Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu!

Chương 49




Nhất thời không nói gì, vẫn là Đào Nhiễm thấp giọng mở miệng: "Tổng giám đốc Ngụy, vậy tôi về trước. "

Ngụy Tây Trầm cũng không nói gì, mở cửa xe xuống xe, đi tới trước mặt cô, ánh đèn mờ mịt, anh nắm cằm cô, Đào Nhiễm vội vàng lui về phía sau.

Chỉ trong một thời gian ngắn đã đủ cho anh thấy rõ ràng, khuôn mặt trắng của cô đã nổi lên những đốm đỏ mờ nhạt.

Đào Nhiễm khó khăn quay đầu đi. Trước kia cô là cô gái cho dù ngã xuống đất cũng sẽ là người đầu tiên chú ý đến mặt có bị thương hay không.

Cô không muốn Ngụy Tây Trầm nhìn thấy bộ dáng của mình bây giờ.

Năm đó cô 16 tuổi, nhà họ Đào chưa ngã ngựa, cô khí phách hăng hái, bên người có rất nhiều bạn tốt. Kiều Tĩnh Diệu, Lam Hải Dương, Hứa Thâm đều biết cô không uống được rượu, vừa uống sau vài tiếng đồng hồ sẽ nổi lên ban đỏ.

Năm đó, cô có người đau lòng, sau đó phiêu bạt ở nước ngoài, cô vì xin lỗi người ta sẽ uống rượu, vì một công việc bán thời gian cũng uống rượu. Sẽ không có ai ngăn cản, bởi vì cô không ai yêu, cũng không ai đau lòng.

Thường thường khi đó, cô sẽ tránh Trình Tú Quyên, chờ ban đỏ biến mất rồi mới xuất hiện.

Cô co rúm lại trong bóng tối, những cái ban đỏ xấu xí, bẩn thỉu, cô cả đời cũng không muốn Ngụy Tây Trầm nhìn thấy. Thứ cô muốn hiện giờ đã rất ít, anh nhớ rõ Đào Nhiễm năm 16 tuổi là đủ rồi.

Là một người thích cười, là cô gái nhỏ giống như ánh mặt trời.

Đào Nhiễm cúi đầu, đập phải đầu cũng không khóc, lúc này lại không khống chế được rưng rưng. Câu nói tiếp theo của anh khiến cô run rẩy.

Giọng nói của người đàn ông lạnh nhạt và vô tình: "Hóa ra thực sự sẽ bị dị ứng, tại sao không cầu xin tôi? Sao không nói tôi không muốn? Không phải cô yêu đẹp sao? "

Anh biết! Anh biết điều đó, nhưng anh vẫn làm điều đó!

Cô như rơi xuống một hang động băng.

Rõ ràng là đêm hè, lúc ngón tay anh lần nữa chạm đến, lại lạnh như băng.

Nguỵ Tây Trầm chạm đến dòng nước mắt của cô.

Nóng, nóng rát. Hoá ra cô cũng sẽ khóc vì anh. Anh nên thoả mãn.

Anh đổ máu vì cô, vậy thì cô phải rơi nước mắt vì anh. Anh máy móc lau sạch những giọt nước mắt kia, không phân biệt được có phải là những giọt nước mắt kia thiêu đốt tay anh hay không, anh bị nóng đến đau nhức.

Nhưng đừng mềm lòng, anh nói với chính bản thân mình. Một lần nữa thì thực sự sẽ chết. Sống đau đớn đến chết, một người giãy giụa trong những hồi ức vô vọng, trở thành một người điên, một kẻ ngốc.

Anh mạnh mẽ rút tay về, tựa vào xe, khống chế tay run rẩy, sờ một điếu thuốc rồi châm lửa.

Ánh lửa lóe lên trong bóng tối của màn đêm.

Anh đau quá, anh đã làm được. Nhưng sao lại đau quá.

Đào Nhiễm đã lau khô nước mắt, cô không hề liếc mắt nhìn anh một cái, lảo đảo chạy về phía căn hộ cũ.

Anh không phải Nguỵ Tây Trầm, không phải Nguỵ Tây Trầm của Đào Nhiễm nữa.

Tình yêu của cô, nỗi buồn của cô, thời gian ngây ngô thời thiếu nữ của cô, quấn quýt của cô sẽ không thuộc về người hiện tại làm tổn thương cô nữa.

Thì ra cái gì đỡ rượu đều là giả, anh muốn khẳng định cô là kẻ lừa đảo, muốn nhìn cô làm nũng bán si, thậm chí cúi đầu đi cầu xin anh.

Anh đang xem một chuyện cười.

Cô giả vờ bình tĩnh uống rượu rất buồn cười phải không? Cô lặng lẽ nhìn bộ dạng của anh rất buồn cười phải không? Cô ôm chặt anh nói mình khó chịu càng buồn cười hơn có phải không?

Gió mùa hè dịu dàng, làm khô đi những giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt cô.

Cô nép vào trong hành lang, vùi mặt vào đầu gối, cảm thấy mình bước vào một màn đánh cờ tàn nhẫn. Cô khóc đến thống khoái, nhưng trong miệng nghe toàn nức nở.

Cô cả đời này, có lẽ cũng chỉ rung động một lần như vậy. Bây giờ lại bị người ta ném vỡ vụn.

Cô trời sinh thiếu dũng khí và tình cảm, trái tim so với người thường thiếu một khiếu*, nhưng cho tới bây giờ, chưa từng có ai nói cho cô biết, yêu thì ra đau đớn như vậy.

Cô đã quá yêu anh.

Cô cảm thấy mình vừa chật vật lại đáng thương, bị anh đùa giỡn xoay vòng. Chắc đây là những gì anh muốn cô nếm thử.

Đào Nhiễm không biết mình khóc bao lâu, trên mặt đã sưng đỏ một mảnh. Cô không dám để Trình Tú Quyên phát hiện. Bà là người duy nhất hiện giờ sẽ thương cô.

Ánh đèn của khu dân cư đối diện chỉ còn lại một hai ngọn đèn, cô chống người lên, ở chỗ bóng tối nhìn về phía chỗ Nguỵ Tây Trầm vốn đỗ xe.

Bóng tối bao quanh, không có gì cả.

Anh đã đi rồi.

Cô ngồi một mình trên bậc thềm lạnh lẽo, mặc cho gió mùa hè thổi căng da mặt, khô khốc đau đớn.

Cô biết mình sẽ không bao giờ có những giấc mơ ngọt ngào nữa. Chàng trai của cô đã không còn nữa.

~

Sáng sớm, lúc Văn Khải nhận được điện thoại của Ngụy Vân Vân còn có vài phần không tỉnh táo.

"Cái gì, một đêm không trở về sao? Yo... Không có việc gì, lão đại đàn ông, cô quản lão đại làm cái gì đây. "

Giọng nói Ngụy Vân Vân lạnh lùng: "Anh nhanh lên đi, anh ấy cũng không đến công ty, hôm nay không phải là ngày tuyên truyền đồ trang sức sao? "

Văn Khải khẽ nguyền rủa một tiếng, rời giường mặc quần.

Thật ra hắn rất chán ghét Nguỵ Vân Vân, người này có chút kỳ quái, rõ ràng Ngụy Vân Vân đã cứu Nguỵ Tây Trầm, hẳn là phải như anh em, hẳn là phải đối với cô ta có phần cảm kích..

Nhưng trong lòng đối với cô ta luôn là thích không nổi.

7 giờ sáng.

Hắn gọi điện thoại cho Trương Tiểu Lan trước, Trương Tiểu Lan nói tối hôm qua Ngụy Tây Trầm đi dự tiệc. Văn Khải đương nhiên biết điều này, hắn nhướng mày, không biết xuất phát từ tâm lý gì, hỏi Trương Tiểu Lan - bạn gái Ngụy Tây Trầm là ai.

Lúc nghe được hai chữ Đào Nhiễm, cho dù Văn Khải có bình tĩnh đến đâu cũng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Cái gì! Đào Nhiễm đã trở lại.

Trách không được Ngụy Tây Trầm lại không bình thường!

Xong rồi, phải thay đổi, Văn Khải linh động, lại gọi mấy cuộc điện thoại, đem thông tin đăng ký nhân viên công ty vào tay.

Sau đó lái xe đến khu phố cũ.

Hắn nhìn thấy Nguỵ Tây Trầm dựa trên vô lăng, dưới đất đầy tàn thuốc.

Hóa ra ở đây cả đêm.

Văn Khải không biết nói cái gì cho phải, Ngụy Tây Trầm đột nhiên nhìn về phía hắn, thấy là Văn Khải, khàn giọng hỏi: "Sao chú lại tới đây? "

Văn Khải không nói gì: "Về công ty trước đi. "

Anh im lặng thật lâu, mới nói một cái ừm.

Văn Khải quyết định về lại công ty trước đã rồi nói sau.

Ngụy Tây Trầm cả một đường cũng không nói một câu, đến văn phòng liền xem kế hoạch dự án. Tám rưỡi, Ngụy Tây Trầm gọi điện thoại cho Trương Tiểu Lan: "Nói Đào Nhiễm mang cà phê vào. "

Trương Tiểu Lan phản xạ có điều kiện, muốn hỏi tổng giám đốc không phải buổi sáng không uống cà phê sao, nhưng một chuyện khác càng làm cho cô vui mừng hơn, cô giả vờ khó xử mà nói: "Tổng giám đốc, tôi đưa vào cho anh được không? Tôi cũng không biết Đào Nhiễm làm sao, giống như hôm nay không đến làm việc. "

Cô muốn mờ mịt cáo trạng một lần.

Bên kia hô hấp dừng lại một chút.

Trương Tiểu Lan muốn chờ tổng giám đốc nổi giận, nhưng chờ tới chỉ là tiếng điện thoại bận rộn.

Văn Khải thật ra không vui khi nhìn thấy Đào Nhiễm trở về, dù sao năm đó Ngụy Tây Trầm đã trải qua những gì, hắn rõ nhất.

Suýt nữa ngay cả mạng cũng mất.

Đời này hắn chưa từng nếm qua tình yêu, không hiểu đó là thứ gì, mỗi người sinh ra ở Thanh Từ cũng chỉ có một mục tiêu —— sống sót.

Hắn không cách nào lý giải Nguỵ Tây Trầm làm sao có thể vì một người phụ nữ, ngay cả dùng những hành vi thủ đoạn để sống sót cũng có thể vứt bỏ.

Chỉ chốc lát sau giám đốc nhân sự đi lên nói với Nguỵ Tây Trầm, sáng nay Đào Nhiễm xin nghỉ, nói là cùng mẹ đến bệnh viện khám bệnh.

Văn Khải nhìn tay Nguỵ Tây Trầm siết chặt.

Văn Khải đè vai anh lại: "Lão đại. "

Nguỵ Tây Trầm mặc trong chớp mắt, cười đâm: "Đây là báo ứng sao? Đào Hồng Ba ích kỷ dối trá, Đào Nhiễm vô tình vô nghĩa, hiện giờ cô ta và mẹ mình đều không dễ chịu. "

Văn Khải tặc lưỡi.

Nếu không phải người kia lúc nói chuyện, gân xanh trên trán đều muốn nhảy dựng lên, có lẽ sẽ thuyết phục hơn.

Yêu và hận thường chỉ cách nhau một dòng.

~

Sáng nay, tình huống Trình Tú Quyên không đúng.

Sau khi nôn mửa xong thì hôn mê.

Đào Nhiễm bất chấp cái gì mà đau lòng, lập tức đưa Trình Tú Quyên đến bệnh viện.

Lang thang bên ngoài phòng cấp cứu trong một thời gian dài, lo lắng và sợ hãi quay cuồng trong tim cô.

Cô hai bàn tay trắng, cuối cùng chỉ còn lại Trình Tú Quyên.

Mấy năm nay Trình Tú Quyên không muốn tiếp nhận hóa trị, bà nói cuối cùng dù sao cũng trở về với cát bụi, cần gì phải đi chịu cái tội kia.

Đào Nhiễm mơ màng hồ đồ, chỉ nhớ công việc không thể vứt bỏ. Cô gọi để xin nghỉ phép.

Trình Tú Quyên cần số tiền này.

Nguỵ Tây Trầm muốn như nào thì như thế ấy, chỉ cần anh có thể cứu Trình Tú Quyên.

Sau khi Đào Nhiễm rời khỏi bệnh viện, trong đầu vẫn còn quẩn quanh lời bác sĩ nói: Đã là giai đoạn cuối, chắc trong lòng cô cũng có tính toán. Cho dù đó là liệu pháp phóng xạ hay phẫu thuật, cũng chỉ kéo dài nhất thời thôi.

Cô cắn răng, trong lòng khó chịu và suy sụp suýt nữa đè bẹp cô.

Cô có thể cầu xin ai? Ai có thể cứu cô?

Trên đường người đến người đi, tiếng còi xe, tiếng ồn ào, tất cả đều giống như cách xa cô.

Cô run rẩy, đúng, không liên lạc được với Kiều Tĩnh Diệu, còn có thể có Lam Hải Dương, Hứa Thâm...

Nhưng làm thế nào để liên lạc với họ? Số điện thoại của họ đã bị hủy cùng với điện thoại di động bị hỏng nhiều năm trước.

Tựa như năm tháng trôi qua, không còn dấu vết trong cuộc sống của cô.

Cô dường như đi vào ngõ cụt, gặp ác mộng không có kết thúc.

Đến cuối cùng, cô chỉ có thể cầu xin anh.

Đào Nhiễm đón xe đi về phía công ty.

Cô một đường bất chấp ánh mắt kỳ quái khi mọi người nhìn thấy mặt mình, đốm đỏ trên mặt còn chưa tan hết.

Làm gì còn vẻ đẹp trước đây lay động lòng người? Nhưng đó là hy vọng duy nhất của cô.

Mười bảy tầng, mười bảy tầng...

Trương Tiểu Lan nhìn thấy bộ dạng này của Đào Nhiễm, giật mình mím môi lại. Ngay cả Đào Nhiễm chạy đến văn phòng tổng giám đốc cũng không dám ngăn cản.

Đào Nhiễm đỏ mắt, cúi chào người đàn ông thật sâu: "Tổng giám đốc Ngụy, cầu xin ngài cứu mẹ tôi. "

Nguỵ Tây Trầm ngước mắt lên, nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô.

Anh đột nhiên nghĩ, năm đó khi mình sắp chết, cô có khổ sở như vậy hay không?

Dù cho đối với anh có một chút thương tiếc, anh cũng sẽ không vô vọng như vậy.

Anh cười khẽ một tiếng, nắm tay siết chặt: "Đào tiểu thư đùa giỡn gì vậy, tôi cũng không phải bác sĩ. Cầu xin thì đi cầu cứu bác sĩ đi."