Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 65: Đến cùng là ai tính kế ai?




Dịch giả: Accel

"Là ngươi cứu ta?".

"Là ta".

"Vì cái gì mà cứu ta?".

"Bởi vì ta thích".

Hai người, mặt đối mặt, trong một căn phòng xa hoa của quán cafe.

Hai chén cafe chồn chính gốc bày trước mặt hai người, tản ra mùi thơm đặc biệt.

Đoán chừng cũng chỉ có người như Vương Ninh, mới có tâm tình thoải mái ngồi nhấm nháp cafe trong cuộc thi nguy hiểm này, hưởng thụ âm nhạc nhẹ nhàng êm dịu trong quán.

Ngồi đối diện hắn, chính là Đường Triệu Thiên vẻ mặt chật vật.

Sau cuộc nói chuyện ngắn gọn, căn phòng nhỏ liền lâm vào yên lặng.

Vương Ninh đẩy kính mắt trên sống mũi, bưng cafe lên, khẽ nhấp một miếng, nói: "Như thế nào, ngươi không thích cafe ở đây? Ta vốn cho là ngươi cũng là loại người biết hưởng thụ. Xem ra ta đã nhầm".

"Ta không có một chút hứng thú nào với phân chồn cả". Đường Triệu Thiên nói.

(ND: Cafe chồn hay cà phê phân chồn là tên một loại cafe đặc biệt, một thứ đồ uống được xếp vào loại hiếm nhất trên thế giới. Khi hạt cafe được chồn hương ăn sau đó thải ra được xử lý làm sạch mọi vết bẩn và yếu tố không an toàn thực phẩm, được rang theo một kỹ thuật thì sẽ có một loại cafe chồn thành phẩm)

"Ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao ngươi lại làm người khác chán ghét như vậy". Vương Ninh nhẹ nhàng để cà phê xuống, nói: "Bởi vì miệng của ngươi thật sự rất thúi. Ngươi cần phải xem diễn thuyết và hùng biện nhiều lên, nó sẽ dạy ngươi nói chuyện cùng một người là như thế nào. Không phải cứ mở mồm ra là đắc tội với người khác".

Sắc mặt Đường Triệu Thiên trầm xuống: "Ngươi còn chưa có tư cách dạy đời ta".

"Được rồi". Vương Ninh vỗ tay phát ra tiếng, nói: "Ta đột nhiên nhớ đến một câu lúc trước Lê Sương Mộc từng nói, "Ta không có nghĩa vụ phải dạy ngươi làm như thế nào". Lời này rất có đạo lý. Như vậy, bây giờ chúng ta sẽ nói tới chuyện hợp tác giữa chúng ta".

Đường Triệu Thiên chỉ chỉ chính mình, lại chỉ Vương Ninh: "Hợp tác? Ta và ngươi? Dựa vào cái gì? Hừ, tuy rằng ta rất cảm tạ vì ngươi đã giúp ta, nhưng cũng không đại biểu cho việc ta phải nghe theo ngươi".

Vương Ninh gật đầu, tựa hồ không hề tức giận, nói: "Như vậy, chúng ta liền một phương thức nói chuyện khác đi".

Nói xong, Vương Ninh đột nhiên vươn tay, bắt lấy tay của Đường Triệu Thiên đặt trên mặt bàn, sau đó cắm một đao xuống, trực tiếp xuyên qua bàn tay, cắm chặt trên bàn. Nhưng không đợi Đường Triệu Thiên kêu ra tiếng, một cái tay giống như cái khoan sắt liền bóp thật chặt trên cổ hắn, gần như sắp bóp nát cổ họng của hắn.

Tốc độ cực nhanh, lực lượng cực mạnh, cường hóa huyết thống spiderman của Đường Triệu Thiên căn bản ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có!

Sức mạnh thật đáng sợ!

Như vừa làm một chuyện không đáng nói, Vương Ninh cười híp mắt nói: "Hiện tại, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được rồi chứ?".

"Người này... Quả thật là giống như ma quỷ?".

Khuôn mặt đang tươi cười hớn hở, phảng phất như một bàn tay lớn đang hung hăng nắm lấy trái tim Đường Triệu Thiên.

Lại nói, ác nhân tự có ác nhân trị.

Đường Triệu Thiên sợ hãi, vội vàng gật đầu.

"Rất tốt". Vương Ninh khẽ cười một tiếng, buông lỏng tay ra, chậm rãi rút Hắc Liêu ra, dịu dàng lau chùi vết máu bên trên, nói: "Ta chỉ muốn ngươi làm một việc".

"Gì... Chuyện gì?". Đường Triệu Thiên vừa băng bó vừa hỏi.

"Giết người". Vương Ninh nói: "Giết bọn Lê Sương Mộc. Dùng hết tất cả các thủ đoạn mà ngươi có thể nghĩ tới. Sau đó, ta sẽ cho ngươi 1500 học điểm. Thế nào, rất công bằng đúng không?".

"Cái gì?".

Vương Ninh cười xùy một tiếng: "Đây là biểu cảm gì vậy? Ngươi rất thánh mẫu sao? Người ta cũng đã tới giết ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù?".

"Không!". Đường Triệu Thiên đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, thậm chí không để ý vết thương trên tay, nắm đấm xiết lại: "Cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ giết bọn chúng, không, ta sẽ tra tấn bọn chúng thật thoải mái, cho bọn chúng muốn sống không được, muốn chết không xong!".

"Đây là chuyện của ngươi, ta chỉ muốn bọn chúng chết. Đương nhiên, thật ra ta cũng không trông chờ gì lắm việc ngươi có thể giết chết bọn chúng hay không. Quan trọng nhất là vẫn là để kiềm chế bọn chúng. Đừng để cho bọn chúng nhúng mũi vào việc của ta". Vương Ninh cười nói.

Đường Triệu Thiên nói: "Ngươi dám xem thường ta?".

"Không!". Vương Ninh nghiêm túc lắc đầu, nói: "Là ngươi căn bản không có tư cách để ta đặt vào trong mắt".

"..."

Đường Triệu Thiên nắm chặt nắm đấm, ánh mắt phun lửa kia hận không thể ăn sống Vương Ninh: "Vì sao ngươi muốn đối phó bọn Lê Sương Mộc?".

Vương Ninh nhún nhún vai: "Cũng bởi vì ta thích".

"... Ngươi là tên điên".

Vương Ninh nhíu lông mày lại, cười nói: "Thật ngại quá. Ta không nghe rõ. Ngươi có thể lặp lại lần nữa không?".

Bị ánh mắt của hắn đảo qua, Đường Triệu Thiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, tuy rằng rất không cam lòng, nhưng lại không thể không cúi đầu, trong nội tâm cũng hung hăng mắng to: "Chờ xem! Các ngươi, một ngày nào đó, ta sẽ cho từng đứa một quỳ gối trước mặt ta...".

Chỉ nghe Vương Ninh nói: "Được rồi, ngươi có thể đi. Nhớ cẩn thận một chút. Đừng có chưa báo thù kịp đã bị Tử Thần xử đấy, ngươi đã bị Tử Thần tính toán rồi. Ngươi chết không sao, hỏng mất đại sự của ta, sau này trở về ta cũng sẽ giết ngươi".

Tay Đường Triệu Thiên khẽ run rẩy, tiếng ghế gỗ vang lên, liền đứng dậy rời đi.

"Xùy! Mấy tên vô dụng của cái lớp này thật kém cỏi. Hiệu trưởng chết tiệt sao lại phân ta cùng lớp với bọn chúng nhỉ, đúng là sỉ nhục". Vương Ninh thở dài, nói: "Cũng may ta đã nghĩ ra được cách... Lê Sương Mộc, ta ngược lại muốn nhìn xem, dựa vào kinh tài tuyệt diễm của ngươi, có thể làm thế nào để đuổi kịp ta. Còn có một Doãn Khoáng... Tuy rằng không biết ngươi rốt cuộc có kỳ ngộ gì, nhưng ngươi còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của ta. Dựa vào việc ngươi đưa T virus cho ta, lần tới khi giết ngươi, ta sẽ cho ngươi bớt đau đớn một chút".

Vương Ninh cười lạnh một tiếng, chuôi Hắc Liêu trong tay hắn vùng lên như một con linh xà.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện Hắc Liêu đang hơi lơ lửng lắc lư với biên độ nhỏ.

---------

Vương Ninh một tay bỏ vào túi tiêu sái bước ra khỏi quán cà phê, cảm giác trước mặt đột nhiên có một cơn gió lạnh buốt thổi tới, không khỏi rùng mình một cái, nhìn bầu trời hoàng hôn, mây đen kéo đến.

"Cái thời tiết chết tiệt này. Xem ra lại muốn mưa rồi".

Cúi đầu xuống, thấy trên mặt đất có một cái vỏ chuối ngay dưới chân. Nếu như như bình thường thì Vương Ninh đã bước tiếp một bước, vừa vặn dẫm lên rồi trượt ngã.

"Ặc? Chẳng lẽ đây chính là sự sắp đặt của Tử Thần đối với ta?".

Một cơn tức giận khó hiểu dâng lên, Vương Ninh sút vỏ chuối trên đất bay xa, rơi xuống đúng giữa đường.

Mà đúng lúc này, tiếng nổ vang của động cơ truyền đến, tiếp theo là một luồng ánh sáng chói mắt, đâm thẳng vào mắt Vương Ninh, khiến hắn nhắm mắt lại theo bản năng.

"Aaaa!!'. Một tiếng hét thảm truyền đến, chỉ thấy một chiếc Harley (ND: một loại xe máy) đang chạy với tốc độ cao giống như đè lên phải cái gì đó, đột nhiên đổ xuống, người trên xe bay ra xa, quán tính khiến cho chiếc xe tiếp tục trượt nhanh đên đường, cà vào mặt đường bắn ra tia lửa.

Hình như là, còn bị rò xăng?

Kim loại ma sát tạo ra tia lửa, tia lửa bắn vào xăng, chiếc xe kéo theo trên đường một đường lửa.

Bản năng của Vương Ninh cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, không chút nghĩ ngợi liền lăn sang một bên, bàn chân sau khi chạm đất liều mạng đạp một cái, tốc độ đột nhiên tăng lên, lập tức chạy ra thật xa.

Ầm ầm!

Chiếc Harley cuối cùng đâm vào vị trị Vương Ninh vừa mới đứng, sau đó nổ tung, ngọn lửa bùng lên, những khối sắt văng ra!

Một bánh xe bị lực nổ đẩy ra xoay tròn mang theo âm thanh xé gió bắn tới lưng Vương Ninh giống như Tử Thần đang nhe răng cười.

"Đáng chết!".

Vương Ninh mắng to một tiếng, bản năng cảm thấy càng chạy nguy hiểm càng lớn, cho nên hắn quyết định đứng yên, sau đó đột nhiên xoay người lại, một cước mạnh mẽ như roi thép quất ra, sút chiếc bánh xe đi xa!

Sau khi đá xong không thấy những thứ "ngoài ý muốn" tiếp tục xảy ra, Vương Ninh không khỏi kinh nghi: "Còn gì nữa không?".

Thiết kế của Tử Thần có khả năng chỉ đơn giản như thế thôi sao?

Đáp án dĩ nhiên là ai cũng... không biết.

Đùng!

Cả đất trời đột nhiên hiện lên ánh sáng bạc chói mắt, một tia chớp từ phía trên bổ xuống, điện xà vặn vẹo như muốn xé rách cả bầu trời.

Sau đó là tiếng sấm ầm ầm.

Sau đó nữa là mưa như trút nước.

Vương Ninh cười khổ một tiếng: "Chẳng lẽ là thần kinh của ta quá nhạy cảm, những thứ vừa rồi là ngoài ý muốn thật... Ngu thật! Tử Thần giết người, không phải là dùng những thứ ngoài ý muốn sao? Đến điều này cũng không phân biệt được, chết sớm cho rồi. Hôm nay đã chết hơn mười người, ai biết tiếp theo sẽ là ai? Hiệu trưởng chết tiệt, cái này con mẹ nó rốt cuộc là cuộc thi gì?".

Mưa to mưa như trút nước, cuồng phong cuồn cuộn, Vương Ninh cũng không dám ở lại nơi này.

Vương Ninh vừa che mưa vừa bước đi cẩn thận.

Lúc này trên đường phố ngày càng ít người, chỉ có lác đác vài người cầm ô vội vàng đi qua. Trên đường cái cũng thế, có lẽ là bởi vì mưa to, để phòng ngừa tai nạn giao thông, bọn tài xế đều liều mạng bóp còi, bật hết đèn xe lên.

Nhưng mà, không biết là vì đường trơn hay sao, một chiếc xe con đột nhiên chạy ra khỏi làn xe, hung hăng đâm vào trụ cứu hỏa ven đường, sau đó một cột nước nghiêng nghiêng phun ra, vừa vặn phun vào một chiếc xe đang chạy, khiến lái xe bẻ tay lái theo bản năng.

Cả chiếc xe đâm thẳng đến Vương Ninh đang ở con phố đối diện!

Vương Ninh thét to một tiếng: "Như vậy cũng có thể!?". Sau đó tung người nhảy ra.

Chiếc xe kia giống như bị lực lượng nào đó dẫn dắt, giống như mèo đuổi chuột phóng tới Vương Ninh.

"Ta muốn giết tên lái xe! Mẹ nó, ngươi nhất định phải chết!".

Mắng một tiếng, Vương Ninh gập người chui vào một con đường tắt trong một kiến trúc.

Nhưng mà, mới vừa đi vào con đường tắt, hắn lại giẫm một chân vào cái vỏ chuối bên cạnh thùng rác, trượt chân, đầu đập mạnh vào vách tường, mắt hoa mày choáng!

Khi hắn nhìn thấy thứ đồ vật đang ở giữa không trung kia, thần kinh lập tức căng như dây cung, miệng há ra.

Giữa không trung, một cái thang thoát hiể rỉ sắt.

"Không phải chứ... ta xong rồi!".

Quả nhiên, cái thang hình chữ H kia đột nhiên rớt xuống, cắm thẳng vào cái miệng đang há to của Vương Ninh...