Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 2: Phá Cửu Kỳ Môn Trận

Chương 19: Lãnh địa của Tâm Nhân Ảnh






Đến giờ tôi vẫn chưa biết quả cầu ký ức mà Dương Dương đã xem trộm là của ai. Tôi nghĩ nát óc cũng không thể đoán ra. Tôi cũng đã bịa ra ti tỉ các khả năng thì kết quả vẫn về không.


Lúc này có đứng và tiếc nuối những gì đã qua thì cũng có ích gì đâu. Dương Dương vẫn sẽ đi con đường anh đã chọn. Anh sẽ không đi cùng chúng tôi. Trên đời này tôi cũng không thích sự miễn cưỡng, với mình hay với người khác. Dương Dương muốn biến tôi thành vật thí nghiệm, ngay từ đầu đã dựng lên mớ hỗn độn này, đào tôi lên khỏi mặt đất, hồi sinh tôi khi đã bị chôn vùi cả năm trời, rồi bao tai nạn đã xảy ra với hai chúng tôi... đến khi tương phùng thì tôi phải ngậm đắng nuốt cay chấp nhận mình bị phản bội. Nhưng giờ Dương Dương lại lao tâm trị thương cho tôi, nắn lại hình hài nguyên vẹn cho tôi, ép cái đống ấu trùng đó khỏi người tôi...


Tôi không còn đủ tỉnh táo để phân biệt đúng sai nữa rồi. Sau cùng cũng cứ thế đứng dưới mưa mà đầu óc trống rỗng.


Cơn mưa đã dần ngớt, chỉ còn lác đác vài hạt, ánh sáng yếu ớt đang len lỏi tới gần. Cơn mưa kéo dài đã rửa trôi nhiều thứ quan trọng, sự thật và bí mật của sự thật cũng bị cuốn theo làn nước ảm đạm đó. Ánh nắng ban ngày đã dần chiếm hữu mọi không gian. Nó cũng vô tình soi rọi nhiều thứ. Cả cánh rừng như được dát bạc. Cơ thể tôi cũng ăn theo khoảnh khắc ma mị này. Toàn thân được phủ một lớp bột nhũ xanh xanh dịu nhẹ.


"Bình kỳ nhân cũng là người tộc Tiên?" Bạch Nguyên chợt lên tiếng.


"Anh thấy tôi có thể không?" Tôi hững hờ đáp.


"Cô ta không phải đâu Bạch Vương, thứ ánh sáng trên người cô ta khác hoàn toàn so với người tộc Tiên. Hơn nữa bộ mặt mưu mô đó sao thoát tục như người tộc Tiên được." Vệ Môn Thần cực lực châm chọc.


Tôi cũng đã định bồi thêm một câu rằng so tôi với tộc Tiên thì khác nào so cú với quạ, nhưng xét lại thì tôi chẳng việc gì phải hạ mình để so sánh với cái đám người khó hiểu đó. Chỉ biết một điều rõ ràng rằng cơ thể tôi đã hồi phục nguyên trạng như trước, và bên trong thì có một nguồn nội lực khó hiểu cần tôi luyện cách khắc chế.


Ý tôi hồi phục nguyên trạng như trước ở đây là giống như cái lúc Lão Tiên trị thương cho tôi khi còn ở trên đỉnh tháp tại Nam Thành. Khác một chút là giờ tôi căn bản là khỏe hơn cả lúc đó, nếu chịu khó dưỡng sức thì vẫn đủ để thi triển vài thế võ phòng thân. Từ khi bị hất văng tới nơi này, chưa tính đến việc tôi là Ma ca rồng đặc biệt, thì tôi vốn là cao thủ Karate và Judo. Nhưng vì vết thương do tai nạn bất ngờ đó quá nặng mà tôi không đủ khả năng hồi phục cũng như sử dụng võ. Xương cốt tôi thậm chí còn chưa lành, vậy mà tôi vẫn có thể đi lại như con người. Còn bây giờ, hình hài tôi nguyên vẹn, bộ xương thì đảm bảo là hoàn hảo, khả năng cũng nhạy bén hơn, và rõ ràng chuyển động cơ thể của tôi cũng đã khác.


Rốt cuộc thì Dương Dương đã làm gì tôi thì chỉ có trời biết.


Có điều thái độ của hai kẻ trước mặt tôi đây khiến tôi vô cùng ngứa mắt. Nhưng biết nói cho họ thế nào cho rõ ràng được đây? Tôi đành tảng sang việc nhắc nhở Bạch Nguyên nên nhấc mông khỏi cái vũng thảo dược đó trước khi đất bùn khô lại, trời đã tạnh mưa rồi, còn tiếp tục ngồi đó nữa anh ta sẽ tự tạo cho mình một nấm mồ vô cùng thú vị. Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần nhất thời không thích ứng với cái kiểu thay đổi đến chóng mặt của tôi. Cũng đúng thôi vì từ lúc ở trong hốc núi tâm trạng của tôi rất bất ổn, lúc nào cúng chìm đắm trong một dạng biểu cảm, bọn họ thấy lạ là phải. Nhưng cái kiểu bọn họ nghi ngờ tôi bị Dương Dương biến đổi thì khiến tôi bực mình lắm lắm. Nhất là Bạch Nguyên cứ mải xầm xì với Vệ Môn Thần về tôi mà chẳng chịu rời khỏi vị trí. Anh ta đang cố tình quên việc mình bị chôn nửa người xuống nấm mồ của tôi.


Cuối cùng tôi cũng phải sử dụng biện pháp mạnh mới ép Bạch Nguyên bật dậy như lò xo chưa đến một giây. Cũng không có gì ghê gớm, tôi chỉ định nhân tiện sờ soạng Bạch Nguyên một chút. Kể ra thì thân thể anh ta rất cường tráng, lại siêu chuẩn với làn da rắn rỏi, thưởng lãm một chút cũng không thiệt thòi. Thế nhưng hai người kia thì chẳng nghĩ như tôi. Vệ Môn Thần thì cực lực mắng mỏ tôi là loại con gái khiếm nhã, không biết liêm sỉ. Đúng là chỉ có Vệ Môn Thần mới đủ đặc quyền mắng lão bà bà tôi là con gái thôi. Bạch Nguyên thì còn kinh hoàng hơn tôi tưởng nhiều. Tôi chỉ mới đưa tay ra đã khiến anh ta phi thân bay lên trên nhanh chóng, chưa đến một giây đã tự giác bay khỏi nấm mồ của tôi. Sau đó còn ré lên không ngớt rằng trong lòng anh ta chỉ có Ngô sư phụ, không thể để tôi tùy ý...


Tôi rất muốn muốn muốn đá bay cả hai người họ cho khuất mắt. Một kẻ như tôi chưa bao giờ tồn tại tình cảm. Nói gì những ham muốn dung tục. Bọn họ nghĩ quá nhiều rồi.


Giờ tôi có việc phải làm ngay, không nên lãng phí thời gian thêm nữa.


"Này! Cô định đi đâu đấy?" Bạch Nguyên vội nói khi vẫn không ngừng gột lớp bùn đất trên y phục.


"Tôi đi tìm Thái tử." Tôi hờ hững nói, trong lòng cũng đang phân vân cách xác định vị trí của Thái tử nhanh nhất.


"Tìm Thái tử? Sao lại là Anh Vũ?" Bạch Nguyên dừng hình tại chỗ.


"Tâm Nhân Ảnh đã tìm đến tôi là do đã gặp Thái tử, không phải Dương Dương." Tôi chậm rãi nói. Bởi tôi hiểu rằng nếu như Dương Dương có gặp Tâm Nhân Ảnh thì người mà anh ta muốn gặp nhất là Quận chúa, không thể nào là tôi. Vì vậy khả năng Thái tử đang ở quanh đây là rất cao.


"Ta lại nghĩ cô là điểm yếu của cả hai người bọn họ đấy Bình kỳ nhân." Bạch Nguyên nhất mực khẳng định.


Tôi không muốn trả lời, sao mà chẳng được. Dù có là vì ai mà Tâm Nhân Ảnh tìm tới tôi thì cái thứ kinh tởm đó đã dám ăn ấu trùng trước mặt tôi, không thể nào mà quên được.


Dương Dương đã ẩn úp trên kia mấy ngày mà tôi không phát hiện ra, điều đó thực rất kỳ lạ. Có cái gì trên kia không đúng so với tự nhiên. Trong đám lá rậm rạp và um tùm đó có cái gì thì tôi cũng sẽ nhảy lên xem. Trèo cây thì sẽ không khó khăn như trèo lên đỉnh hốc núi rồi, tôi sẽ lên xem thử. Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần cũng đòi lên cùng tôi. Với độ cao này họ không cần trèo, chỉ cần nhảy cao lên trên thôi, rất nhiều cành cây làm trụ, bọn họ không gặp khó khăn gì để di chuyển. Tôi thấy cũng hợp lý nên nhường họ lên trước, thân thủ và võ công của tôi dẫu sao cũng thua xa họ. Với khả năng của Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần thì đúng là chẳng nghi ngờ gì. Nhưng thực tế mà, luôn đúng theo nghĩa của thực tế. Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần chỉ nhún một cái là có thể bay lên rất cao, rồi đạp chân vài cái nữa là có thể phi thân lên ngọn cây cao nhất. Quái gở là bọn họ cứ bay lên gần ngọn cây cao nhất là lại bị dội ngược lại. Dù là ở bất kỳ vị trí nào, cứ ở độ cao đó bọn họ cũng không thể vượt lên.


Trên đó cứ như là có kết giới, không thể vượt qua.


Thảo nào tầm mắt của tôi lại bị giới hạn như vậy. Khi bị chôn dưới nấm mồ tôi không nhìn được xa thì còn có thể hiểu, nhưng giờ tôi đang ở độ cao tương đối, như bình thường còn nhìn được ngọn núi bên cạnh có đường đi như nào, bụi cây bụi cỏ có hình hài ra sao, vậy mà giờ trong tầm mắt tôi chỉ có rừng trải dài và sương phủ mờ cả ngày lẫn đêm.


Hóa ra là nơi này đã bị kết giới bao phủ.


Tôi còn đang treo leo ở lưng chừng cái cây cổ thụ già cỗi và cao nhất thì thấy Vệ Môn Thần bị bật ngược xuống rơi qua mình. Đương nhiên Vệ Môn Thần sẽ hạ cánh an toàn với tứ chi điêu luyện của mình, có rơi ngược hay xuôi thì cô ta cũng bám được hết. Tôi còn đang ngây người thì chưa nổi hai giây sau là Bạch Nguyên cũng rớt xuống theo Vệ Môn Thần. Anh ta nhanh chân hơn trụ lại ngay cái nhánh cây gần tôi. Tư thế xoay người lộn nhào của Bạch Nguyên rất hoàn hảo. Nhưng hai cao thủ này vừa bị cái gì thế không biết? Bọn họ cứ như hai con chim vừa bị bắn rơi vậy. Thấy tình cảnh đó tôi lại càng hả hê trong lòng.


"Cô có vẻ khoái trí nhỉ?" Bạch Nguyên hừ lạnh.


"Há Há. Tôi có thể không vui sao?" Tôi càng không kiểm soát được cơn cười của mình. Như này chẳng phải là do Giáng Long Vương quái gở kia bày trò sao. Trước giờ tôi vẫn nghĩ bà ta chỉ ưa kết bạn và giao du với bọn cao nhân hoặc thánh nhân nên mọi đường đi nước bước đều vô cùng ảo diệu, người phàm hay bọn lìu tìu như tôi đời nào có cơ hội dạo chơi ở đây. Nhưng giờ nhìn những kẻ cao thủ kia cứ rơi như chim bị bắn thì sao tôi lại không hoan hỉ cho được. Rất đã mắt!


"Đúng là kẻ trơ trẽn!" Vệ Môn Thần tức tối.


"Cô nói tôi? Cô không tự xem lại mình đi. Đường đường là thần cấp cao của tộc Giáng Long, là một Vệ Môn Thần trong chín kỳ môn mà lại không thể vượt qua kết giới của chính Cửu Kỳ Môn Trận. Tôi thấy hổ thẹn thay cho cô." Tôi càng cười lớn.


"Giờ trình độ chửi của ngươi cũng khá nhỉ." Vệ Môn Thần giận run cả người.


"Quá khen!" Tôi hất hàm ra vẻ lên mặt. Biểu cảm của cô ả khiến tôi càng hứng thú.


"Sao ta thấy Bình kỳ nhân khác quá?" Bạch Nguyên ra bộ ngạc nhiên. "Từ khi gặp lại cô ở trong hốc núi, cô hoàn toàn khác bây giờ."


"... Cũng tại Vệ Môn Thần đã rình mò đầu óc tôi. Xem trộm giấc mơ từ quá khứ của tôi. Rồi cái thứ cô ta đã moi ra khỏi đầu tôi trong mật đạo. Tôi đoán đó chắc là Nhu Nhu Xà đang ngủ đông. Tuy tôi không hiểu bằng cách nào Vệ Môn Thần có thể bắt nó ra khỏi đầu óc tôi. Lúc đó cô ta còn đập mạnh đầu tôi vào vách đến thất điên bát đảo. Phải chăng vì cú chấn động đó mà tâm tình tôi có chút xáo trộn..." Tôi tự mình luyên thuyên mà chẳng cần biết hai người kia đang mặt ngố đến mức nào. Riêng cái việc tôi đang dài dòng trình bày này đã chẳng giống tôi rồi. Bọn họ có hiểu hay không thì cũng mặc xác. Tôi cũng không phủ nhận một điều, giấc mơ về ngài Max đã thức tỉnh một thứ trong tôi. Đó là phần "con người" của tôi.


"Có phải nàng đã mạnh tay quá không Vệ Môn Thần, nên đầu óc Bình kỳ nhân mới có vấn đề?" Bạch Nguyên xì xầm.


"Cô ta có lúc nào bình thường đâu." Vệ Môn Thần cũng xì xầm lại.


Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình tuyệt nhiên sẽ chẳng thèm để ý đến hai con người đáng ghét này.


Bây giờ là lúc bọn họ để ý đầu óc tôi chứa cái gì à? Chẳng phải cái kết giới khó hiểu kia mới đáng để bàn tới sao? Bọn họ đang đế ý những chuyện hết sức thừa thãi.


Như nhận ra vẻ mặt rất chi là muốn gây sự của tôi Bạch Nguyên đột nhiên nghiêm túc. "Tính... cách khác đi hai mỹ nhân của tôi ơi. Tâm Nhân Ảnh chắc vẫn còn lảng vảng quanh đây. Kết giới này liệu có phải để nhốt Tâm Nhân Ảnh, không cho nó chạy lung tung không?"


Kể ra thì Bạch Nguyên cũng đã rất khá với mấy cái kết giới vậy mà còn bị làm khó. Tôi cũng chưa chắc ngoại lệ. Dù rằng trước kia tôi không bị kết giới ảnh hưởng nhưng trong Cửu Kỳ Môn Trận tôi vẫn bị quay mòng mòng từ đầu đến giờ, lần này không thể khinh xuất. Trên tay tôi có Hoàng Nhãn Long ngủ im lìm, có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Tôi đành bảo hai người họ cứ chờ đó, để tôi lên trước. Bạch Nguyên thấy không yên tâm vội leo lên cùng tôi. Nếu như tôi không bị kết giới ảnh hưởng thì tốt, nhưng ngược lại, với người không có nội công hay pháp lực như tôi thì sẽ nguy hiểm hơn nhiều khi chạm vào nó.


Điều Bạch Nguyên lo lắng cũng không thừa, tôi không thể phản đối. Vệ Môn Thần cũng tự khắc theo sau sát gót.


Càng lên trên tôi có cảm giác chướng khí càng nặng, rất khó chịu. Và quả nhiên là có kết giới. Ngay tại vị trí mà Dương Dương đã ẩn núp là màng kết giới. Bạch Nguyên và Vệ Môn Thần đến đoạn này chỉ vừa nhích người là đã như bị một lớp điện cao thế quét qua thân thể rồi bị dội ngược lại. Thử đi thử lại thì kết quả vẫn vậy.


Kết giới này thật quá kỳ lạ! Tôi không hiểu vì sao Dương Dương có thể đi xuyên qua màng kết giới này được.


Tôi có chút lưỡng lự khi xuyên qua màng kết giới. Lần này khác với mọi lần, tôi có thể lờ mờ nhìn thấy màng kết giới này, nhưng bên ngoài nó có gì thì lại không rõ ràng. Khi đưa tay qua màng kết giới cũng thấy có chút tê rần rần như điện chạy. Cảm giác không quá mãnh liệt, và lướt qua rất nhanh. Vậy là tôi có thể đi qua kết giới mà không bị nướng chín.


Vệ Môn Thần vội túm chân tôi lại như thể đang lo lắng. Nhìn cô ả như vậy tôi có chút ngại ngùng. Căn bản với những kẻ như tôi thì sự lo lắng là không cần thiết.


Tôi cứ từ từ chui qua màng kết giới. Cảm giác điện chạy qua người khá khó chịu, nhưng rồi cũng biến mất nhanh chóng. Cho đến khi cả người tôi chui qua thì một cảnh tượng hùng vĩ đập vào mắt. Tôi đang ở trên ngọn cây cao nhất. Cả bầu trời bao la rộng lớn trải dài trong tầm mắt. Những ngọn núi xanh mướt lẩn khuất trong làn mây nhẹ. Đất trời như hòa làm một cùng hơi thở xoa dịu tâm hồn. Nếu không đứng ở đây thì sẽ không thể nào biết được hòn đảo Bạch Long Vĩ vốn đầy cạm bẫy rùng rợn lại mang vẻ đẹp thanh khiết như thế. Vậy ra đây là thứ mà Dương Dương muốn thấy? Là cảnh tượng thanh tẩy tâm hồn này ư?


Có điều kỳ lạ là dù tôi có nhìn xa tới mức nào cũng không thể phát hiện ra địa thế của Cửu Kỳ Môn Trận, cũng không thể thấy một tòa thành huyền bí nào tồn tại ở đây cả. Những thứ tôi có thể nhìn thấy toàn là cây rừng, suối nước, mây trời... hoàn toàn sơ khai. Chuyện này là thế quái nào chứ? Lẽ ra tôi có thể thấy mọi ngóc ngách của mê cung Cửu Kỳ Môn Trận. Đằng này tôi lại không thể thấy gì ngoài một hòn đảo hoang mang đậm vẻ đẹp thiên nhiên.


Chẳng lẽ Cửu Kỳ Môn Trận lại là ảo giác, là cái bẫy trong kết giới, là một cơ quan trong khoảng không gian ba chiều?


Tường thành hùng vĩ nhung nhúc đám Trùng Huyết Tử đâu? Hào nước trải dài như dòng sông đâu? Nội thành bí ẩn nơi ở của Giáng Long Vương đâu? Tại sao lại chẳng có gì tồn tại trên hòn đảo này?


"Này! Cô sao vậy Bình kỳ nhân?" Bạch Nguyên vội thét lớn.


"Đừng nói ngươi bị cái gì nuốt chửng mất rồi nhé." Vệ Môn Thần cũng lớn giọng. "Ngươi đã thấy gì trên đó?"


Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào. Cảm giác trống rỗng lúc này đang tăng lên không ngừng. Nhưng chưa ngấm được vào người tôi bao lâu thì tôi đã cảm nhận được cái thứ tởm lợm với cái cổ dài ngoằng kia mờ mờ sau màng kết giới. Phát hiện ra ngay lập tức thì chưa, phải mất một lúc tôi mới nhận ra về hướng Tây cách vị trí tôi đứng có rất nhiều cái cổ dài ngoằng đang di chuyển vòng quanh. Tôi không nhìn nhầm. Đó không phải một Tâm Nhân Ảnh, mà là cả ổ. Tôi cứ tưởng nó chỉ có một, hóa ra nó có cả một đại gia đình. Không những thế, trong cái ổ đầy rẫy Tâm Nhân Ảnh đang vật vờ, tôi đã thấy cả Thái tử. Từ độ cao như trên trời nhìn xuống dương gian lúc này. Tôi thấy Thái tử đang trác táng với cả đống Tâm Nhân Ảnh có những cái cổ dài ngoằng.


Cảnh tượng này khiến tôi muốn mù mắt luôn cho rồi. Thái tử đang ôm ấp một Tâm Nhân Ảnh. Quái đản hơn là nó lại mang hình hài của tôi.


Nhìn đi nhìn lại vẫn vậy, Tâm Nhân Ảnh đang trong vòng tay Thái tử là một Bảo Bình. Không những thế hai người đó còn đang rất chi là mùi mẫn âu yếm nhau...