Không Yêu

Chương 7




Tác giả: Ngồi lâu rồi chân cứ tê

Dịch: Duật Lam

Trợ lí do dự rất lâu, cuối cùng vẫn báo cho sếp biết chuyện Phương Thành Tự đến, không ngoài dự đoán, sắc mặt sếp thoáng cái đã lạnh đi.

Hôm nay Diệp Lan tăng ca, làm đến hơn mười giờ tối, hắn ta đã quên đi việc Phương Thành Tự đến công ty, mãi đến tận khi hắn ta đi đến nhà để xe, lúc lái xe mở cửa cho hắn lên, hắn ta mới phát hiện đây là chiếc xe sáng nay mình lái đi, vừa nghĩ thế, hắn ta liền nhớ ra Phương Thành Tự, sau đó gọi điện thoại cho trợ lí.

Trợ lí đã lái xe đi về nghe xong, nhanh chóng liên hệ nhân viên quản lí phòng khách, lập tức trả lời ông chủ: “Có khả năng sếp Phương vẫn chưa về.”

Như bị ma xui quỷ khiến, Diệp Lan lại trở lại công ty, đi đến trước cửa phòng tiếp khách số hai, lấy chìa khóa dự phòng ở phòng hậu cần, mở cánh cửa phòng tiếp khách số hai ra. Bên trong không bật đèn, có chút tối, có điều rèm cửa sổ không hề kéo, ánh sáng đèn neon từ phía bên ngoài cửa sổ hắt vào, phủ lên chiếc bàn trong phòng một tầng ánh sáng ấm áp, chỉ có bóng người cuộn tròn trên sofa gần cửa sổ dưới không khí của ánh đèn mờ ấm cúng này trở nên cô độc lạ kì.

Diệp Lan cho rằng Phương Thành Tự đã ngủ, không hề bật đèn mà tiến lại gần mới phát hiện người này còn đang thức, đôi mắt mở to, vô hồn nhìn vào đu quay phía đối diện.

Diệp Lan cầm điều khiển từ xa lên, ấn bật đèn.

Phương Thành Tự vẫn dựa trên sofa không nhúc nhích.

“Cậu ở đây làm gì?” Diệp Lan lạnh giọng nói.

Phương Thành Tự vươn một tay ra, nhẹ nhàng đặt lên lớp kính thủy tinh, chỉ vào đu quay sặc sỡ đối diện: “Anh nhìn kìa, đu quay đẹp nhỉ, em nghe nói, ngồi lên đu quay sẽ ngày một gần đến hạnh phúc vô tận, ngày càng tiến gần với thần linh.”

Diệp Lan cười, một nụ cười trào phúng, giọng điệu chẳng hề tử tế gì: “Phương Thành Tự, cậu đã không còn là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa rồi, mấy lời nói lừa người này cậu cũng tin?”

Phương Thành Tự ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn ta, ngón tay đặt trước môi, vô cùng tôn kính: “Suỵt, đừng nói như vậy, Lan à, đừng bất kính với thần.”

Diệp Lan cảm thấy Phương Thành Tự hôm nay có gì đó kì quái, hắn ta quen biết Phương Thành Tự mười mấy năm, nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của y, nhưng sự tính kế trong ánh mắt của mỗi dáng vẻ đều lộ rõ không cần nghi ngờ, lúc ép hắn kết hôn, lúc ra quy định, lúc yêu cầu hắn đưa đến các hoạt động… và nhiều lần khác. Diệp Lan không thích Phương Thành Tự bởi vì người đàn ông này khiến cho hắn ta cảm thấy mình như một thứ đồ chơi, là vật y nắm trong lòng bàn tay. Nhưng người đàn ông hôm nay ngồi bên cạnh hắn ta, dịu dàng ôn nhu giống như Lâm Kỳ… Không, yếu ớt hơn Lâm Kỳ đôi chút, Diệp Lan cúi đầu, mắt đối mắt với y, Phương Thành Tự không hề cười, chớp mắt, quay đầu qua tiếp tục nhìn chằm chằm đu quay.

“Lan, cùng em ngồi đu quay nhé.”

Diệp Lan định từ chối ngay lập tức, vẫn chưa mở miệng, câu nói tiếp theo của Phương Thành Tự đã vang lên: “Em phải dọn đi rồi, chuyển đến một nơi rất xa, anh ngồi đu quay cùng em, rồi chúng mình sẽ li hôn, được không.”

Phương Thành Tự không phải đang van xin, y chỉ bình thản nói chuyện, giống như vừa nói một câu: Anh nhìn này, thời tiết hôm nay thật đẹp.

Phương Thành Tự dọn đi rồi.

Khi Diệp Lan biết việc này đã là chuyện của nửa tháng sau đó, là từ miệng Lâm Kỳ mới biết được.

Lâm Kỳ và vợ sau khi về nước thì đến bệnh viện chăm sóc người nhà, rất bận rộn, đã hẹn cùng nhau ăn bữa cơm nhưng lịch cứ lùi mãi, nửa tháng sau những chuyện cần làm gấp đã kết thúc rồi, Lâm Kỳ hẹn Diệp Lan cùng đi ăn, Diệp Lan đến nhà hàng mới phát hiện Phương Thành Tự không đến.

Lâm Kỳ vừa gọi Diệp Lan vừa hỏi hắn ta: “Cãi nhau với Tiểu Tự rồi hả? Gọi cho cậu ấy thì cậu ấy không ở thành phố S, sao thế? Cậu chọc người ta giận chạy mất à?”

Ánh mắt Diệp Lan xẹt qua chút ngỡ ngàng, lại biến mất nhanh chóng, hắn ta biểu thị kinh ngạc: “Cậu ta không ở thành phố S?”

Lâm Kỳ gật đầu, còn muốn hỏi tiếp, nhưng thấy dáng vẻ không muốn nói chuyện của Diệp Lan nên cũng đành từ bỏ, mấy người ăn một bữa cơm không có mùi vị gì, kết thúc Diệp Lan gọi lái xe đến đón về nhà.

Hắn ta quen biết Phương Thành Tự đã bao nhiêu năm, từ lúc gặp gỡ ở thôn Đào Nguyên, sau đó đến lúc y đến thành phố S. Suốt bao năm nay, Phương Thành Tự chưa từng rởi khỏi hắn ta. Đúng thế, chưa từng rời khỏi hắn ta, Phương Thành Tự là một người cố chấp không rõ vì sao, mười tám tuổi y không hề do dự tỏ tình với Diệp Lan, nói thích Diệp Lan, cho dù có bị Diệp Lan thẳng thắn từ chối, Phương Thành Tự cũng không hề nản lòng, ánh mắt trong sáng của thiếu niên nhìn thẳng vào Diệp Lan nói không sao cả, nói y có thể đợi, nói y đủ cố chấp.

Nghĩ về những chuyện đã qua, đúng là Phương Thành Tự đủ cố chấp, ai có thể ngờ được rằng Phương Thành Tự lại luôn đuổi theo bên người Diệp Lan suốt bao nhiêu năm như thế. Diệp Lan ở thành phố S thì y cũng ở thành phố S, Diệp Lan muốn ra nước ngoài cùng học đại học với Lâm Kỳ thì Phương Thành Tự cũng đi theo, Diệp Lan trở thành trung tâm thế giới của Phương Thành Tự.

Khi Diệp Lan đẩy cánh cửa về nhà nghĩ rằng, nếu như ban đầu Phương Thành Tự không ép mình kết hôn cùng y, có lẽ mối quan hệ giữa hai người đã hòa hoãn hơn nhiều.

Căn nhà rất yên tĩnh, lúc Diệp Lan về nhà là thời gian tan tầm bình thường, theo trí nhớ của hắn ta mấy năm gần đây, số lần bản thân về nhà đúng giờ rất ít ỏi, mười đầu ngón tay cũng có thể nhẩm đếm hết. Trong số những lần trở về nhà đúng giờ ít đáng thương ấy, mỗi lần Phương Thành Tự đều mặc đồ ở nhà, đứng trước cửa, trên mặt nở nụ cười thật tươi, hắn ta vừa đẩy cửa bước vào là đôi mắt y liền phát sáng, nhìn chằm chằm hắn, vui mừng nói: “Anh về rồi!”

Lúc ấy nhất định Diệp Lan sẽ ngửi được mùi thức ăn, trên bàn cũng bày đầy các món nóng hổi, phong phú vừa nấu xong, trong nhà không có dì nấu ăn, những thứ này là ai làm không cần nghĩ cũng biết.

Chỉ là, cho dù Phương Thành Tự có nhiệt tình lấy lòng đi nữa, Diệp Lan vẫn không một lần ngồi cùng y trên bàn ăn ăn một bữa cơm tối. Diệp Lan đóng cửa, quay đầu nhìn bàn ăn trống không, nhớ đến những ngày bản thân tan làm đúng giờ nhìn bàn ăn và bữa tối Phương Thành Tự tỉ mỉ chuẩn bị, ý nghĩ trong đầu lại là trách mắng trợ lí vì để lộ lịch trình của mình, khiến cho Phương Thành Tự làm những việc này làm bản thân khó chịu.

Nghe thấy tiếng cầu thang truyền tới, Diệp Lan ngẩng đầu nhìn: “Ông nội.”

Sắc mặt Diệp Thịnh không tốt lắm, có hơi âm trầm, lại có chút bất lực, Diệp Lan cảm thấy có lẽ là Phương Thành Tự lại giả vờ đáng thương trước mặt ông rồi. Diệp Lan đã chuẩn bị tốt cho việc bị Diệp Thịnh dạy dỗ, tiến lên phía trước đỡ Diệp Thịnh xuống tầng.

Ngoài ý muốn là Diệp Thịnh không hề mắng hắn ta, ông ra hiệu Diệp Lan đỡ mình ngồi lên sofa, chỉ vị trí đối diện để Diệp Lan ngồi xuống, nhìn dáng vẻ rõ ràng là có chuyện muốn nói cùng Diệp Lan, không khí nghiêm túc vô cùng, Diệp Lan ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Tiểu Tự dọn đi rồi.” Diệp Thịnh nói.

“Dọn đi rồi ạ?” Lúc này Diệp Lan là thật sự kinh ngạc, có điều trong mấy giây sau, sắc mặt hắn ta lại trở lại vẻ ban đầu, cười lạnh nói: “Cậu ta lại muốn bày trò gì đây?”