Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 1 - Chương 21




Như các bạn đã đoán, tôi không lấy tượng phật vàng về được.

Lý do Thuốc Độc nói với tôi là: Nó lại bị mất rồi. Có người thừa lúc hắn vắng nhà chạy vào vơ vét sạch sành sanh, trộm rất nhiều đồ, trong đó bao gồm cả miếng tượng phật vàng kia.

Tôi còn chưa kịp không tin, hắn đã khăng khăng nắm lấy tay tôi dắt vào trong căn phòng nhỏ cách vách phòng khách, bật đèn lên, quả nhiên một bãi chiến trường. Một chiếc giường lớn chân ngắn, màu sắc khăn trải giường dưới chiếc bóng đèn treo lơ lửng lúc sáng lúc tối, trông mơ hồ khó đoán. Tôi vội vàng lảng tầm mắt đi chỗ khác, lại để ý đến chiếc tủ ở đầu giường có một chiếc TV đen trắng coi bộ rất cũ kỹ. Ô, nó còn gắn cả ăng ten, nhưng lại bị gãy. Nguyên một căn phòng không biết ám mùi gì mà hơi làm cho tôi cảm thấy váng đầu váng óc. Tôi chợt nhớ đến cách hắn đã lén lút bỏ cái gói bột trắng kia vào trong cặp của tôi, trời, hắn sẽ không……. Nghĩ tới đó, tôi không khỏi bịt chặt mũi mình lại, chặt đứt làn hương khí mê ly kia. Tôi xoay người định đi ra, hắn lại giở trò cũ, cố tình vươn cánh tay dài lòng khòng, cản hướng đi của tôi. Nhưng hắn không ngờ được là tôi cứ cúi gằm đầu đào thoát được cánh tay của hắn. Nhờ thế lý trí và sự tỉnh táo của tôi mới quay trở lại, chúng nói cho tôi biết một cách rõ ràng: nơi như vậy không nên ở lâu.

Tôi có chút tuyệt vọng xoay người, ra khỏi cánh cửa chính, tôi không muốn nói gì cả, cũng không muốn làm theo bất cứ một yêu cầu nào nữa. Đây đều là sai lầm của tôi, hết thảy những gì không vui đều là tự tôi tìm đến, tôi nếu mà có siêu năng để cứu nhân độ thế, sao lại có thể biến thành trẻ mồ côi, đồng thời lưu lạc tha hương? Tôi nên ngoan ngoãn đóng đô trong trường lo làm bài tập số học của tôi, tốt nhất là dùng Anh Văn viết một đoạn nhật ký dài dòng trút nỗi lòng không vui của tôi.

Giúp được ai cơ chứ?

Như tôi đã đoán, tôi vừa ra khỏi nhà của Thuốc Độc, liền nghe thấy tiếng bước chân của hắn đuổi theo sau. Tôi biết là hắn, nhưng tôi không ngoái đầu, mà cố ý tăng tốc độ bước chân của mình. Nhưng bàn tay của hắn vẫn vượt qua tốc độ tôi đã đoán trước mà chụp lấy vai của tôi, xoay tôi trở lại như xoáy ốc biển, đối mặt với hắn, hắn bước tới gần một bước, vươn một cánh tay cố định cổ của tôi, xoay tôi 90 độ ngay tại chỗ, đối mặt với con hẻm tối đen phía trước.

Hắn giả bộ ra vẻ thương lượng nói với tôi: “Chúng ta đi ăn một bát mì được không?”

Có kiểu bẫy người như vầy nữa à?

Cảm ơn trời phật, cùng lúc nói câu này thì móng vuốt thối tha của hắn rốt cuộc cũng buông ra.

Chỉ trong một giây, tôi đã co giò chạy.

Tôi nghe thấy hắn bật cười ở phía sau lưng tôi, tiếng cười ấy quái dị vô cùng, tựa như lúc mở nút xả hơi của nồi áp suất để bung ra làn khí trắng sôi sục, do xộc ra quá nhanh mà khiến cho chiếc nắp kim loại đậy chặt phát ra tiếng rít chát chúa.

Nhưng không nghe thấy tiếng bước chân hắn bám theo nữa.

Nếu hắn thật lòng muốn rượt theo tôi, nhất định sẽ rượt kịp, nhưng hắn vẫn chỉ đứng ngay tại chỗ cười to. Cho nên, nếu như đầu hắn chưa từng bị va vào cửa hoặc úng nước hoặc bị ngựa đá, vậy thì hắn nhất định đang cố ý chơi tôi.

Điều này thật làm cho tôi càng cảm thấy mình bị bêu riếu hơn cả việc đồng ý với lời mời vô liêm sỉ của hắn.

Tôi dừng tiếng bước chân mình lại, đứng ở đầu con hẻm nhỏ tối tăm, nhìn hắn vẫn còn đứng y nguyên chỗ cũ. Hắn đã dựa vào một cây cột điện cao cao ven đường, ngừng tiếng cười. Hai tay đút trong túi áo, mơ hồ như đang nhìn tôi mỉm cười.

Cùng lúc mỉm cười, hắn la lên với tôi: “Tiếp tục đi, ra khỏi ngõ quẹo trái năm mươi mét, chuyến 108 chạy thẳng đến trước cổng Thiên Trung.”

Nói xong, hắn rời chiếc cột đèn khẳng khiu, đi về phía nhà của hắn, khuất khỏi tầm mắt của tôi.

Mà ánh mắt của tôi, vẫn nán lại một cách nhục nhã mấy giây sau khi bóng lưng của hắn đã mất hút, rồi mới xoay người tiếp tục đi đường của mình.

Đêm đã buông xuống, nửa đoạn đường còn lại trong ngõ hẻm nhỏ có đèn đường, trên mặt đường hơi ánh lên ánh sáng trăng trắng. Tôi nghe tiếng chó tru lúc cao lúc trầm, cúi gằm đầu xông ra khỏi hẻm, thuận lợi tìm được trạm xe 108 mà hắn đã nói. Xe buýt rất nhanh ghé trạm, lúc tôi thò tay vào túi áo móc tiền lẻ, chợt đụng trúng một vật gì đó, móc ra coi, mới phát hiện đó là bức thư Vu An Đoá nhờ tôi giao cho hắn, thế nhưng bị tôi quên sạch sẽ!

Mùi hương dầu bưởi trên phong thư vẫn thoang thoảng, tôi nắm nó trong tay, suy xét xem nên quay lại đưa trả cho hắn, hay là nói dối là không gặp được hắn, quay về trả bức thư lại cho Vu An Đoá đây? Cuối cùng, tôi chọn cách thứ nhì, làm kẻ thất tín có lẽ không được tốt cho lắm, nhưng mà, Mã Trác nếu như vì không muốn thất tín với người ta mà thất thân với tiện nhân, vậy thì Mã Trác sẽ nhất định không phải là Mã Trác.

Cho nên, Vu An Đoá, thật xin lỗi.

Tôi nhét bức thư lại vào trong túi áo, ngay trước lúc chuyến xe 108 chuẩn bi lăn bánh liền nhảy lên.

Lên tới trên xe mới phát hiện, nơi này cách Thiên Trung hoàn toàn không xa bao nhiêu, chỉ là 6 trạm xe, hơn nhữa đã qua giờ tan sở, trong xe rất trống. Cho dù vậy đi nữa, tôi vẫn nhìn kỹ mặt từng người một, để xác nhận là hắn không theo tôi lên xe.

Sau khi xác nhận xong, tôi lại phát hiện tôi thật buồn cười, cho dù trong chút thời gian ít ỏi nãy giờ, cho dù hắn đi đường tắt, cũng không có cách nào xuất hiện trên cùng một chuyến xe với tôi. Sau 15 phút lo bóng lo gió,, xe đã tới trạm. Ôn lại hết thảy mọi hành vi của tôi trong một buổi chiều, tôi mang một bụng tâm tình nói không rõ được là tiếc nuối hay là hối hận, leo xuống xe, sải bước về phía Thiên Trung ở trước mặt.

Ô, lúc này ở dãy lầu khoa toán, những phòng học bật đèn sáng trưng, bày ra trông như một khối thuỷ tinh, tầng tầng chồng lên nhau trong bóng đêm. Tôi không kìm được mỉm cười: tác phẩm nghệ thuật nào có thể đẹp hơn Thiên Trung lúc này? Rất kỳ lạ, vừa tới gần trường, bao nhiêu nỗi niềm ảm đạm vô duyên vô cớ trong tim đều như được một chiếc khăn lau mềm mại đem chùi sạch.

Tôi cúi đầu rảo bước, nhưng thêm một lần nữa lại bị một cánh tay hung hăng chộp lấy bả vai.

Sức lực này tôi rất rõ —- Hắn lại xuất hiện rồi!

Tôi xoay đầu hung dữ trừng mắt với hắn, hắn liền ngước đầu ngắm sao trời, dùng giọng điệu như ngâm thơ nói:

“Mẹ kiếp, em đi ăn chung với tôi một tô mì đi nào? Nể mặt tôi dâng em nhiêu đó thời gian dỗ dành.”

“Cậu thật nhàm chán, cậu có biết không?”

“Biết chứ.”

“Cút!” Cuối cùng tôi nổi nóng.

Hắn lại rất bình tĩnh, chỉ nhanh chân đến chắn ngang trước mặt tôi, dùng thân hắn tạo nên một bóng đen, lải nhải giải thích với tôi: “Cái mụ Hạ Hoa kia lái xe giống như viên đạn ấy. Tôi mắng mụ ta, mụ ta bảo tôi cưa gái phải dùng tốc độ của viên đạn, bởi vì tốc độ gái cút luôn nhanh đến khiến ta bất ngờ, em nói xem đây là lý luận kiểu gì cơ chứ?”

Tôi không lên tiếng, xoắn não nghĩ xem tìm cách nào thoát được khỏi hắn.

“Em không cần phải căng thẳng như thế, “ Hắn tựa như biết ý nghĩ của tôi, tiếp tục nói một cách tự luyến, “Tôi chỉ muốn mời em ăn một bát mì mà thôi. Hoặc là em cũng có thể chọn cách tri hô cứu mạng ở đây, hoặc nữa, đổi thành tôi phối hợp với em tri hô cứu mạng cũng được. Tôi cảm thấy như vậy thú vị hơn là tri hô ở chỗ lúc nãy nhiều, đúng không?”

Lúc hắn nói những lời này, mắt của hắn nhìn tôi chằm chằm, hắn sao lại có thể có một đôi mắt như vậy?

Tôi ngoảnh mặt, nhìn cánh cổng trường cách tôi không xa, quyết định không tiếp tục đôi co với cái dân lưu manh như hắn, hơn nữa nơi đây người người qua lại đông, lỡ đụng phải một fan của hắn, tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Thế là tôi chọn cách thoả hiệp, hất hất hàm, nói rõ ràng: “Dẫn đường đi!”

Thắng lợi xong hắn liền ngoác miệng cười, xoay người đi đàng trước tôi. Cũng không thèm ngoái đầu nhìn xem, bộ dạng như chẳng hề lo sợ tôi sẽ lặng lẽ lẩn đi mất. Tôi đi chung với hắn chưa được vài phút thì đã tới một quán mì kéo không lớn. Vốn một đường tới đây toàn tìm cơ hội bỏ chạy, nhưng thực thụ tới rồi, hương thơm của mì bò liền khiến cho tôi cảm thấy bản thân thật sự đói, tôi cúi đầu theo hắn bước vào trong, hắn lại nắm tay kéo tôi đi từ lúc nào không hay, nửa mời mọc nửa uy hiếp lôi tôi đến một chỗ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, tôi hung hăng rút tay ra, hận mình vừa rồi không dấu một con dao trong tay, hung bạo chém hắn một nhát mới khiến tôi hài lòng. Đáng tiếc hết thảy chỉ có thể là mơ tưởng, hơn nữa càng chết tiệt hơn chính là ngay lúc tôi ngồi xuống, tôi còn trông thấy Tiêu Triết, cậu ta cũng đang ăn mì ở đây, ngồi chỉ cách chỗ chúng tôi một chiếc bàn.

Gọng kính của cậu ta trễ xuống mũi, mắt nhìn tôi chằm chằm. Cậu ta cấp tốc hút vào một cọng mì đã treo lơ lửng quá lâu bên mép. Sau đó, Hạ Trạch ngồi xuống trước mặt tôi, chắn đi biểu cảm trên gương mặt của Tiêu Triết đã làm cho tôi đâm sợ.

Coi bộ tôi vẫn còn quá ngây thơ rồi, đứng ngay trên bờ của Hoàng Hà, độ khó của việc cưỡng lại ý đồ nhảy xuống thật quá lớn. Tôi cảm thấy việc hắn mời tôi đi ăn mì là có ẩn tình, vậy thì chẳng lẽ là vì hắn biết Tiêu Triết ở đây, cố ý móc tôi theo để so đo sao? Nhưng cái này cũng hơi có chút diệu vợi quá đi, làm cứ như là đang đóng kịch khéo gặp trong phim truyền hình không bằng.

Hắn lớn tiếng gọi ông chủ cho hai tô mì, sau đó hắn rút từ trong ống đũa ra một đôi đũa dùng 1 lần, ra sức tách ra, lại lấy hai chiếc đĩa con, đặt chúng trước mặt tôi, sau đó dùng một tốc độ nhanh như chớp lấy đôi đũa đập lạch cạch rất có tiết tấu trên cặp đĩa con bất hạnh kia, sau nữa ngước nhìn lên, híp cặp mắt, nói với tôi một cách bất mãn: “Cũng chỉ có em là người duy nhất không tỏ vẻ thán phục đối với tế bào nghệ thuật của tôi.”

“Để cảm tạ em đã vì tôi mà làm người duy nhất, tôi quyết định biểu diễn cho em một màn có độ khó cao hơn…….. Nhìn kỹ nhé Mã Tiểu Trác…….”

“Tên tôi là Mã Trác.” Tôi cắt đứt dục vọng biểu diễn tự đắc đang càng lúc càng bành trướng của hắn, nghiêm túc sửa lưng hắn.

“Ô?” Hắn giắt một đôi đũa bên tai, dùng ánh mắt mang hứng thú của hắn nhìn tôi bảo, “Mẹ nó, tôi cứ thích gọi em là Mã Tiểu Trác đấy, sao nào?”

“Ăn mì xong tôi sẽ đi đây, xin cậu đừng bám theo tôi nữa.” Tôi vừa nói xong câu này, chợt phát hiện trước bàn trong quán mì xuất hiện một chiếc bóng cực lớn, tôi ngước lên mới phát hiện Tiêu Triết không biết đã chạy tới từ lúc nào, đang còn đứng sừng sững ngay bên cạnh bàn của chúng tôi.

“Mã Trác.” Cậu ta nói, “Không mau nữa là sẽ bị trễ tiết tự học của chúng ta đấy.”

“Ờ.” Tôi đáp.

Thuốc Độc ngẩng đầu, nhìn cậu ta, nói một cách rõ ràng: “Hiện giờ đang là lúc ăn mì. Xin mời người qua đường Giáp về trước đi đã.” Nói xong, hắn rút đũa từ bên tai xuống, vươn cánh tay dài, đôi đũa vẽ lên trong không trung một đường hoàn mỹ, chỉ thẳng ra cửa.

Nhưng Tiêu Triết vẫn đứng yên đó, vốn không định nhúc nhích.

“Tôi đếm, một, hai, ba……..” Thuốc Độc nói, “Nếu mà còn không đi nữa, tôi sẽ diễn một màn kịch còn hay ho hơn, cậu có tin không?”

Tiêu Triết chỉ cười một cái tỏ vẻ bất cần, sau đó vươn một bàn tay ra với tôi nói: “Mã Trác, đi.”

Tình huống gì đây?

Thuốc Độc đã đứng dậy, đấm một cú thật mạnh vào đầu của Tiêu Triết. Cú đấm đó nhất định rất nặng tay, Tiêu Triết suýt nữa mất thăng bằng, mắt trông thấy sắp sửa té xuống bàn, cậu ta lảo đảo, cố sức để cho mình đứng vững. Mà ngay lúc ấy, bồi bàn vừa khéo bưng mì đặt xuống bàn, điều tôi vạn lần không ngờ tới chính là, một Tiêu Triết bị kích động đã dùng hai tay bưng tô mì lên, làm giống như đó là một gáo nước mà tạt thẳng về phía Thuốc Độc!

Thuốc Độc phát ra một tiếng “Đéo” nghe như lợn bị thọc tiết, mà tôi vẫn còn chưa hoàn hồn, chỉ ngây ngốc nhìn môi của Tiêu Triết đang trắng bệch nói không nên lời.

Thuốc Độc chậm rãi đứng lên, Tiêu Triết lùi ra sau mấy bước theo phản xạ.

Tôi biết rất rõ, muốn ác độc, Tiêu Triết căn bản không phải là đối thủ của hắn. Huống chi, Tiêu Triết lúc này đứng sau lưng tôi đã hơi run lên, tôi thậm chí còn có thể cảm giác được ám thị không khí đang mang đến cho tôi.

“Đừng!” Tôi bước tới một bước, ngăn Thuốc Độc lại.

Thuốc Độc toàn thân đều là mì, đang tí tách nhỏ xuống bàn và sàn nhà. Hắn cẩm chiếc tô vừa rồi chưa bị bể lên từ mặt bàn, mỉm cười hỏi tôi: “Là hắn đừng, hay là tôi đừng?”

Tôi không trả lời hắn, mà xoay người dùng sức đẩy Tiêu Triết một cái, rống lên với cậu ta: “Cậu đi!” Thuốc Độc vứt chiếc tô, nó vỡ choang trong khoảng cách giữa tôi và Tiêu Triết, Tiêu Triết sợ đến độ đứng ngây ra đó run rẩy, nhưng vẫn không chịu đi, chỉ nhìn tôi ngây ngốc. Tay của Thuốc Độc thò vào trong túi quần, nếu như tôi nhớ không lầm, thì tôi biết trong đấy có cái gì. Tôi gào lên với Tiêu Triết: “Tớ báo cậu đi đi!” Tiêu Triết có lẽ cũng cảm thấy không ổn, hắn thở hổn hển, cuối cùng cúi đầu xoay người, mang theo hơi thở khó nhọc nặng nề mà xông ra khỏi cửa.

Tôi quay lại nhìn Thuốc Độc, ánh mắt hung ác vừa rồi của hắn chợt thu bớt đi nhiều tia sắc bén, nhưng vẫn thâm sâu khó lường, tựa như con quái thú bất cứ lúc nào cũng có thể giương cánh, muốn móc đi mắt của tôi. Tôi thừa nhận bản thân khá sợ hãi, cho nên lúc hắn ngoắc ngoắc tay kêu với tôi “Lại đây,” Tôi không nối gót Tiêu Triết bỏ chạy, trái lại ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt hắn.

Trong bầu không khí chết lặng của quán mì vang lên tiếng của hắn gọi: “Ông chủ, cho thêm một tô mì nữa, nhiều rau thơm một chút. Tô vỡ tôi sẽ đền.”

“Xin lỗi.” Tôi lầm bầm.

“Ngồi xuống, ăn hết mì.” Hắn ra lệnh cho tôi.

Rất nhanh chóng, tôi đã ăn hết tô mì hoành thánh bỏ rất nhiều dầu ớt mà vẫn nhạt nhẽo vô vị. Tôi phải nhịn rất lâu mới nén xuống được những giọt nước mắt. Một mặt là vì không muốn rơi một giọt lệ nào trước mặt hắn, một mặt khác, tôi không biết nếu như tôi khóc sẽ khiến cho hắn hiểu lầm thành cái dạng gì. Tóm lại, không biết xuất thân từ mục đích gì, tôi cố mạng đè nén nước mắt và nỗi sợ hãi trong lòng mình xuống, mãi đến khi ăn sạch một tô mì mới ngước mắt lên nhìn hắn.

Hắn cởi áo sơ mi ra ngay trước mặt tôi, lột hết xuống, để trần nguyên nửa mình trên.

Tôi tức tốc cúi đầu, nhưng vẫn có thể dùng khoé mắt trông thấy trên bụng hắn có một vết đỏ tấy rất lớn của tô mì. Tôi cố gắng rất lâu, cuối cùng hỏi: “Hay là, tôi đi mua cho cậu chút thuốc nhé?”

Hắn đang còn bưng tô mì mới được đưa ra ăn từng ngụm lớn, chỉ nghe thấy tiếng hắn xì xụp, không nghe thấy tiếng trả lời của hắn đối với tôi.

Trong bụng tôi đang còn suy tính không biết có nên tận dụng lúc ấy rồi mau mau lẩn mất thì hắn chợt bảo: “Quán mì này thực sự rất ngon, nếu như hôm nay không phải là em lại cứu tôi thêm lần nữa, tôi cũng không nỡ mang em tới đây ăn đâu. Đợi tôi ăn xong tôi sẽ đưa em về trường.”

Tôi muốn nói thôi khỏi tôi có thể tự mình về, nhưng tôi không dám. Vì thế tôi mới phát hiện ra tôi thật sự rất sợ hắn. Là sợ thực sự, hoặc có lẽ, tôi phải thừa nhận, trước đây, tôi vốn không biết cái gì gọi là “sợ.” Ngay cả lúc còn bé, lúc chú Út tọng chén thuốc độc kia vào mồm tôi, nỗi sợ hãi của tôi cũng không vượt qua được lúc này.

Nhưng tôi không nghĩ ra được là rốt cuộc tôi sợ cái gì, cũng như tôi không nghĩ ra được, hắn vì sao nhất định phải mời tôi đi ăn một tô mì, tôi xưa giờ chưa từng nghe qua là ăn một tô mì tượng trưng cho cái gì, nếu như tôi hiện giờ mà giống như hắn, bị ai đó tạt cho một tô mì vào đầy người, tôi khẳng định sẽ dùng cơ hội đầu tiên có thể, chạy về nhà cởi hết đồ ra, rồi hả hê tắm táp một cú, mà hắn thì lại ăn ngon lành tô mì kia của hắn, thật là khó hiểu đến cực độ!

Sau chót, kết luận duy nhất tôi có thể đưa ra là: Thần kinh của hắn có vấn đề rất nghiêm trọng. Mà một kẻ rất sợ hắn là tôi, hầu như còn có vấn đề nghiêm trọng hơn cả hắn.

________________________________________