Khúc Mưa Tan

Chương 1: Phần I






Người ta thường nói : Yêu là không nói lời hối tiếc… 
Nhưng tôi vẫn phải hối tiếc, vì tôi và anh đã đến với nhau quá muộn màng…
PHẦN 1: TÌNH YÊU MUÔN MÀU 
Chương 1: 
Trong một quán cà phê khá yên tĩnh và lãng mạn nằm khuất sau mấy bức tường cổ đã phủ bóng thời gian, một cô gái với đôi mắt mọng nước, đôi môi mấp máy run rẩy đang cố gắng cầm thật chặt bàn tay lạnh lùng của người thanh niên ngồi đối diện: 
-Em xin anh mà! Chúng ta chẳng nhẽ không còn cơ hội nào sao anh? Em…em không thể xa anh được… 
-Cô đúng là hết thuốc chữa rồi. Người gì đâu mà mặt dày thế hả? – chàng trai giận dữ dùng hết sức để rút tay mình ra khỏi tay cô gái. 
-Em có làm sai gì đâu mà anh nỡ lòng đối xử với em như vậy chứ? – cô gái vẻ uất ức. 
-À! Không làm sai chi cả. Chỉ có điều trái tim của cô vĩ đại quá. Ngoài tôi ra cô còn dành chỗ cho vài anh nữa nên tự tôi cảm thấy mình không đủ niềm tin, vậy nên tôi xin rút thôi. – chàng trai nhếch mép nói mỉa mai. 
-Nhưng mà…nhưng mà…trong năm người em yêu… 
-Những năm người cơ đấy!!! – chàng trai bực tức cắt ngang lời cô gái. 

-Anh từ từ để cho em nói! – mặt cô gái bỗng nhiên cau lại. 
-Uh! Tốt nhất là đừng nói gì luôn. 
-Anh biết không? Trong năm người em yêu, anh mới là người em yêu nhất. Những kẻ kia, chẳng qua vì họ đeo đuổi em quá, mà anh biết đấy, em là người rất nhân hậu nên em không muốn làm ai đau khổ cả...Vì thế mà em mới cho bốn anh kia cơ hội. Nhưng mà trái tim em chỉ trao cho mỗi mình anh thôi!!! – cô gái mắt long lanh đầy tình cảm hướng về chàng trai. 
-Hết chịu nỗi rồi. Làm sao trên đời lại có mẫu người con gái như cô chứ??? Thôi…Thôi…Cho tôi xin hai chữ bình yên! 
Nói đoạn, anh chàng hùng hổ đứng dậy và toan bỏ đi. 
-Thế còn con chúng ta thì sao anh? - cô gái nước mắt ngắn dài hét toáng lên làm tất cả khách khứa trong quán đều phải giật mình. Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cặp tình nhân đang trong giai đoạn chuẩn bị đứt gánh. 
-Cái…cái…gì…gì…cơ??? – chàng trai với cơ bắp cuồn cuộn mặt méo xệch đi sau khi nghe những lời tuyên bố vừa rồi của cô gái. Như một con cún ngoan ngoãn, anh chàng nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống, mắt đăm đăm nhìn về người vừa nói ra câu “Con của chúng mình”. 
BỐP! BỐP!BỐP! 
Ào… 
Những âm thanh lạ tai của ba cái tát và một cú tạt nước làm mọi người trong quán chính thức hỗn loạn. Cô gái như một con sư tử đang lồng lộn lên trong cơn cuồng nộ, ném mọi sự tức giận vào kẻ đang ngồi đối diện với mình. Không dừng lại ở đó, cô nàng còn ca một bài ca đầy truyền cảm và mang tính opera khá cao:
-Sao làm người mà anh có thể nói ra những câu nói vô lương tâm như vậy được chứ??? Bảy năm trời yêu anh, tôi đã chịu quá nhiều uất ức đau khổ và tủi nhục khi phải chứng kiến cảnh anh tay trong tay với những đứa con gái khác. Vậy mà vì quá yêu anh, tôi đã bỏ qua và vẫn bên cạnh anh cho tới ngày hôm nay. Nhưng giờ thì sao chứ??? Anh chán tôi rồi nên tính chia tay để không còn phải vướng bận ư? Trách nhiệm của anh ở đâu??? Tôi thì không nói làm gì, nhưng, nhưng còn đứa con trong bụng, nó là máu thịt của anh mà anh đành đoạn bắt tôi bỏ nó đi hay sao? Có làm thì phải có chịu chứ??? Nữ nhi chúng tôi sinh ra là để yêu thương chứ có phải để cánh đàn ông như mấy người hành hạ và coi thường đâu!!! Sao tôi lại đi yêu hạng người như anh chứ??? Thà tôi chết quách đi cho xong. Trời ơi… 
Cô gái nói trong tức tưởi rồi khóc om sòm lên. Sự bất bình trong dư luận đã xuất hiện. Những lời trách móc, những ánh mắt đầy căm ghét và phẫn nộ đều hướng về phía chàng trai đang ngây người ra trước những lời nói cũng như thái độ của cô gái. Tính thế càng lúc càng hỗn loạn. Cô gái cứ đứng và khóc như mưa như gió. Còn chàng trai thì mặt mày tái nhợt, chân cẳng run lẩy bẩy vì không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra. 

Không ai biết rằng , có một người đang ngồi im lặng ở bàn phía sau chỗ cô gái và chàng trai, hai tai nắm thật chặt, môi mím lại. Hình như đang kìm nén một cảm xúc dữ dội nào đó… 
Sau vài phút đơ như que củi vì không thể nhận biết được chiều hướng diễn biến của sự việc, chàng trai cũng đã lấy lại đôi chút bình tĩnh , nhanh chóng thanh toán tiền café và lôi xộc cô gái ra ngoài. Trước khi đi, chàng trai còn được anh phục vụ tặng kèm một lời “khen”: 
-Đồ loại con trai tồi! Lam xấu mặt giới đàn ông! 
Sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng chàng trai cũng đưa được người yêu bé nhỏ của mình ra khỏi quán, bỏ lại đằng sau cả một trận đại hồng thủy của cơn thịnh nộ, bất bình cho sự thiệt thòi của người phụ nữ. Có vẻ vẫn chưa được bình tĩnh hoàn toàn, chàng trai mặt đầy mồ hôi, nhìn thẳng vào mắt cô gái, thái độ nghiêm túc: 
-Cô…Chúng ta thậm chí còn chưa hôn nhau thì lấy đâu ra con với cái??? 
-Đúng! – cô gái trả lời liến thoắng. 
-Vậy thì cái thai trong bụng cô là của ai? – mặt chàng trai lại tiếp tục biến sắc. 
-Làm gì có cái thai nào. – cô gái mặt ngây thơ trả lời nhỏ nhẹ. 
-Cái…cái…gì…gì…cơ??? – mặt chàng trai lúc này chỉ có thể được miêu tả bằng từ “đần”. 
-Quà đáp lễ của tôi đấy! Có thế mà anh cũng không hiểu à? Anh dám chia tay tôi thì tôi cũng phải trả lại cho anh một chút gì đó chứ. Lần sau nếu có thấy nhau trên đường thì làm ơn lấy mo cau mà che mặt đi nhé. Con trai kiểu như anh chỉ có mà ế suốt đời thôi. Bye. Mạnh khỏe và bình an nha cưng! 
Cô gái vỗ nhẹ vào mặt chàng trai, cười dịu dàng rồi quay lưng bước đi. Phía sau là cả một màu đỏ rực chói chang. Màu đỏ của sự tức tối và giận dữ. 
-Á……………………..! Cô đứng lại! Cô đứng lại cho tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ai cho cô cái quyền làm vậy cơ chứ??? 
-Tôi đẹp tôi có quyền! – cô gái quay lại buông một câu gọn lọn rồi tiếp tục bước đi. 
Thế đấy. Chẳng ai có thể thắng được sự nhẹ nhàng đầy nguy hiểm của cô. Công cuộc đi tìm kiếm chàng trai có thể làm cho cô phải khuât phục và yếu mềm vẫn phải tiếp tục.