Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu

Chương 73: Đường Hiểu Chi xảy ra ngoài ý muốn




Xe cứu thương trêи đường quốc lộ vọt nhanh mà qua, tình huống cấp cứu ở bệnh viện cũng không lạc quan, nhưng bởi vì không tìm được điện thoại di động của Đường Hiểu Chi, phía bệnh viện cách hai ngày mới thông qua cảnh sát liên lạc được với Diệp Thời Tầm.

Diệp Thời Tầm đang chuẩn bị cùng Cố Tô An đi công ty hủy hợp đồng, kết quả đột nhiên nhận được bệnh viện điện thoại, cho biết Đường Hiểu Chi xảy ra tai nạn xe cộ ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh.

Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An một đường chạy đến bệnh viện, đúng lúc đụng phải Tiêu Luyến, vì vậy ba người cùng nhau đến bệnh viện.

Bác sĩ thấy có ba nữ nhân vội vã chạy tới, sắc mặt không quá vui thậm chí hơi giận hỏi: "Các ngươi ai là thân nhân bệnh nhân?"

Tiêu Luyến cuống cuồng nhìn Đường Hiểu Chi không đáp lời bác sĩ, Cố Tô An cùng Đường Hiểu Chi nhiều lắm chỉ coi như bạn, nàng không tiện trả lời, chỉ có Diệp Thời Tầm nhìn Đường Hiểu Chi sắc mặt tái nhợt nằm trêи giường bệnh, nhàn nhạt thở dài nói: "Nào có cái gì thân nhân, ba chúng ta đều là cô nhi cùng một cô nhi viện."

"Xin lỗi." Bác sĩ thấy Diệp Thời Tầm tâm tình không đúng, nghĩ đến lời vừa rồi cũng hơi cảm thấy áy náy.

Diệp Thời Tầm bình tĩnh nói: "Phiền toái bác sĩ, ta đi đóng tiền thuốc trước."

Bác sĩ theo Diệp Thời Tầm cùng rời đi, trêи đường Diệp Thời Tầm hỏi bác sĩ: "Hiểu Chi tình huống thế nào rồi?"

"Tình huống bệnh nhân không quá lạc quan, trong đầu có máu bầm, hơn nữa thời gian đưa tới quá trễ, bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, dựa theo tình huống trước mắt, người bệnh cho dù tỉnh lại cũng rất có thể sẽ xuất hiện hiện tượng trí năng hạ xuống hoặc trí nhớ thiếu hụt. Dĩ nhiên, nếu như có thể tỉnh lại." Bác sĩ thở dài, thời gian đưa tới đã quá muộn. Nếu không phải ý chí cầu sinh của bệnh nhân ương ngạnh, rất có thể không cứu lại được.

"Sao lại phát sinh tai nạn xe cộ?" Diệp Thời Tầm tin tưởng xe của mình, cũng tin tưởng tài lái xe của Đường Hiểu Chi, cho nên nàng nhận định đây là một sự kiện "ngoài ý muốn" do người làm.

Bác sĩ đẩy gọng mắt kiếng trêи sống mũi một cái: "Cảnh sát nói là bởi vì một kẻ say rượu lái xe, tạo thành tai nạn xe cộ. Người kia nghèo hai tay trắng, duy nhất một chiếc xe vẫn là bán nhà ở quê mua. Aiz, làm bậy a."

Diệp Thời Tầm trầm mặc không nói, từ từ đi theo bác sĩ nộp tiền viện phí trước.

Trêи đường trở về lại phòng bệnh, nhìn thấy Tiêu Luyến ngồi trêи ghế dài hành lang nhìn điện thoại di động, Diệp Thời Tầm đi tới thấy nàng sững sờ nhìn chằm chằm màn hình đen điện thoại, liền biết người này trong lòng rất lo âu nhưng lại không chịu nói ra.

"Tiêu Luyến, Quả Đào thế nào rồi?" Thời điểm Diệp Thời Tầm hỏi Tiêu Luyến hoàn toàn không bình tĩnh như ở trước mặt bác sĩ, giờ phút này thanh âm nàng thậm chí đang khẽ phát run.

Tiêu Luyến đỏ hốc mắt, nhào vào người Diệp Thời Tầm, sít sao ôm eo Diệp Thời Tầm: "A Tầm, Quả Đào liệu có... có chết hay không."

"Ai cũng có lúc phải chết, nhưng nàng hiện tại chắc chắn sẽ không chết. Bác sĩ không phải nói người đã cứu về sao? Chớ lo bậy lo bạ." Diệp Thời Tầm sờ sờ đầu Tiêu Luyến, nhỏ giọng an ủi.

Xa xa Cố Tô An đi tới, thấy hai người đều đang trong bi thương, nàng không nói một lời yên lặng đứng bên cạnh Diệp Thời Tầm.

Giang Ngữ Nhu cùng Trần Tử Hân nghe tin chạy tới vội vội vàng vàng xông vào phòng bệnh Đường Hiểu Chi, chỉ chốc lát sau Phong Lưu cũng đã chạy tới.

Mọi người vây bốn phía giường bệnh Đường Hiểu Chi, Phong Lưu vừa lau nước mắt vừa lửa giận trùng trùng hỏi: "Là tên khốn kiếp nào làm?"

"Bình tĩnh một chút, chuyện này sẽ điều tra rõ." Lời của Diệp Thời Tầm giống như đang an ủi mọi người, cũng là cấp bản thân một cái quyết tâm.

"Mấy người chúng ta đều sắp xếp lịch một chút, mỗi ngày lưu lại một người ở đây trông nom." Diệp Thời Tầm lấy ra giấy bút viết lên mấy cái con số: "Quy củ cũ, rút thăm đi."

Trần Tử Hân tùy ý cầm hai cái, một cái đưa Giang Ngữ Nhu, Giang Ngữ Nhu lau nước mắt trêи mặt, nhìn Trần Tử Hân ủy khuất mở tờ giấy: "Ta trông thứ hai."

Trần Tử Hân xé nát tờ giấy trong tay nói: "Ta trông thứ sáu."

Phong Lưu cùng Tiêu Luyến hai người theo thứ tự là thứ ba cùng thứ tư, Cố Tô An cũng cầm một tờ thứ năm. Còn dư lại thứ bảy cùng cuối tuần đều là Diệp Thời Tầm.

"Được rồi, hôm nay thứ bảy, ta lưu lại. Các ngươi đều phải làm gì thì đi làm đi." Diệp Thời Tầm cần yên lặng một chút, trong trí nhớ nàng Đường Hiểu Chi cho dù là thời điểm chán chường nhất đều bộ dáng lông bông, trước nay chưa từng giống như bây giờ sắc mặt tái nhợt không chút khí sắc nằm trêи giường bệnh chờ vận mệnh an bài.

"Ta đi về trước, ta... Hu hu..." Tiêu Luyến không chịu nổi loại không khí này, dẫn đầu đẩy cửa phòng bệnh chạy ra ngoài.

Giang Ngữ Nhu tựa vào trêи người Trần Tử Hân, hai người cùng Diệp Thời Tầm nói lời từ biệt cũng đỏ hốc mắt rời khỏi.

Bên trong phòng bệnh còn dư lại Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm vào lúc Cố Tô An ngồi xuống bên người, nói với Cố Tô An: "Nếu không thì ngươi về trước đi. Nơi này để ta trông nom là được."

"Ta hôm nay không có việc gì, ở lại chỗ này cùng ngươi." Cố Tô An khoác cánh tay Diệp Thời Tầm tựa vào bả vai nàng.

"Đường Hiểu Chi nàng sẽ tốt đúng không." Cố Tô An lẳng lặng hỏi Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm trầm mặc một hồi nói với Cố Tô An: "Bác sĩ nói tỷ lệ tỉnh lại rất nhỏ, hơn nữa cho dù tỉnh rồi trí năng có thể sẽ bị ảnh hưởng, trí nhớ khả năng rất lớn cũng sẽ có hư tổn."

Cố Tô An thân hình khẽ run tựa vào trêи người Diệp Thời Tầm, tựa hồ không muốn tin tưởng lời Diệp Thời Tầm nói.

Diệp Thời Tầm lại nói: "Đôi lúc chúng ta đều cho rằng bản thân thật vĩ đại, cho rằng sinh mệnh rất ương ngạnh, kỳ thực thời điểm yếu ớt chúng ta căn bản không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu.

Trước kia ta luôn cho rằng một đời này của ta đều là vô lực, là thứ bị người vứt bỏ. Nhưng mà sau đó gặp phải một số chuyện, tiếp xúc với cái chết cùng gặp mặt tử thần, khi đó ta mới biết được thế giới này tốt đẹp bao nhiêu, nếu thật phải rời đi, đáy lòng ta còn có bao nhiêu tiếc nuối."

"A Tầm. Chuyện quá khứ đều đã qua, tương lai có ta phụng bồi ngươi." Cố Tô An đem người ôm chặt, có thể là vào giờ phút này nơi hai người ở quá mức bi thiết, tâm cảnh hai người cũng có biến hóa khác.

Nhìn lại Trịnh gia, Trịnh Khải giờ phút này chính đang phá giải điện thoại di động của Đường Hiểu Chi.

"Ngươi đang làm gì?"

Chẳng biết lúc nào Trịnh Lập đi vào, thấy Trịnh Khải đang nghiên cứu một chiếc điện thoại di động, hắn quan sát hai mắt: "Đây là điện thoại di động của ai?"

"Ta mới vừa mua." Trịnh Khải theo bản năng đem di động giấu ra sau lưng, Trịnh Lập nhìn một cái: "Đó là khoản di động nữ làm theo yêu cầu."

"Hì, vẫn là đại ca tinh mắt, ta gần đây mới kết giao người bạn gái, chuẩn bị cho nàng một cái kinh hỉ." Trịnh Khải để di động lên bàn, vỗ vỗ bả vai Trịnh Lập nói: "Đại ca, chuyện của ta ngươi đừng để ý, cũng không phải chuyện xấu trộm gà trộm chó gì."

"Thượng vị giả được Tô Tiệp nuôi dưỡng mười mấy năm không phải người ngươi có thể lợi dụng, điểm này ngươi nhớ rõ cho ta." Trịnh Lập đối với người đệ đệ "tùy hứng" này mệt mỏi muốn chết, nhưng rốt cuộc vẫn là em trai ruột, cho dù Trịnh Khải tội ác tày trời hắn cũng không nghĩ nhục mạ nhiều.

Trịnh Khải cười một tiếng: "Đại ca tốt của ta, ta có lúc nào lợi dụng nữ nhân kia đâu, còn không phải là nàng phân phó chúng ta làm việc sao?"

Có lẽ là hai người nhắc tới nhiều, không bao lâu liền truyền đến thanh âm của quản gia, từ trong miệng quản gia biết được Tô Vận đã tìm tới cửa.

Trịnh Khải lui về sau hai bước, đưa điện thoại di động bỏ trong ngăn kéo khóa, sau đó lại theo Trịnh Lập rời khỏi.

Trong phòng khách Trịnh gia, Tô Vận ngồi ngay ngắn, trà xanh trước mặt chậm rãi bay ra mùi hương thơm dịu, từ lầu hai Trịnh Lập một đường đi xuống.

"Cơn gió nào đem Tô đại tiểu thư thổi tới?" Trịnh Lập ngồi đến bên cạnh Tô Vận, người giúp việc lập tức bưng tới cà phê.

Tô Vận bên cạnh mang theo một kiện đồ cổ được bao bọc cẩn thận, nàng thấy Trịnh Lập tới liền khách sáo chào hỏi một tiếng. Sau đó đem món đồ cổ kia lấy ra: "Lúc trước phiền toái các ngươi giúp ta điều tra Diệp Thời Tầm, tuy rằng không có kết quả gì, bất quá những ngày qua các ngươi cũng vì chuyện này vất vả rất lâu, hiện tại ta từ bỏ điều tra, về phần món đồ cổ này ta giữ lại cũng không biết thưởng thức, vẫn là ngựa tốt tặng Bá Nhạc để nó càng có giá trị."

"Đại tiểu thư hào sảng, lần này là anh em chúng ta làm việc không tốt, bất quá món đồ cổ này chúng ta quả thật thích, nhận trước. Sau này đại tiểu thư có gì phân phó cứ tới tìm chúng ta." Trịnh Lập cùng Trịnh Khải đều không phải người yêu đồ cổ, ngặt nỗi Trịnh gia lão gia tử si mê, lại qua mấy tháng chính là sinh nhật lão gia tử, bọn họ cần hao chút tâm lực đi vơ vét bảo bối mà lão gia tử trúng ý.

Tô Vận cùng Trịnh Lập trò chuyện một hồi, Trịnh Khải mới khoan thai tới chậm, ngồi bên cạnh Trịnh Lập, nhìn món đồ cổ kia nét mặt cười không rõ ý vị: "Bảo bối này giá trị liên thành, Tô đại tiểu thư mắt không nháy một cái liền tặng người, không hổ là người thừa kế Tô gia, chính là tiền muôn bạc biển. Không giống hai anh em chúng ta, nghĩ mua chiếc xe cũng phải hỏi qua lão gia tử, sống thực là bực bội."

Tô Vận mâu quang khẽ biến: "Trịnh Khải, có lời nói thẳng, chớ dùng chuyện người thừa kế này trêu ghẹo ta."

"Tô tổng, ta nhìn trúng một chiếc xe hữu giới vô thị. Tiền ta ra, ngươi giúp ta mua là được." Trịnh Khải ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

Tô Vận cười nhạt: "Cái này có gì, ta mua tặng ngươi là được. Không biết ngươi nhìn trúng chiếc xe nào."

Trịnh Khải vừa muốn nói chuyện, bên cạnh Trịnh Lập sắc mặt đổi một cái khẽ trách mắng: "Im miệng, xe gì mà không thể tự mua?"

"Ca, mọi người đều là bằng hữu, giúp một chuyện làm sao vậy? Lại nói, ta cũng không phải không trả tiền." Trịnh Khải bày ra thái độ anh em tốt.

Tô Vận ngăn cản Trịnh Lập: "Ta nhớ mấy ngày trước là sinh nhật Trịnh Khải, khoảng thời gian qua ta quá bận rộn ngược lại không chuẩn bị quà, chiếc xe này cứ xem như ta bù cho quà sinh nhật."

Trịnh Khải tựa như khoe khoang hướng đại ca cười cười, hơi nhổm dậy vỗ vỗ bả vai Tô Vận: "Cám ơn."

"Hôm nay còn có việc, ta đi trước." Tô Vận cùng Trịnh gia huynh đệ nói lời từ biệt sau đó rất nhanh rời khỏi.

Sau khi Tô Vận đi, Trịnh Lập sắc mặt lạnh lẽo hỏi Trịnh Khải: "Ngươi lại gây họa gì?"

"Đại ca, ngươi không thể nhớ điểm tốt của ta sao?" Trịnh Khải không kiên nhẫn định đi ra ngoài.

Trịnh Lập bực tức đem ly nước trước mặt quét hết thảy xuống đất, đầy đất mảnh vụn cùng tiếng hít thở phẫn nộ của Trịnh Lập, bên trong nhà dị thường trầm mặc.

"Đang yên đang lành để cho Tô Vận giúp ngươi mua xe, xe ngươi đâu? Ta nhớ đó là chiếc ngươi quý giá nhất, ngày thường lái đi ra đều sợ bị người cọ đến, sao đột nhiên nghĩ muốn đổi? Còn bày đường để Tô Vận giúp ngươi mua, ngươi dám nói trong này không có một chút mờ ám?" Trịnh Lập phân tích rõ ràng mạch lạc, nhưng mà Trịnh Khải hoàn toàn không thèm để ý.

Trịnh Khải quay đầu nhìn mảnh vụn trêи đất, lại nhìn Trịnh Lập đang mặt đầy phẫn nộ: "Ta nói này đại ca, đã nhiều năm vậy đi qua, thời điểm ta lần đầu tiên thất thủ giết bảo mẫu, ta khóc muốn đi tự thú, ngươi lại nói "Ta chỉ có một mình ngươi là em trai, ngươi không thể xảy ra chuyện. Chuyện này đại ca sẽ làm thỏa, ngươi ngoan ngoãn đi nước ngoài du học.". Đại ca thần thông quảng đại của ta, hiện tại chẳng qua là để Tô Vận giúp ta mua chiếc xe, ngươi khẩn trương cái gì?"

"Ngươi giết một người иɦũ ɦσα em, ta có thể tìm người giúp ngươi thoát thân. Ngươi chọc nữ nhân kia, về sau một khi bị phát hiện, ngươi cho rằng ngươi có thể toàn thân trở lui sao?" Trịnh Lập giận đến ngồi huỵch xuống ghế: "Cút ra ngoài! Cút!"

Trịnh Khải châm biếm: "Đại ca hiện tại thật đúng là lòng dạ bồ tát."

Đại ca tốt? Ngươi thật đúng là hiền lành, nhiều năm như vậy ta con mẹ nó không ngủ được một ngày an giấc, thời điểm ta hiền lành ngươi muốn ta làm ác, hiện tại cũng đừng trách ta không chuyện ác nào không làm. Giết người là tử tội, sớm muộn đều phải chết tội gì nghẹn khuất bản thân.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴