Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 159: Thống khổ tu luyện (16+)




Trên giường lớn Trần Duyên song mục nhắm nghiền, hắn đồng thời thi triễn Thiên Hạ Hồng Lô tốc độ kinh người. Với năng lực hấp thụ nguyên khí từ hắn cùng 13 vị thê tử nguyên khí như thể một dòng nước ào ạt đổ về một hướng.

Cùng lúc đó Hóa Mộc Quyết điên cuồng hấp nạp, nếu là người thường gặp phải tình huống này đã bạo thể mà chết. Kinh mạch trong người không thể nào chịu được cùng lúc nhiều nguyên khí tới mức này, nếu hắn không cẩn trọng kết cục chính là kinh mạch vỡ nát, nhục thể không toàn vẹn.

Đan điền vận động không ngừng, đã rất lâu rồi Trần Duyên khồng còn cảm thụ nổi thống khổ này. Nguyên khí theo kinh mạch xuống đan điền, nơi đây chúng không ngừng được tinh luyện. Đan điền của hắn không khác gì một đầu thiềm thừ không ngừng phòng to rồi xẹp xuống đè nén chân khí.

Thống khổ kinh người nhưng hắn cũng đã được đền đáp xứng đáng, tinh thuần chân khí theo lộ dẫn của Khô Mộc Đại Pháp qua kinh mạch lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng, thậm chí xương cốt cũng đang không ngừng biến mạnh.

- Không ngờ khác xa với Khô Mộc Tiểu Pháp chỉ rèn luyện bề ngoài da thịt, Khô Mộc Đại Pháp này tuy mang lại cho ta thống khổ gấp trăm lần nhưng xương cốt, nội tạng của không ngừng được cường hóa trở nên mạnh mẽ.

Thống khổ từ da thịt khác xa với cảm thụ đau đớn từ xương cốt, nội tạng. Trần Duyên như nghĩ rằng có hàng vạn con kiến nhỏ thay nhau đục khoét xương cốt cùng với hỏa nhiệt có thể nung chảy cả kim thiết đang thiêu đốt nội tạng. Cả hai cơn thống khổ này cùng lúc như thể muốn đánh gục Trần Duyên, nhục thể hắn đau đớn dữ dội, từng thớ cơ co giật liên hồi.

Trong cơn thống khổ thật khó tin khi hắn còn có thể nhoẽn miệng cười. Trần Duyên không cười vì điên loạn, hắn tuy thống khổ nhưng kinh hĩ thậm chí còn to lớn hơn. Bởi vì hắn hiểu rõ chỉ cần nhẫn nại, khi công pháp này đại thành cũng chính là lúc thực lực của hắn vô địch đồng cấp.

Ngũ Trưởng Lão cũng chính là nhờ môn công pháp này đã làm mưa làm gió trong tu tiên giới suốt hàng ngàn năm qua. Không kẻ nào có thể giết được hắn, ngoài nhục thể cứng rắn dễ dàng nghiền nát hộ thân pháp bảo, điều đáng sợ nhất ở môn công pháp này chính là sức sống mãnh liệt, cùng thân thể vạn độc bất xâm. Lão không ngừng tu luyện nhục thể hơn 5000 năm nay, Ngũ Trưởng Lão thậm chí còn một thân một mình lao vào vòng vây của kẻ thù, giết sạch bọn chúng không chút tổn hại bước ra.

Chỉ cần tu luyện tới đại thành Trần Duyên đã có thêm một con bài tẩy, Thần Khống Vạn Trùng chủ công, Khô Mộc Đại Pháp chủ thủ. Lớn nhất nhược điểm chí mạng đã gần như bị che lấp toàn bộ.

Tu luyện, hấp thu nguyên khí tinh hoa trời đất là khoảng thời gian thật sự nhàm chán. Mọi thứ cứ thể kéo dài không có điểm cuối, nhưng với Trần Duyên lại không, hắn từng khắc chính là phải đối chọi với đau đớn, khổ sở.

Nếu không phải hắn tâm trí đã qua Luyện tâm Thác mài dũa, nếm trải ngàn năm hư không ở Tinh Thần Giới (nhà của Tiểu Mập Mạp ấy) ắt hẵn khó có thể giữ vững bản tâm nếu không bị cơn thống khổ giết chết thì cũng sẽ trở thành kẻ điên dại.

Chân khí tinh thuần không ngừng lưu chuyển, đã 10 năm trôi qua Trần Duyên không rời khỏi Tiểu Phương Thế Giới dù chỉ một bước. Hắn cảm nhận được nhục thể đã mạnh mẽ hơn trước kia không ít nhưng vẫn còn rất xa để đột phá thiểu thành.

Cấp 2 pháp khí Đinh đẵng đã không thể gây tổn hại gì đối với nhục thể, Trần Duyên một quyền dồn toàn lực liền khiến pháp kiếm gãy đoạn phế bỏ.

Ngày ngày mây mưa cùng các vị thê tử (chỉ là để tu luyện thui nha😊 nếu tu luyện mà như vầy tui cũng muốn) vô sắc chân khí trong người hắn cùng các nàng dần trở nên lớn mạnh. Trước kia chỉ một sợi nhưng bây giờ, một thành chân khí trong người hắn đã vĩnh viễn không còn lục sắc như trước.

Hắn vốn là hệ mộc tu sĩ chỉ có thể cùng nữ nhân mộc hệ song tu nay song sinh tỉ muội Lệ Lệ, Liễu Liễu vốn là thủy hệ nhưng nay đã có thể nhận không ít chổ tốt từ hắn, tu vi cũng tăng tiến nhanh chóng hơn xưa.

- Vô sắc chân khí này vô sắc, vô hình. Nhìn qua tưởng rằng không hề mang trong người bất kì nguyên tố nào nhưng khi thận trọng suy xét thứ này chính là bao hàm tất cả.

Hắn nhẹ nhàng đẩy một tia chân khí vào Lệ Lệ, mĩ nhân quả thật có thể hấp thụ chúng chuyển hóa thành tu vi.

- Nàng cảm thấy nội thể có điều gì bất ổn không?

- Thiếp không tra xét ra thứ gì không đúng thậm chí là mang lại chổ tốt a. Sau khi đột phá Trúc Cơ, hấp thu vô sắc chân khí này từ chàng tu vi của thiếp vô cùng vững chắc, nếu so với những trưởng lão trước kia ở Hợp Hoang Môn thì cùng cấp muội thập phần tin tưởng bản thân mạnh hơn họ.

Trần Duyên gật đầu hài lòng, điều nàng nói ra cũng không ngoài dự kiến của hắn. Vô sắc chân khí này không những so với mộc chân khí càng mạnh mẽ, thậm chí càng khiến hắn dễ dàng thi triễn công pháp không còn hao tổn sức lực như trước kia.

- Hiện tại chân khí trong người ta chỉ mới chuyển hóa một thành nếu như toàn bộ chân khí đều trở thành vô sắc chân khí thì…

Nghĩ tới đây nội hỏa trong người hắn mạnh mẽ bùng phát, đối với Trần Duyên thèm khát ánh mắt các nàng đã không còn gì xa lạ.

- Tướng công thiếp muốn Lam Linh tỉ cũng gia nhập cùng chúng thiếp hầu hạ chàng.

Liễu Liễu tinh nghịch xấu xa gợi ý, nàng cùng thân tỉ tỉ Lệ Lệ thập phần kì lạ, mười mấy năm trôi qua vẫn giữ nguyên bề ngoài la lị. Hai nàng như đôi tỉ muội không khác gì ngày đầu hắn gặp mặt.

- Hai nàng đã khiến ta hao tốn không ít thiên tài địa bảo a, vậy mà một chút trưởng thành cũng không có, ta thật sự không hiểu những tinh hoa kia đã chảy hết vào nơi đây rồi sao?

Cự nhũ bị tập kích song sinh tỉ muội ngựng ngùng, nũng nịu nói.

- Chúng thiếp cũng không thể hiểu được, rõ ràng không thể cao lớn thêm nhưng nơi này lại không thể nào ngừng to ra, tất cả là do chàng.

Hai nàng cự nhũ quả thật không nhỏ, tuy không thể cùng dâm phụ Kim Liên so sánh nhưng đối với nhục thể la lị thanh khiết kia thì đây quả là điều bất thường. Hai tỉ muội phồng má giận dữ, đối với hắn cự long vẫn không quên chăm sóc.

- Thiếp thấy chàng cũng thập phần khó chịu a, lam Linh tỉ đã mười năm vẫn chưa một lần nào được chàng chung đụng hẵn là toàn thân đều ngưa ngáy.

Trần Duyên “đơn thuần” bị nàng dụ dỗ, tiến lại gần Lam Linh ôm chặt lấy mĩ phụ không để nàng kháng cự quay về giường lớn.