Không Uổng Nắng Mai

Chương 40




xiaoyang520

Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài truyenwiki1.com @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.

.

Cả người Minh Thần cứng đờ.

Nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng. Cậu giống như người mất hồn, một chút suy nghĩ đều không có. Cảnh vật bốn phía xung quanh từ từ vặn vẹo xoay vòng, mặt đất dưới chân dần dần biến mất...

Cậu nghe được cuộc đối thoại giữa Hoằng Quang và Cao Điềm.

Có vẻ là Hoằng Quang đang giải thích, sau đó an ủi đối phương. Giọng nói điềm đạm, thái độ ôn nhu, giống như dòng suối nhỏ đóng băng được mùa xuân ấm áp hòa tan. Thậm chí còn lấy ra một gói khăn giấy đưa cho Cao Điềm lau nước mắt. Có trời mới biết dạo này những đồ vật đó đều là cậu giúp hắn sắp xếp, rốt cuộc Hoằng Quang mang theo gói khăn giấy này khi nào.


Cao Điềm oán giận dưới sự dung túng của Hoằng Quang, nói "Cậu thật là..." cái gì đó.

Minh Thần đứng gần như vậy, rất khó để không nghe được, cũng rất khó để không nghe rõ... Từng chữ từng chữ Hán đều rất rõ ràng, nhưng lúc kết hợp ý tứ lại không rõ ràng.

Đại khái là trong phút chốc bỗng nhiên mất đi năng lực phân tích tiếng Trung.

Hoặc có thể không chỉ là tiếng Trung.

Hết thảy mọi thứ xung quanh: không khí, cảnh vật, hành động của hai người bọn họ... rồi cảm giác tồn tại đột nhiên giảm đi, rõ ràng giác quan có thể nhận thức được chúng nó, nhưng đại não lại không có cách nào đưa ra phản ứng được.

Tựa như trong thế giới bốn chiều xoay quanh ranh giới cơ thể cậu bỗng nhiên xuất hiện vết nứt kỳ lạ, chặt chẽ giam giữ cậu trong khe hở khác thường kia.

Thế giới trông rất gần.


Thật ra lại rất xa.

Minh Thần bị dọa sợ.

Cậu muốn hét thật to, hoặc là cử động thân thể một chút, để kéo lại sự liên hệ với thế giới bên ngoài.

Nhưng cậu nhận ra chính mình thật bất lực.

Hét không ra tiếng, cũng không điều khiển được tứ chi. Trong nháy mắt cánh cửa đến với thế giới đóng sầm trước mặt cậu... mà cậu lại không biết phải làm sao, chỉ có thể trơ mắt đứng một chỗ nhìn Cao Điềm bật khóc vùi đầu trên gối Hoằng Quang. Nhìn thấy lồng ngực mình, như bị axit ăn mòn, từng chút từng chút lộ ra một màu đen xấu xí, lỗ hỏng càng lúc càng lớn hơn...

Không biết qua bao lâu.

Rốt cuộc Cao Điềm cũng khóc xong.

Lau khô nước mắt, một lần nữa đứng lên, lấy lại dáng vẻ của một hoa khôi trường học, dáng người cao ráo, gương mặt xinh đẹp, có khả năng chiến đấu chống lại các thần tượng cổ vũ. Xoa khóe mắt, cười có chút ngượng ngùng: "Để lớp trưởng chê cười rồi."


Lúc đối mặt với Hoằng Quang hiển nhiên vẫn còn chút tức giận: "Cậu nói chuyện này tính làm sao đây... Nếu cậu không thích tôi, thì đừng cư xử ôn nhu với tôi như vậy."

"Đúng là biết cách lừa gạt!"

Một đòn đánh thức tỉnh.

Minh Thần hít sâu một hơi khí lạnh, đầu ngón tay bắt đầu đóng băng, tốc độ rất nhanh, nhưng năm giây sau, tay chân lại bắt đầu phát run, tê rần rần.

Hoằng Quang đối xử với cậu, dĩ nhiên là vô cùng tốt, cực kỳ tốt. Bởi vậy cậu mới không tránh được mà ảo tưởng, nghĩ rằng với Hoằng Quang cậu là sự tồn tại đặc biệt, cái gọi là "có thể trở thành bạn thân ít nhiều gì cũng mang theo tình yêu", mơ mộng rằng sẽ có một ngày... cũng không phải là một ngày gần đây, mà đại khái là một ngày nào đó sau năm bốn mươi tuổi, nếu cuộc sống tình cảm vợ chồng của Hoằng Quang gặp trục trặc, thì nói không chừng cậu có thể trở thành một phương án dự phòng.
... Đương nhiên cậu muốn tình cảm của Hoằng Quang một đời suôn sẻ.

Trong đêm khuya một mặt tự khiển trách mình, mặt khác lại lén lút ôm lấy những vọng tưởng hèn hạ, hoang đường của bản thân.

Nhưng mà, nếu cậu không phải là người đặc biệt thì sao?

Nếu Hoằng Quang đối xử tốt với cậu, chỉ vì xuất phát từ thói quen, bởi vì trùng hợp cả hai là bạn cùng phòng, tình cờ thân thiết, vừa vặn ở cùng nhau thì sao?

Từng câu từng chữ Cao Điềm nói ra, vang vọng rõ ràng bên tai Minh Thần.

Sự thật tàn khốc biết bao.

Ngay cả một chút khoảng trống cũng không để dành cho cậu.

"Minh Thần? Thần Thần?... Thầy Minh?"

Minh Thần nghe thấy giọng nói của Hoằng Quang, nhìn thấy ngón tay lay động trước mắt, bắt buộc chính mình phải phục hồi tinh thần: "Hả?"

Lúc này mới nhận ra, không biết từ khi nào đã không thấy Cao Điềm đâu nữa. Các bạn học gần như đều tản ra, trên ngã tư đường rộng lớn vắng tanh không có ai, chỉ có cậu, có Hoằng Quang, và chiếc xe lăn của Hoằng Quang.
Hoằng Quang ngẩng đầu nhìn cậu: "Không vui sao?"

"A?" Minh Thần không biết nên trả lời thế nào, đành phải giả ngu.

"Ghen?" Hoằng Quang không cho cậu cơ hội trốn tránh, hai mắt gắt gao theo dõi cậu.

Trái tim Minh Thần dường như muốn nhảy ra ngoài: "Tớ... tớ..."

Hoằng Quang nâng tay xoa nắn hai má cậu, nhưng thấp quá với không tới, chỉ có thể bóp cái cằm của cậu: "Thầy Minh của chúng ta cũng rất có mị lực, không có bạn học Cao Điềm, thì vẫn còn rất nhiều bạn học nữ khác mà."