Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 87: Tự cứu! Cứu người!




Dịch giả: Accel

Trên mặt đất, khắp nơi đều là nước vung vãi, gần như lan ra cả nửa lối đi nhỏ. Mà ở cách đó không xa là một chiếc xe vệ sinh đổ trên mặt đất. Nhìn theo dây điện ở phía sau chiếc xe, luồng điện chớp lóe tại một chỗ dây hở vô cùng chói mắt. Nước bẩn hòa với nước sạch thành một hỗn hợp sền sệt đang chảy tới chỗ hở điện kia...

Doãn Khoáng mắt trừng mắt như mắt trâu, vội vàng muốn bò lên, thế nhưng chân giẫm mạnh trên mặt đất liền đạp phải bãi nước đọng trượt ngã... Trong chớp mắt này, Doãn Khoáng thậm chí không cần quay đầu lại cũng biết sắp có chuyện gì.

Hắn chỉ cảm thấy toàn bộ lông trên người đều bị dựng lên.

Một giây sau, dòng điện chạy qua nước đọng trên mặt đất truyền vào người Doãn Khoáng!

"Nhắc nhở: Ngươi đã bị điện giật, sinh mạng liên tục giảm xuống mỗi giây 2 điểm, tiếp tục cho đến khi tử vong".

Khoảnh khắc này, Doãn Khoáng chỉ biết hệ thần kinh của mình đang bị tấn công một cách mạnh mẽ, tất cả các giác quan đều biến mất trong nháy mắt, toàn thân co giật không tự chủ. Dòng điện không khiến hắn chết ngay, nhưng cứ tiếp tục thời cái chết là không thể nghi ngờ.

Mặc dù Doãn Khoáng có cường hóa G, tố chất thân thể không giống người thường, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là máu thịt mà thôi.

Mặt đường trơn ướt căn bản không có chỗ mượn lực, hắn làm sao ra khỏi khu vực nước đọng? Hơn nữa dòng điện đang kích thích máu thịt, thân kinh mãnh liệt, khiến hắn toàn thân vô lực.

Hơn nữa, vũng nước đọng trong đó có cả máu của người công nhân vẫn không ngừng chảy lan rộng ra trên sàn như có một sức mạnh nào đó dẫn dắt, càng muốn chặt đứt đường sống của Doãn Khoáng, cho dù người khác muốn cứu hắn cũng không được. Doãn Khoáng lúc này cũng sợ là đã không trụ được đến khi được cứu nữa. Hắn có 35 điểm sinh mệnh, nói cách khác, hắn chỉ có thể chịu được tối đa 17s.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, nào là xác máy bay, nào là dụng cụ vệ sinh, máu, xác người...

"Tử Thần! Ngươi muốn mạng của ta, ta nhất quyết không cho người đấy!!". Doãn Khoáng chỉ có thể gào thét trong nội tâm, bởi vì dòng điện, hắn ngay cả há miệng cũng không được. Nhưng tiếng thét trong lòng so với tiếng thét ngoài miệng vẫn mạnh mẽ hơn. Dựa vào một chút quật cường còn lại, Doãn Khoáng nỗ lực mở ra con mắt G, ngọn lửa màu hổ phách yêu dị lập tức bùng cháy!

Sóng tinh thần đặc thù của con mắt G, chẳng những có thể dùng lên người khác, mà còn có thể dùng lên bản thân!! Doãn Khoáng dùng hết chút sức lực cuối cùng, cố gắng quay đầu, để mắt của mình đối diện với mặt nước đọng. Hắn muốn sử dụng vũng nước đọng kia như một tấm gương... Hắn muốn lợi dụng bước sóng ngắn kỳ dị của con mắt G tự thôi miên chính mình!

"Không cảm giác... Không cảm giác... Doãn Khoáng, ngươi không có bất kỳ tri giác nào...".

Doãn Khoáng không biết làm như vậy có tác dụng hay không, thậm chí làm như vậy có thể sẽ có nguy hại rât lớn, nhưng ít nhất, đây là điều duy nhất hắn có thể làm, là hy vọng sống sót duy nhất! Bởi vì dòng điện xâm nhập, hắn căn bản không cách nào nhúc nhích. Chỉ cần có thể động, là hắn có thể bóp cò súng câu trảo con dơi!

"Nhắc nhở: Ngươi bị sóng tinh thần không ổn định thôi miên, vỏ đại não bị tổn thương, linh hoạt -10, tốc độ -10, cảm giác -10. Tình trạng này kéo dài tùy thuộc vào tố chất thân thể của ngươi".

"Thực sự có tác dụng!". Doãn Khoáng mừng to, tâm niệm vừa động, câu trảo con dơi bên trong thùng vật phẩm liền xuất hiện ở trong tay.

Bóp cò súng một cái, móng vuốt bắn ra, bắt lấy phích cắm của chiếc xe vệ sinh giật ra. Dòng điện vừa tra tấn Doãn Khoáng khổ không thể tả kia lập tức biến mất.

"Nhắc nhở: Ngươi thành công tránh thoát thiết kế của Tử Thần lần thứ hai. Ban thưởng 1000 học điểm, 2 điểm đánh giá cấp F, 4 Điểm học phần, 4 điểm đánh giá tổng hợp".

"Nhắc nhở: Bởi vì ngươi thành công tránh thoát thiết kế của Tử Thần lần thứ hai, theo "Quy tắc" hạn chế, 48h tiếp theo Tử Thần không theer thiết kế ngươi".

"Ha ha!! Ha ha! Ta còn sống!!".

Cảm giác dòng điện trên người biến mất, Doãn Khoáng lập tức lớn tiếng kêu gào trong sung sướng. Tuy rằng dòng điệnchỉ tồn tại có 10s, nhưng Doãn Khoáng vẫn có cảm giác được sống lại từ trong cõi chết, hắn cảm thấy mình đã đặt một chân vào địa ngục rồi, thử hỏi tại sao lại không cất tiếng cười to được?

Sau đó, cuối cùng thì nhân viên quản lý khách sạn cũng tới. Khi bọn hắn chứng kiến Doãn Khoáng té trên mặt đất, khung cảnh hoang tàn, nhất là người công nhân bị xoắn thành hai nửa máu tươi đầy đất kia, đầu óc lập tức mất đi năng lực tư duy. Cuối cùng vẫn là quản lý tỉnh táo, vội vàng phân công mọi người hành động.

Gần như cùng lúc đó, tất cả mọi người đều phá cửa phòng chạy ra, đều bị hoảng sợ. Tại sao lại là phá cửa? Bởi vì cửa căn bản không cách nào mở ra được! Cho nên tốc độ của bọn hắn có hơi chậm một chút.

Doãn Khoáng được mọi người đưa ra đại sảnh. Mà người quản lý kia thì không ngừng ghé vào lỗ tai hắn xin lỗi. Thẳng đến khi Doãn Khoáng hung hăng rống một câu "Cút!" hắn mới ngượng ngùng tránh ra. Sau đó không đợi đám Bạch Lục hỏi Doãn Khoáng đã nói: "Tử Thần nổi điên, hắn đã bắt đầu lạm sát người vô tội, cho dù là người không ở trong danh sách tử vong cũng giết. Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này".

Mọi người nhìn nhau sau đó gật đầu. Bạch Lục chịu trách nhiệm đỡ Doãn Khoáng, một đám người vội vã ly khai từ cửa sau. Mà một khắc bọn hắn rời đi này, một chiếc xe tải mất khống chế đâm vào đại sảnh khách sạn, đè luôn một người nằm dưới bánh xe...

"Doãn Khoáng, cậu không sao chứ?". Bạch Lục vừa bước đi cẩn thận vừa hỏi, trong giọng có chút áy náy. Những người khác cũng không khác lắm, dù sao một ngày trước còn nói cứu vớt lẫn nhau, hôm nay giống như vừa nuốt lời. Doãn Khoáng lắc đầu, nói: "Không có việc gì. Tôi và các cậu không giống nhau, tôi có thể thông qua việc tự cứu có được thời gian an toàn Hiện tại đã là lần thứ hai rồi. Các cậu không cần để ý, tôi không có ý trách cứ gì. Rõ ràng Tử Thần không để cho các cậu tới cứu tôi, thậm chi muốn một mẻ hốt gọn tất cả". Vì không để đoàn đội lại sinh ra khoảng cách, Doãn Khoáng trực tiếp nói rõ ra.

Đối mặt với Tử Thần đã không còn kiêng kỵ thứ gì, mọi người càng phải đoàn kết.

"...Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?". Tăng Phi hỏi.

Doãn Khoáng nói: "Đi nhà xưởng kia. Vô luận là vì chính chúng ta, hay là vì cả lớp, chúng ta đều không thể từ bỏ điểm tích lũy. Hơn nữa, nếu như hai người Ngụy Minh và Phan Long Đào không có chuyện gì mà nói, nhất định họ sẽ đến bên ngoài nhà xưởng chờ chúng ta".

"Ngụy Minh?". Tăng Phi hỏi: "Bọn hắn thật sự còn sống không?".

"Tôi cũng không biết". Doãn Khoáng ho khan vài tiếng, nói: "Chỉ mong bọn hắn không có sao".

Bởi vì Lê Sương Mộc cố ý lựa chọn khách sạn không xa nhà xưởng đó nên mười phút sau mọi người đã an toàn đi tới bên ngoài nhà xưởng.

"Doãn Khoáng!! Lê Sương Mộc!".

Mới vừa đến bên ngoài nhà xưởng, hai âm thanh kích động đã truyền vào lỗi tai mọi người. Thì ra là hai người đã mất tích hơn một ngày Ngụy Minh và Phan Long Đào! Hai bóng hình một cao một thấp, một cường tráng một mập mạp đang vừa phất tay vừa chạy tới. Bọn hắn quả nhiên chờ đám Doãn Khoáng bên ngoài nhà xưởng. Tất cả mọi người đều có chút kích động, giống như gặp lại vào kiếp sau vậy. Bạch Lục đấm một quyền lên ngực Ngụy Minh: "Đại Ngụy Tử, ta còn tưởng rằng ngươi bị người ta bạo cúc sau đó về trường rồi".

Nét mặt hưng phấn của Ngụy Minh lập tức cứng lại: "Ngươi mới bị bạo cúc đó! Ông nội ngươi vẫn sống rất tốt! Để ta kể cho, hôm qua đúng là kinh hiểm... Nếu như không phải Phan Long Đào cứu ta, ta thiếu chút nữa đã bị tàu điện ngầm nghiền thành bánh thịt rồi. Nghĩ lại thật là hốt cả hền. Hiệu trưởng vậy mà nói người được cứu có 24h an toàn không bị Tử Thần thiết kế! Về sau ta cũng cứu Phan Long Đào một lần, phát hiện cũng là như vậy!".

Đám Bạch Lục nhìn nhau, tuy Ngụy Minh nói rất nhẹ nhàng, nhưng không khó tưởng tượng ra cảnh tượng nguy hiểm lúc đó, Bạch Lục Bạch Lục liền cười nói: "Hặc hặc! Vậy ngươi và Tiểu Phan có muốn... lấy thân báo đáp nhau hay không?".

Phan Long Đào lập tức sặc nước méng, tránh xa Ngụy Minh ra, nói: "Ta... Ta không gay".

Một câu khiến cho mọi người cười ha ha. Ngụy Minh thì giơ nắm tay nói: "Bạch Lục, ngươi muốn mềm xương không?".

Bạch Lục vội vàng hặc hặc vài tiếng: "Đùa thôi, đùa thôi, tạo không khí một chút".

Âu Dương Mộ ở một bên nói: "Miệng chó không mọc được ngà voi".

"Cảm ơn, ta là sói". Bạch Lục lộ ra hai cái răng nanh: "Răng của ta tuyệt đối trắng hơn ngà voi".

Âu Dương Mộ "Hừ" một tiếng, quay đầu đi, cặp môi đỏ mọng ngập ngừng không biết nói cái gì. Đúng là Bạch Lục nói xàm xàm nhưng lại làm cho không khí tốt hơn một chút.

Kế tiếp do mấy người đang có thừoi gian an toàn Tăng Phi, Ngụy Minh, Phan Long Đào đi mua đồ ăn sáng. Sau khi ăn một bữa thật no, mọi người liền ngồi xuống, yên lặng chờ đợi nhân vật trong phim xuất hiện.