Không Tỉnh

Chương 3




Bạch Hổ ti.

Đệ Nhất Thu theo Lý Lộc đi vào địa lao, vừa liếc mắt đã nhìn thấy mật thám đang bị treo trên tường.

Trước đây ít năm, Ngọc Hồ Tiên Tông không coi Ti Thiên Giám thậm chí cả triều đình ra gì. Những đệ tử bọn họ phái đến trong thành, thậm chí lấy hình tượng Tiên Sư xuất hiện, đều được bách tính chào đón, vô cùng cao ngạo.

Mười năm trước, Hoàng đế Sử Vấn đích thân ban lệnh, đệ tử của Tiên môn vào nội thành nhất định phải có Lộ Dẫn của triều đình, nếu không sẽ bị bắt giữ.

Nhưng việc áp dụng lại vô cùng khó khăn, để bắt được những người trong Tiên môn này, trước tiên phải mạnh hơn họ. Vì vậy lệnh này vẫn mãi không thực hiện được.

Đệ Nhất Thu tiến đến trước mặt tên mật thám này, thiếu giám Đàm Kỳ của Bạch Hổ ti đã tiến lên chào đón. Hắn nói: “Giám chính, tên chó chết này rất cứng miệng, không chịu nói ra điều gì.”

Trên tường, tên mật thám kia đã bị lột sạch y phục, chỉ còn lại một chiếc áo trong, xem vẻ đã chịu vài roi. Nhưng hắn hiển nhiên không phục, nói: “Ta không phạm tội, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta?”

Đệ Nhất Thu chắp tay sau lưng, đi tới gần hắn ta, hỏi: “Người của Tiên môn đi vào thành, có Lộ Dẫn không?”

Tên mật thám kia giống như vừa nghe thấy điều gì đó nực cười, hắn nói: “Nực cười, ta vào Tiên môn chính là muốn thể xác và tinh thần được tự do tự tại. Vào thành phổ độ bách tính, cần Lộ Dẫn cái gì chứ?”

Đệ Nhất Thu khẽ gật đầu, nói: “Ngươi không có.”

Tên mật thám kia tức giận hừ một tiếng: “Ta chưa từng nghe nói Lộ Dẫn gì cả! Tốt hơn hết các người mau chóng thả ta ra, nếu không để các huynh trưởng ta tìm đến, cho dù các ngươi có là Ti Thiên Giám cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu!”

Đệ Nhất Thu phớt lờ lời đe dọa của hắn ta, quay sang Đàm Kỳ, nói: “Không có Lộ Dẫn, tự ý vào thành, phế tu vi của hắn.”

Trong lao yên tĩnh, chính Đàm Kỳ cũng giật mình.

“Giám chính…” Đàm Kỳ muốn nói lại thôi, triều đình đưa ra luật lệ này cũng không sai. Nhưng đã nhiều năm rồi chưa được thực hiện. Hơn nữa, đệ tử Tiên môn tu hành không hề dễ dàng, có đánh hắn cũng không sao, nhưng nếu phế tu vi của hắn thì coi như đã kết thù lớn.

Đệ Nhất Thu mặc kệ, quay lưng bỏ đi. Không ngờ tên mật thám kia lại hét lớn lên: “Đệ Nhất Thu, ngươi ngang nhiên dám làm chuyện này! Ngươi không sợ tông môn ta, sư trưởng ta đến báo thù sao! Với năng lực của Ti Thiên Giám các người thì có thể bảo vệ được bách tính ư?”

Vốn trên mặt Đệ Nhất Thu đã không có biểu cảm gì, nghe thấy lời này hắn lại mỉm cười. Hắn không cười thì không sao, nhưng hễ cười thì vẻ mặt càng lạnh lùng và đáng sợ hơn.

“Kêu Tạ Hồng Trần tới đây, để xem bổn tọa có bảo vệ được Thượng Kinh hay không!” Hắn nói.

Câu này, hắn nói vô cùng hời hợt.

Nhưng Đàm Kỳ và Lý Lộc đều phản ứng lại- hắn thật sự muốn vạch mặt Ngọc Hồ Tiên Tông.

“Giám chính…” Lý Lộc vẫn có lòng muốn hòa hoãn một phen, lại nói: “Hắn vẫn chưa nhận tội, phải chăng chờ hắn…”

Lý Lộc chưa kịp dứt lời, tên mật thám kia đã tức giận nói: “Đồ tiểu nhân hèn hạ, nếu ngươi thật sự có năng lực thì ngay từ đầu tông chủ phu nhân của chúng ta đã không cự tuyệt ngươi mà quyết gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông! Đồ đạo chích ngươi cũng xứng để gặp tông chủ ta sao?”

Lý Lộc ngay lập tức dừng lại, không tiếp tục thuyết phục nữa.

Chuyện Hoàng Nhưỡng cự tuyệt Đệ Nhất Thu, gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông là cái gai trong Ti Thiên Giám.

Trăm năm qua, Ti Thiên Giám như bị cái gai này kẹt ở cuống họng, không nuốt được vào cũng không thể nhả ra. Nó dường như chứng minh Ti Thiên Giám kém cỏi hơn Ngọc Hồ Tiên Tông.

Đó cũng là minh chứng cho việc Đệ Nhất Thu luôn thua kém Tạ Hồng Trần.

Bây giờ, tên tiểu mật thám này lại chọc vào cái gai ấy.

Đệ Nhất Thu chậm rãi đi tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm hắn một lát mới nói: “Khiêu khích bổn tọa, coi thường triều đình, một trăm trượng.”

Lý Lộc vốn tưởng tên này chết chắc rồi, nghe vậy lại thở dài một tiếng. Nếu chỉ một trăm trượng thì cũng không phải chuyện lớn gì. Hắn vội vàng đáp: “Vâng.”

Đệ Nhất Thu lại nói thêm một câu: “Trưa mai, kéo hắn đến Thái Thị Khẩu, lột áo mà đánh.”

Lý Lộc đột nhiên than thở trong lòng, đây nào phải đánh vào mông tên mật thám, thật ra là đánh vào mặt Ngọc Hồ Tiên Tông.

“Ngươi…ngươi dám!” Lần này tên mật thám trên tường thật sự nóng giận. Cả trăm ánh nhìn, người thì trần truồng mà chịu hình. Đối với người trong Tiên môn mà nói, loại hình này còn nhục nhã hơn cả cái chết. Hắn gầm lên: “Đệ Nhất Thu! Ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ giết hết lũ tay sai triều đình các ngươi…”

Tiếng la hét trong ngục tối dần trở nên khàn khàn, nhưng Đệ Nhất Thu vẫn phớt lờ.

Truyện [Không Tỉnh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Ra khỏi nhà lao, bên ngoài có một cây tử đàn. Loại cây này không thích hợp với cái lạnh của Thượng Kinh, nhưng trăm năm trước có một nữ tử đã tạo ra biến chủng, khiến nó có thể tồn tại với khí hậu nơi này.

Giờ nó cũng đã sống không dưới trăm năm, chất gỗ rất tốt.

Đệ Nhất Thu đứng dưới gốc cây, ngước nhìn nó, vẻ mặt trầm tư. Lý Lộc đi tới, thấy thần sắc hắn như vậy, sợ là vừa rồi chỉ nhất thời phẫn nộ, hiện tại thấy hối hận nhưng không thể hạ mình.

Vì vậy, Lý Lộc dùng một giọng điệu vừa chuyên nghiệp lại thân mật hỏi: “Giám chính nếu muốn tra hỏi lại hắn, ti chức lập tức đi chuẩn bị.”

Không ngờ Đệ Nhất Thu lại đột nhiên chỉ vào cây tử đàn, nói: “Chặt nó đi.”

“Hả?” Lý Lộc sửng sốt.

Đệ Nhất Thu lại nói thêm một câu: “Bó củi đưa đến Chu Tước ti.”

Nói xong hắn bỏ đi.

Lý Lộc nhìn chằm chằm vào gốc cây, cảm thấy cho dù mình là người tinh ý cũng thực sự không đoán được tâm tư của Đệ Nhất Thu.

Cây tử đàn này lẽ nào lại chọc Đệ Nhất Thu rồi sao?

Thôi bỏ đi. Hắn xoay người gọi thuộc hạ của mình, vừa sai người chặt cây, vừa suy nghĩ tâm tư của Đệ Nhất Thu.

Truyện [Không Tỉnh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Huyền Vũ ti.

Hoàng Nhưỡng vẫn ngồi trên tảng đá, người đến nhìn nàng đã thay đổi mấy lượt, nhưng Đệ Nhất Thu vẫn chưa quay lại. Bây giờ đã đến giờ xuống lớp, học tử đi qua hoa điền đều dừng chân lưu lại. Càng ngày càng có nhiều người bu lại nhìn nàng.

Phần lớn đều cho rằng Giám chính lại đúc pháp bảo gì mới. Nguyên nhân chính là do y phục trên người nàng được Huyền Vũ ti gấp gáp hoàn thành trong ngày hôm nay. Mọi người đều soi mói bình phẩm, có thi sĩ kia còn dám lấy bút nghiên rồi bắt đầu vẽ.

Cũng may là không có ai đến gần, Hoàng Nhưỡng mặt không cảm xúc bị công khai xử phạt.

——Thôi bỏ đi, các người cứ coi ta như đồ giả đi.

Tình trạng của nàng hiện tại cũng không có gì phải phàn nàn.

——Sẽ không tồi tệ hơn mật thất ở Ngọc Hồ Tiên Tông, vì ít ra ở đây không phải lo lắng chuột sẽ gặm mặt nàng.

Nàng nhìn những bông hoa lan trước mặt, trong thời tiết lạnh giá như thế này, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy những con kiến ​​vội vã lướt qua, như thể chúng đang nôn nao muốn về nhà.

Bên ngoài trời càng ngày càng tối. Đến nỗi có người còn hỏi: “Pháp bảo này của giám chính… có cần dọn vào giúp hắn không nhỉ? Chút nữa là sương xuống rồi.”

Nói thì nói như vậy, nhưng cũng không có ai bước tới.

Cũng may khoảng một lúc sau, những người này tản ra. Bước chân của Đệ Nhất Thu đi từ xa đến, hắn bước vào hoa điền, ôm Hoàng Nhưỡng trở về phòng ngủ.

Hoàng Nhưỡng phát hiện, cũng là một nhân vật tương đương như Tạ Hồng Trần, nhưng cuộc sống của hắn lại đơn giản đến mức đáng thương.

Hắn thậm chí còn không có lấy một viện riêng cho mình, phòng ngủ cũng chỉ là một căn phòng ở Huyền Vũ ti.

Đến nỗi vừa mới bước ra khỏi cửa là đã gặp học tử, không có một chút riêng tư nào cả.

Hoàng Nhưỡng để hắn bế về phòng, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ ở trong triều đình hắn phải bày ra dáng vẻ liêm khiết và trung thực lắm mới có thể được danh lợi như vậy.

Đệ Nhất Thu đặt Hoàng Nhưỡng lên giường, sau khi thay y phục cho nàng xong lại nhét nàng vào trong chăn.

Sau đó hắn nói: “Ngủ trước đi.”

Nói xong hắn đóng cửa bỏ đi. Sau khi hắn rời đi, thế giới xung quanh Hoàng Nhưỡng lại mất đi âm thanh. Mọi thứ im lặng như thể thời gian ngừng trôi.

Truyện [Không Tỉnh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Chu Tước ti.

Thiếu giám Chu Tương chuẩn bị đi thì đột nhiên nhìn thấy Đệ Nhất Thu đi vào, nàng vội vàng tiến lên, hành lễ: “Giám chính.”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng rồi tiến thẳng vào viện tự. Chu Tương liền do dự, giám chính đang ở đây, ta còn có thể đi không?

Nàng vừa nghĩ vừa vội bước theo sau.

May thay một lát sau các đồng liêu khác cũng đến, Lý Lộc, Đàm Kỳ và những người khác đem cây tử đàn đến, lúc này Đệ Nhất Thu đang vẽ bản vẽ.

Lý Lộc, Đàm Kỳ và Chu Tương nhìn nhau, vừa khó hiểu nhưng lại vừa không dám hỏi.

Vật gì mà quan trọng như vậy, nhất định phải làm bây giờ?

Ti Thiên Giám và Ngọc Hồ Tiên Tông cuối cùng cũng khai chiến rồi sao?

Sau một phần tư giờ, Đệ Nhất Thu cuối cùng cũng hoàn thành những bản vẽ. Hắn ngước mắt nhìn ba người họ, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì thì các người có thể đi trước.”

Nhưng ba người họ làm sao có thể cứ rời đi như vậy? Bọn họ đâu có giống tên võ phu không có não Bảo Võ kia.

Lý Lộc nói: “Vật mà đích thân Giám chính làm ắt hẳn rất quan trọng. Ta nguyện ở lại tương trợ.”

Đệ Nhất Thu có hơi giật mình, kỳ thực thứ này cũng không quá quan trọng. Nhưng hắn vẫn nói: “Lên đây.”

Ba người tiến tới, phát hiện ra bản vẽ…thoạt nhìn như một chiếc xe lăn.

Chu Tước ti.

Giám chính cùng một vị giám phó và hai thiếu giám bận rộn đến nửa đêm để tạo ra một chiếc xe lăn hoàn mỹ.

Chiếc xe lăn được chạm khắc và khảm ngọc rất đẹp. Ừm, cũng có vẻ hơi nữ tính nữa, nói tóm lại là không giống với thứ dành cho nam tử hán sử dụng.

Chu Tương cắn răng chịu đựng, cảm thấy hành động của vị giám chính nhà mình hôm nay rất không bình thường.

Đàm Kỳ nhìn chằm chằm chiếc xe lăn, cũng khó hiểu không kém. Chỉ có Lý Lộc nhướng mày, trong lòng khẽ “à” một tiếng.

Đến canh tư, giám chính đẩy chiếc xe lăn, hài lòng rời đi.

Chu Tương và Đàm Kỳ vây quanh Lý Lộc, Đàm Kỳ thật sự là nhịn không được tò mò, liền hỏi: “Đầu nhi, giám chính đây là?”

Lý Lộc nói mới là lạ, hắn xoa đầu Đàm Kỳ, biểu cảm như kiểu ‘Đứa trẻ ngoan, tự hiểu đi’. Ngược lại là Chu Tương lẩm bẩm: “Giám chính hôm nay còn gấp gáp may một bộ y phục nữ tử.”

Bắt gặp ánh mắt của Đàm Kỳ và Lý Lộc, vẻ mặt nàng bỗng dưng hoảng hốt, liếc nhìn ngực của mình: “Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài…ngay cả vớ cũng có.”

“Y phục nữ tử?” Đàm Kỳ trợn tròn hai mắt: “Ai, ai?”

Chu Tương uể oải đáp: “Không biết, nhưng dáng người….” Nàng nhìn qua ngực mình rồi thử áng chừng, sau đó điên cuồng chạy ra ngoài xoay vòng, “Phải gọi là vô cùng nóng bỏng!”

Lý Lộc cảm thấy đã đến lúc mình nên đi rồi, đào bới bí mật riêng tư của thượng ti thực sự quá nguy hiểm.

Nhưng ngặt nỗi hắn lại không đi, hắn muốn nghe!

Quả nhiên, Đàm Kỳ hỏi: “Ngươi biết cái gì gọi là nóng bỏng không?”

Chu Tương nóng giận, mắng: “Hỗn trướng! Tuy rằng bản cô nương không có, nhưng kích cỡ kia đã được giám chính đánh dấu rõ ràng. Lẽ nào ta không biết đọc sao?”

Cả ba lập thành một nhóm, cả nhóm lẻn vào bên trong, tìm thấy bản thiết kế mà giám chính đã tự tay vẽ hôm nay. Người nghiêm túc như Lý Lộc cũng không khỏi liếc mắt vài cái.

Không thể không nói, nếu kích cỡ kia là thật thì dáng người nữ tử này quả là…

Chậc chậc chậc.

Lý Lộc đang thu dọn vật liệu của thượng ti, trong đầu đột nhiên có một tia sáng lóe lên, một bóng dáng hiện ra trong đầu hắn —— Tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông Hoàng Nhưỡng!

Nếu nói về người này và nguồn gốc của Ti Thiên Giám thì quả thực rất dài.

Lý Lộc dám đứng ra bảo đảm, toàn bộ Ti Thiên Giám đều đã nghe thấy tên của nữ tử này.

Nữ tử này đã bỏ mặc giám chính nhà mình, gả cho Tạ Hồng Trần! Mặc dù mọi người không có cơ hội nhìn thấy nàng, nhưng chính nàng đã khiến Ti Thiên Giám cả trăm năm nay không ngẩng đầu lên được. Ban ngày nhìn thấy nữ tử này không nói không động, nét mặt xinh đẹp tinh tế, quả thực không giống như người thật.

Chẳng lẽ giám chính cũng không thể vượt qua được rào cản này, tâm tư trở nên điên cuồng hỗn loạn, cho nên mới mô phỏng theo Tạ phu nhân…làm ra một bản sao!? Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có lý, người thật làm sao có thể có kích thước như vậy. Cái gọi là ‘nóng bỏng’ này phải đạt đến trình độ thế nào chứ?

Chỉ có trí tưởng tượng của nam tử mới có thể hoàn hảo như vậy.

Bản thân đã phát hiện ra một bí mật khủng khiếp, liệu rằng bản quan có bị diệt khẩu không?

Lý giám phó. Nguy rồi!