Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí

Chương 30: “Hoa Quỳnh” (7)




Nửa năm sau, phim điện ảnh được công chiếu.

Quả nhiên đúng như Hạ đạo diễn dự đoán, Tiếu Lăng Tiêu thu hút được vô số tầm mắt người xem.

Không giống với 《 Hổ Dữ 》, trong bộ phim lần này, con chó luôn ở bên cạnh chủ nhân của mình, có thể nói là phi thường có cảm giác tồn tại. Nó rất đáng yêu, lại có nhiều tính cách tốt đẹp, tất cả khán giả đều yêu thích nó.

Gần một phần ba số weibo Trung Quốc đều xuất hiện câu “Trung Khuyển thực sự rất đáng yêu.”

Nhờ diễn xuất xuất sắc của Tiếu Lăng Tiêu, giới truyền thông cùng các nhà phê bình điện ảnh đều nghiêng về một phía, cùng khen ngợi Tiếu Lăng Tiêu, số lượng lời tán dương nó nhận được không hề ít hơn nam nữ chính. Trong đa số những lời giới thiệu và bình luận, Tiếu Lăng Tiêu đều có thể nhìn thấy tên của mình. Ngay cả những người luôn keo kiệt khi ca ngợi người khác cũng không muốn đối xử cay nghiệt với một con chó vô tội.

Có người giỏi văn chương thâm tình bày tỏ:【 Nó thực sự là một diễn viên hoàn mỹ. Nó có đôi mắt xanh thẳm của đại dương, có bộ lông mượt mà tựa tơ lụa. Nó xinh đẹp, thông minh, hoạt bát. Nó thể hiện không hề thua kém hai nhân vật chính, thậm chí còn cao hơn một bậc, vì nó đã trộm mất trái tim của khán giả. 】

Hoặc là: 【 Trong lúc chú chó nhà mọi người vẫn đang ngủ say như chết, Trung Khuyển đã phải rời giường từ rất sớm, vô cùng tập trung vào quay phim, cống hiến tài hoa vì nghệ thuật. Vì vậy, không giống những con chó cưng khác, Trung Khuyển ngay cả khi tạ thế vẫn có thể lưu giữ lại hình ảnh của mình trong phim, vĩnh viễn không biến mất. 】

“…Á!” Đọc được những lời này, Tiếu Lăng Tiêu ngượng ngùng che mặt.

Hắn cảm thấy những người kia thật không có tiết tháo, vừa nhìn thấy chó một cái là lời buồn nôn nào cũng nói được.

Bất quá… nói diễn xuất của hắn đã có thể so với Chu Cẩn Sơ, lại còn hoàn hảo như ảnh hậu, trong lòng Tiếu Lăng Tiêu vẫn sướng muốn chết. (cái cụm sướng muốn chết này câu gốc hay lắm mà không dịch ra được T_T)

Hắn thật sự… diễn tốt đến vậy sao?

Trên internet rất nhanh đã có người kêu gọi các giải thưởng điện ảnh lớn cho phép Trung Khuyển tham gia đề cử.

“Trung Khuyển nên được đề cử làm nam phụ xuất sắc nhất.” Mọi người nói: “Nếu Trung Khuyển cũng là vai phụ, vì cái gì nó không thể trở thành vai nam phụ xuất sắc nhất?”

Hai câu kêu gọi trên nhanh chóng nhận được mấy vạn share.

Sau đó, không chỉ người mê phim, đến một số đơn vị truyền thông và ban tổ chức các giải thưởng điện ảnh cũng bắt đầu tham gia thảo luận không biết mệt.

Một tạp chí nổi tiếng đã mở đợt bình chọn với nội dung【 Bạn nghĩ có nên cho phép Trung Khuyển tham gia giành giải thưởng điện ảnh không? 】. Đợt bình chọn thu hút hơn ba mươi ngàn người tham gia, trong đó 65% bỏ phiếu lựa chọn “Ủng hộ, diễn viên động vật cũng là diễn viên, không nên phân biệt đối xử”, 30% người tham gia chọn “Phản đối, trao giải thưởng cho chó thực sự không ra thể thống gì, làm như vậy là sỉ nhục những người có tên trong danh sách đề cử”. 5% còn lại tỏ vẻ “Đi ngang qua nên share giúp”.

Còn có người photoshop ảnh Trung Khuyển lĩnh giải thưởng, có người lại dùng phần mềm biến âm làm diễn văn lĩnh thưởng của Trung Khuyển, đương nhiên, toàn bộ diễn văn đều là “gâu gâu gâu gâu”.

Về sau, trước một lễ trao giải nào đó, một nhà phê bình danh tiếng đưa ra kiến nghị thêm tên Trung Khuyển vào danh sách đề cử, chuyện này lập tức gây ra sóng to gió lớn trên internet, tổ giám khảo còn làm như thật tiến hành vài phiên thảo luận, cuối cùng vẫn không đồng ý kiến nghị hoang đường này. Suốt một khoảng thời gian sau đó, oán khí của những người ủng hộ Trung Khuyển vẫn bay mù mịt khắp nơi.

“Mày đó,” Chu Cẩn Sơ nói: “Sắp hot bằng minh tinh màn bạc rồi.”

“… Gâu.”

“Tổ giám khảo liên hoan phim dặn đoàn làm phim mang mày theo, cũng không biết muốn giở trò quỷ gì.”

“… Meo?!” Tui cũng có thể tham gia liên hoan phim sao?!

Chu Cẩn Sơ: “Hả?”

“A… Gâu?!”

“Mùng sáu tháng sau, mày phải dậy sớm.” (Anh nói chuyện với chó thật đấy à =)))))

“Gâu!”

Kỳ thực Tiếu Lăng Tiêu rất không thích màn tạo hình, nhưng không còn cách nào khác, minh tinh màn bạc đang hot nào cũng phải trải qua loại dằn vặt này.

Cũng may trầm hương cùng máy sấy tóc dùng nhiều cũng sẽ quen.

******

Ngày mùng tám, Chu Cẩn Sơ thực sự dẫn hắn đi thảm đỏ.

Bước đi trên 25 mét thảm đỏ khiến Tiếu Lăng Tiêu vô cùng căng thẳng.

Có lời giới thiệu: “Tiếp theo là Chu Cẩn Sơ, cùng Trung Khuyển của anh ấy. Hai người đều tham dự vào bộ phim điện ảnh mới nhất của Hạ đạo diễn… Hiện tại phim đang được công chiếu ở…”

Có người hò hét: “Chu Cẩn Sơ! Nhìn bên trái! Bên trái bên trái bên trái!”

Lại có người lớn giọng gào lên: “Nhìn bên phải! Bên phải bên phải bên phải!”

Tiếu Lăng Tiêu vô cùng căng thẳng, chân xoắn hết cả vào nhau, toàn thân cứng ngắc, đầu cũng sắp trướng to. Hắn cảm thấy cả cơ thể chỗ nào cũng thừa thãi, căn bản không biết nên đặt ở đâu —— mấy sợi lông trên đầu thực lộn xộn, mọi người nhất định đều nhìn thấy, a a a a khẳng định đang cười nhạo tui cho mà xem… Á, đuôi nên vẫy bên nào ta, tui hình như vẫy không được tự nhiên rồi, a a a a nhất định lại mất mặt…

“…” Chu Cẩn Sơ vô cùng săn sóc đứng chờ thú cưng nhà mình, vươn tay vuốt lông hắn, sau đó dắt hắn quay về nhiều hướng để chụp ảnh.

Tiếu Lăng Tiêu chưa từng trải qua loại trận địa như thế này, cảm thấy mình chụp lâu đến mức hai mắt bắt đầu mọc sao luôn rồi.

Tất cả mọi người đang nhìn hắn...... Tất cả mọi người đang nhìn hắn...... Thật đông người, thật khoa trương......

Chu Cẩn Sơ đứng bên cạnh như nhận ra gì đó, đột nhiên không để ý đến mọi người xung quanh, cúi người xuống ôm Trung Khuyển vào ngực, hỏi: “Mày sợ à?”

“… Ngao.”

“Cũng phải, quá đông người.”

“… Ngao.” Kì thực Tiếu Lăng Tiêu đã từng tưởng tượng cảnh tượng này vô số lần. Mỗi lần hắn đều cảm thấy mình nhất định sẽ vô cùng oai hùng lướt qua vô vàn ánh mắt người hâm mộ, hắn nhất định sẽ vô cùng hưng phấn, dùng bước chân trên thảm đỏ quét bỏ những mù mịt, nghẹn khuất trước kia.

Nhưng lại không nghĩ tới, khi ngày này thực sự đến, hắn lại tay chân luống cuống, không hề giống trong mơ một chút nào.

“Thôi được rồi, không chụp nữa.” Chu Cẩn Sơ ôm lấy Tiếu Lăng Tiêu: “Chúng ta đi trước.”

“Ngao.” Trong một khắc Chu Cẩn Sơ ôm lấy mình, hắn phát hiện tiếng tách tách của máy ảnh truyền đến từ phía sau còn dồn dập hơn lúc nãy..

Liên hoan phim có rất nhiều hoạt động, trong số đó có liên quan nhiều nhất đến Chu Cẩn Sơ chỉ có phần công bố giải thưởng.

Tiếu Lăng Tiêu rất hi vọng Chu Cẩn Sơ trở thành ảnh đế, vì vậy những phần trao giải trước đó hắn một chữ cũng không nghe vào, ai đang đứng trên sân khấu cũng không biết. Hắn chỉ mong thời  gian trôi qua thật nhanh, mau mau đến giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất.

Thế nhưng, giữa một mảnh tiếng hoan hô, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên nhìn thấy ảnh của mình.

“Ngao?” Tiếu Lăng Tiêu vẻ mặt mờ mịt, hắn nghĩ: có biến hả?

“Chính xác,” thanh âm của MC không nén được ý cười: “Giải Xương Vàng này đúng là giải thưởng mới tăng thêm.”

Tiếu Lăng Tiêu: “…?”

“Giải Xương Vàng này chỉ dùng để vinh danh các diễn viên bốn chân, có cả cúp nữa nha.”

Tiếu Lăng Tiêu: “…” Hóa ra trên màn ảnh là danh sách đề cử… Hắn, hắn cũng lọt vào danh sách rồi…

MC nói: “Tiếp theo, xin mời chị Đỗ Kiều lên công bố giải thưởng!”

“Ừm…” Đỗ Kiều nhìn tờ kết quả trên tay, rõ ràng là người Đông Bắc nhưng lại cố bắt chước giọng Đài Loan: “Chú chó đoạt được giải thưởng là… Trung Khuyển~~~”

“Như vậy,” MC hưng phấn nói: “Lần đầu tiên trong lịch sử, giải thưởng của chúng ta cho ra đời một khuyển ảnh đế! Chúng tôi xin phép được mời Trung Khuyển lên sân khấu! Trung Khuyển nhanh lên sân khấu nha!”

“…” Tiếu Lăng Tiêu đầu óc trống rỗng.

Hắn… hắn thành ảnh đế rồi hả?!

Quay xong bộ phim thứ hai, là thành ảnh đế luôn rồi?!

Hắn từ một diễn viên tuyến tám mươi đã đi được đến bước này rồi sao?!

Chu Cẩn Sơ thấp giọng cười một tiếng, ôm Tiếu Lăng Tiêu lên sân khấu.

“Chúc mừng Trung Khuyển!” Đỗ Kiều nói: “Nó không có họ, nghe thực kì quái.” Còn nhấn mạnh chữ “thực”.

“Họ?” Chu Cẩn Sơ nhìn về phía Tiếu Lăng Tiêu: “Cùng họ với tôi là được rồi, họ Chu.”

“Họ Chu sao?”

“Phải.” Chu Cẩn Sơ nói: “Tiến vào gia môn nhà tôi, là có thể mang họ của tôi.” (lấy chồng theo họ chồng =)))

“…” Tiếu Lăng Tiêu thầm nghĩ: tui có họ rồi, là họ Tiếu.

Tiếu Trung Khuyển, nghe êm tai hơn Chu Trung Khuyển nhiều…

Sau khi chúc mừng, Đỗ Kiều đặt cúp trên mặt đất, Tiếu Lăng Tiêu cẩn thận đến gần ngửi một cái.

Sau đó, Chu Cẩn Sơ nhẹ nhàng nâng hai chân trước nho nhỏ của Tiếu Lăng Tiêu hướng về phía khán giả vẫy vẫy, phía dưới sân khấu lập tức truyền đến một trận cười đầy thiện ý.

Chu Cẩn Sơ lại ôm Tiếu Lăng Tiêu lên.

Y chưa kịp nói theo dự định đã bị Tiếu Lăng Tiêu giành mất mic.

“Gâu… Gâu…” Thật đáng ghét, mở miệng ra chỉ có thể sủa gâu gâu.

Đồng chí Tiếu Lăng Tiêu một bụng đầy lời muốn nói đành phải bỏ cuộc, chỉ “gâu gâu” hai tiếng, sau đó đột nhiên quay đầu lại ôm Chu Cẩn Sơ hôn một cái.

Một cái hôn nhẹ, đặt ngay trên khóe miệng.

Chu Cẩn Sơ sửng sốt một lát, sau đó lộ ra một nụ cười hiếm có, nói: “Nội dung phát biểu sau khi nhận thưởng của nó đại khái là cảm ơn tôi.”

“…” Tiếu Lăng Tiêu cúi đầu.

Làm chuyện này trước mặt tất cả mọi người, Tiếu Lăng Tiêu vẫn có chút thẹn thùng.

Nhưng hắn thực sự muốn cảm ơn Chu Cẩn Sơ.

Trong hai năm qua, hắn có một cuộc sống không giống bình thường. Không thể nói là tốt hay xấu, chỉ có thể nói là rất đặc biệt.

Đêm đó, Chu Cẩn Sơ cũng đoạt được giải thưởng Bánh Đậu Vàng, chính là giải ảnh đế mà Tiếu Lăng Tiêu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, do ảnh đế của năm trước – Chung Dương trao giải. Chung Dương bộ dáng thực kiêu căng, Tiếu Lăng Tiêu nhìn thấy chỉ muốn cho gã một móng vuốt.

Mọi chuyện tối nay cứ như một giấc mơ.

Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy, đây thực sự là ngày đẹp nhất trong cuộc sống làm chó của hắn, là ngày một người một chó bọn hắn đều đứng trên đỉnh cao, ngày bọn hắn lần đầu tiên lấy tiêu chuẩn gia đình xuất chiến giành được thắng lợi.

Lúc này hắn cũng không thể ngờ được, Chu Cẩn Sơ sắp nghênh đón nguy cơ nghiêm trọng nhất trong cuộc đời làm diễn viên của y.