn tay của anh ta, từ trên mặt tôi đưa vào trong áo, bao phủ lấy bầu ngực mềm mại, trắng trẻo, trêu chọc, cảm thụ

Quả thật, người đàn ông này quá mạnh mẽ.

Vì vẫn còn thấy đau ở trên mặt, cơn tức giận của tôi chưa tan hết, nên tôi muốn khép lại hàm răng ngay lập tức, cắn đứt đầu lưỡi của anh ta.

Nhưng động tác của Hà Truân nhanh hơn, anh ta nhanh chóng thu lưỡi lại, ngẩng đầu lên, cách xa tôi.

“Người phụ nữ chết tiệt này, cô đúng là một con mèo hoang.” Anh ta nhíu chặt lông mày, hình dung tôi như vậy.

“Như vậy, anh chính là chim rừng.” Tôi dùng mắt liếc tới bộ phận quan trọng vẫn lộ ra ngoài của anh ta.

Mèo ăn thịt chim, tôi thắng rồi!

Dĩ nhiên, đây là tự tôi nghĩ như vậy.

Nhưng cách nhìn của Hà Truân là hoàn toàn khác, hơn nữa là rất rất khác.

Tôi nghe thấy anh ta nói: “Mắt của cô nhìn không rõ rồi, đây không phải là chim bình thường mà phải là đại điêu - chim đại bàng cực lớn.”

Nghe xong, tôi rét lạnh trong lòng.

Dù mèo hoang có lợi hại đến đâu thì cũng không phải là đối thủ của đại điêu - chim đại bàng lớn.

Nhưng tôi chưa bao giờ biết đến chuyện chịu thua, dù anh ta là thần điêu thì tôi cũng quyết chí bắn hạ.

Lúc này, tôi lại lần nữa há to miệng – đỏ như chậu máu - cắn vào lỗ tai của anh ta.

Ánh mắt Hà Truân rất nhanh, ngay lập tức anh ta lui về phía sau, tôi cũng thuận theo thế tấn công, đè anh ta một lần nữa ở trên đất, hơn nữa còn tăng thêm sức nặng - - hai chân tôi dạng hai chân ra, ngôn xuống bụng anh ta, nâng mông lên, cố gắng ngồi xuống thật mạnh.

Chính là hận không thể đè cho anh ta lòi ruột ra ngoài.

Trong lúc mông dùng sức ngồi xuống, đồng thời tay cũng nắm thành nắm đấm, đấm vào mặt của Hà Truân.

Bởi vì có thâm thù đại hận nên dù có đập nát cái khuôn mặt ngang ngược nhưng hấp dẫn này tôi cũng không thấy đau lòng.

Anh ta đấm vào bụng của tôi, tôi đau đến nỗi đổ mồ hôi hột, co rúc như con tôm trên mặt đất.

“Anh có phải là đàn ông không? Sao lại đánh phụ nữ chứ?” Tôi cố nhịn cơn đau như dời sông lấp biển, cắn răng tố cáo.

“Tôi cũng không đánh phụ nữ.” Hà Truân ngồi dậy, liếc nhẹ tôi một cái.

Thật ra, cẩn thận mà nói, bộ dáng anh ta bây giờ vô cùng nhếch nhác - - bởi vì vừa mới vừa lăn lộn, một mảnh rừng rậm màu đen của nhà anh ta bị một cọng cỏ dại dính lên, gió thổi, run lẩy bẩy.

Nhưng ngay cả như vậy thì khí chất vương giả trên người anh ta cũng không thay đổi, đừng nói chỉ là bị dính một cây cỏ dại ở nơi đó, dù là có bị treo một cái cân thì cũng vẫn uy nghi, hiển hách như thường.

“Nói hươu nói vượn, vậy cô còn ba phen bốn bận bị tôi làm cho nằm bẹp dí thì sao?” Tôi nghĩ Hà Truân đang mở cặp mắt thú dữ ra nhìn tôi mà nói dối.

Anh ta đè bẹp tôi, các đồng chí đều nhìn thấy.

Hà Truân quay mặt lại, hai má siết chặt, làn da màu đồng trơn mịn lướt qua như tơ lụa: “Bởi vì tôi không coi cô là phụ nữ.”

Ác thật! Không chỉ giày vò cơ thể của tôi mà còn hành hạ tinh thần của tôi nữa, Hà Truân à, lực sát thương của anh đúng là rất mạnh.

Anh ta nói không coi tôi là phụ nữ, vậy hai bàn tay gian tà của anh ta sao còn lưu luyến đến quên đường về trên bộ ngực cỡ lớn của tôi - - người không được coi là phụ nữ?

Yêu mến làm cho bọn chúng trở thành cơ ngực của đàn ông ư?

Hà Truân à Hà Truân, anh nên học theo Lý Lý Cát nuôi một con chó rồi kết nghĩa huynh đệ với nó luôn đi!

Hà Truân cũng không thể nghe thấy được mấy lời oán thầm trong lòng tôi.

Trong mắt của anh ta, giờ đây, có ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt: “Thế nào? Có muốn tiếp tục không? Dĩ nhiên … Tôi hi vọng sức lực của cô có thể bền bỉ hơn chút nữa.”

Giống như bọn trẻ vậy! Chúng đều hi vọng món đồ chơi mà chúng yêu thích không bị hỏng một cách nhanh chóng như thế!

Cơn đau ở bụng vẫn lan tràn, như thủy triều không ngừng xông lên.

Hà Truân thật sự không nể tình tẹo nào, tôi nghĩ, dù là một người đàn ông cao to vạm vỡ nếu bị đánh một đấm này thì cũng khó mà chịu được.

Co ro nằm trên mặt đất, đôi mắt của tôi bắt đầu tìm kiếm vũ khí thân cận của tôi - - Cục gạch yêu thương.

Đáng tiếc, trong lúc đánh nhau, cục gạch yêu dấu của tôi đã bị vứt xa chỗ của tôi tới mấy mét, dù tôi có cắt đứt tứ chi rồi nối lại với nhau cho dài thì cũng không thể với tới được.

Tôi đưa tay ra hết mức có thể, ở trên đất bùn, cố gắng lẳng lặng nắm một vật nho nhỏ.

Vật thể màu bạc, dưới ánh sáng mặt trời phát ra ánh sáng nhẹ.

Chính xác là, vật này vẫn luôn nằm trong túi quần của Hà Truân, lúc nãy bị tôi cố gắng xé nát chiếc quần quân nhân đó nên mới rơi ra ngoài.

Tuyệt đối không phải là súng, nhưng theo tôi, nó có lực sát thương còn mạnh hơn cả súng.

Tôi lặng lẽ giữ nó trong lòng bàn tay, môi nở một nụ cười cợt nhả: “Tôi thì tôi lại hi vọng bộ phận nào đó của anh sẽ không dễ dàng bị bốc cháy.”

Nói xong, tôi lấy vật nhỏ đó ra, đưa sát tới mảnh rừng rậm nhỏ màu đen của Hà Truân, bật một cái, “tách tách” một tiếng, đá lửa ma sát, một ngọn lửa nhỏ xinh đẹp hiện ra.

Tự xưng là Đại Điêu thật sao?

Được, hôm nay tôi rất vui lòng nướng chín Đại Điêu!!!!

Đúng vậy, cái vật nho nhỏ màu bạc kia chính là bật lửa.