Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 5




Chu Phi Lương nghe xong có chút giật mình, "Cậu có ý đồ gì với cô ấy đúng không?"

"Nghĩ nhiều quá rồi" Hạ Khuynh buồn cười, quay người bước đi.

"Mẹ tôi đang cố tìm cho cô ấy một tên đàn ông giàu có, vả lại cô ta còn có một đứa em gái hung hãn như vậy. Muốn động đến thì chuẩn bị tinh thần đi"

"Cái thằng này, sao lúc nào cũng ví von ông đây như cầm thú, hễ nhìn thấy đàn bà là lên cơn"

"Tôi chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở cậu thôi"

Trên phương diện lý lẽ, Chu Phi Lương nghĩ rằng tần số của bọn họ quá chênh lệch, nếu không thì làm sao mà Khổng Minh Dao cứ đến tìm hắn khóc lóc kể khổ đây a.

Còn Hạ Khuynh thì cảm thấy chuyện xảy ra đêm đó chính là Khổng Minh Dao cố ý câu dẫn Chu Phi Lương.

"Mẹ nó, bỏ đi, ông đây một năm không gần đàn bà thì cũng không chết được" Chu Phi Lương rít một hơi thuốc, lại hỏi: "Cậu với Khổng Minh Dao rốt cuộc là vì sao lại chia tay?"

"Không còn hứng thú thì chia tay"

Khổng Minh Dao dù sao cũng là phái nữ, thanh danh bị hỏng cũng không tốt, hơn nữa hai người đã bên nhau một thời gian dài, cái tên Hạ Khuynh này cũng không cần tuyệt tình đến như vậy chứ. Ngay cả một câu tốt đẹp, hắn cũng không thèm mở miệng giải thích.

"Tôi thấy cô ả còn rất thích cậu" Không chỉ Chu Phi Lương mà mọi người cũng đều cảm thấy như thế.

Hạ Khuynh lảng tránh vấn đề này, khoát tay áo, "Tôi đi ra ngoài"

Chu Phi Lương không đáp, tiếp tục hút hết điếu thuốc đang cháy dở. Khi Chu Phi Lương và Hạ Khuynh đi ra ngoài, không khí trong phòng im lặng trầm mặc, Khổng Minh Dao thấy vậy tỏ vẻ không vui thở dài: "Nhìn thấy tôi các người không vui sao?"

Vương Thần liếc nhìn về phía cô ả, nhỏ giọng khuyên: "Tôi có lòng tốt khuyên cô đừng nên bướng bỉnh nữa"

Hắn lại thấy, cô gái nhỏ Hạ Khuynh dẫn đến đây nhìn thế nào cũng giống như một con thỏ trắng ngây thơ. Sau khi Hạ Khuynh đi ra ngoài, cô gái nhỏ kia cứ cúi đầu ngượng ngùng.

Tình cảm thì không nên miễn cưỡng, dù sao thì hai người họ chia tay cũng hơn một năm rồi, nếu bây giờ Hạ Khuynh đã có bạn gái mới, mà Khổng Minh Dao cứ tìm cách dây dưa như vậy cũng không phải là việc tốt.

"Từ lúc anh ấy về nước đến nay, tôi vẫn chưa được gặp anh ấy"

Khổng Minh Dao lộ ra vẻ đau thương "Tôi chỉ muốn được nhìn thấy anh ấy một chút thôi"

Vương Thần nhìn thấy người đẹp đang thương tâm thì khó xử, liền hướng phía Hề Thế Hàm nháy mắt. Hề Thế Hàm bắt trúng ánh mắt của hắn. vội chủ động thay đổi đề tài: "Cô đã ăn cơm chưa, để tôi gắp một miếng cho cô"

"Chưa, tan sở thì tôi đi ngay đến đây"

"À, vậy Phó tiểu thư, em có muốn ăn thêm chút gì không?" Hề Thế Hàm nhìn Phó Tự Hỉ cúi đầu ăn canh, từng ngụm từng ngụm nhỏ, có một chén nhỏ thôi mà đã uống lâu như vậy sao.

Phó Tự Hỉ đột nhiên phản ứng ‘Phó tiểu thư’ là ai, chưa từng nghe qua có ai gọi cô như vậy.

"Phó tiểu thư" Hề Thế Hàm gọi hai ba lần không thấy cô có phản ứng, liền đổi cách xưng hô: "Phó Tự Hỉ"

Cô ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên.

"Phó Tự Hỉ, em có muốn ăn thêm chút gì không?"

"Không cần…Cảm ơn…" Cô nhẹ nhàng trả lời xong vẫn cúi đầu ăn canh. Những người này cô không hề quen biết, cô đang rất khẩn trương chờ đợi Hạ Khuynh quay về.

Lúc cô đã uống cạn hết hai chén canh nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Hạ Khuynh, bây giờ cũng không biết nên làm gì cho tốt nữa.

Hề Thế Hàm nhìn ra được Phó Tự Hỉ rất sợ người lạ, cũng không dám nói nhiều với cô nữa, chỉ gọi người phục vụ đến gọi cho Khổng Minh Dao thêm vài món ăn.

Khổng Minh Dao gọi thức ăn xong quay sang nhìn Phó Tự Hỉ, nghiêng người lịch sự chào cô "Hi"

"Chào" Phó Tự Hỉ cũng cúi đầu đáp trả. Khổng Minh Dao thì thầm: "Em với chị vào toilet ở bên ngoài nhé? Chị đến ngày, không cẩn thận bị dính vào váy. Tại vì toilet trong phòng ngay bên cạnh Hề Thế Hàm, sợ hắn mà nhìn thấy chắc xấu hổ chết mất thôi. Em gái giúp chị che phía sau rồi đi ra được không?"

Phó Tự Hỉ gật gật đầu, "Được ạ"

Cô trước đây cũng từng bị qua tình huống xấu hổ như vậy, phải nhờ Phó Tự Nhạc tính ngày, đợi khi gần đến mới bảo cô mặc quần áo màu sắc tối một chút cho an toàn.

Khổng Minh Dao nghe vậy liền lôi kéo Phó Tự Hỉ đi ra ngoài.

Vương Thần cùng Hề Thế Hàm lại dùng ánh mắt trao đổi với nhau: Chuyện của phụ nữ thì cứ để phụ nữ tự giải quyết.



Phó Tự Hỉ bước nhanh theo sát phía sau Khổng Minh Dao, sợ váy của cô ta bị người khác phát hiện.

Khổng Minh Dao dẫn Phó Tự Hỉ đi đến toilet cuối hành lang.

Tầng lầu này vì phòng bao nào cũng có nhà vệ sinh riêng, nên toilet bên ngoài thường không có người sử dụng.

Phó Tự Hỉ sau khi vào toilet mới nhìn kĩ xuống váy của Khổng Minh Dao rồi nói: "Hên quá, không bị dính ra váy". "Ừ" Khổng Minh Dao thản nhiên trả lời.

Phó Tự Hỉ hôm nay cả ngày ra ngoài vẫn chưa đi vệ sinh lần nào, khi vào đây mới phát hiện ra, có chút ngượng ngùng đi vào một buồng vệ sinh.

Bởi vì váy quá dài bất tiện, Phó Tự Hỉ phải loay hoay một lúc lâu mới giải quyết xong.

Lúc đi ra, đã thấy Khổng Minh Dao đứng tựa vào bồn rửa tay bên cạnh nhìn nhìn. Khổng Minh Dao khinh thường nhìn đứa con gái trước mắt này ngoại trừ có một bộ ngực to thì cũng chẳng có điểm gì đặc biệt.

Lúc ngồi trong phòng bao nhìn không rõ dáng người, bây giờ nhìn thấy người đang đứng đây mặc một cái váy dài rộng thùng thình mà vẫn không rõ dáng dấp ra sao. Cô ả biết khi Hạ Khuynh với mình đường ai nấy đi, hắn thay bạn gái như thay áo, nhưng cô nàng nào cũng thuộc hàng mỹ nhân chất lượng cao. Nhìn bộ dáng Phó Tự Hỉ, bảo đảm hắn sẽ không thèm để vào mắt.

Phó Tự Hỉ rửa tay xong thì muốn cùng Khổng Minh Dao trở về phòng bao, còn Khổng Minh Dao cứ đứng ở đó bất động, rút một cây thuốc lá, nhìn cô.

Cô nghi Khổng Minh Dao có thể muốn hút xong mới đi ra, vì thế mới nói: "Tôi sẽ chờ cô"

Khổng Minh Dao giật nhẹ khóe miệng: "Cô là Phó Tự Hỉ?"

"Vâng, đúng rồi"

Khổng Minh Dao rít một hơi thuốc, nhìn khiêu khích: "Anh ấy khi ở với cô thích dùng tư thế gì?"

Phó Tự Hỉ bị hỏi vậy có chút không hiểu: "Hả?"

Khổng Minh Dao nói trắng ra.

"Hạ Khuynh bình thường thích làm ở phía trước hay phía sau?"

À lúc này thì cô đã hiểu. "Anh ta ở phía trước"

Lúc đẩy xe lăn, dĩ nhiên là Hạ Khuynh ngồi ở phía trước rồi. Khổng Minh Dao a một tiếng, Hạ Khuynh anh ta quả nhiên cũng coi trọng đứa con gái này.

Cô ả nhìn chằm chằm vào mắt Phó Tự Hỉ, ngữ khí mang theo ác ý. "Anh ấy làm với tôi cũng thích ở phía trước" rồi làm như nhớ đến cái gì ma mị mỉm cười, ánh mắt trở nên mê ly.

"Anh ấy nói anh ấy mê nhất bộ dáng ý loạn tình mê của tôi, làm cho anh ấy thật hưng phấn. Kỳ thật anh ấy cũng thích tiến vào từ phía sau, nhưng lần nào cũng đứng trước gương để có thể nhìn thấy hình ảnh điên cuồng lẫn sung sướng của đối phương"

Phó Tự Hỉ nghe xong nửa câu đầu không hiểu ‘ý loạn tình mê’ nghĩa là gì, đang cân nhắc xem xem thì bị nửa câu sau làm cho càng mơ hồ.

Nếu Hạ Khuynh ở phía sau, thì phải là kéo xe lăn mà không phải là đẩy nha. Hơn nữa, theo cô biết thì Hạ Khuynh cũng không thích soi gương, lúc cô giúp hắn đẩy xe lăn cũng chẳng thấy hắn lấy gương ra soi.

Khổng Minh Dao vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô, mong đợi Phó Tự Hỉ trưng ra vẻ mặt thương tâm.

Nhưng rất tiếc, Phó Tự Hỉ chỉ đang thắc mắc trong đầu.

"Cô không cảm thấy buồn sao?"

"Không, sao lại buồn chứ"

Phó Tự Hỉ không hiểu ý ả ta chỉ phía trước phía sau là cái gì, nhưng mặc kệ, cô cứ quy về chuyện đẩy xe lăn đi.

À, cô vẫn chưa hiểu tại sao phải buồn vì chuyện đó nữa á.

Khổng Minh Dao ngây ngẩn cả người, cảm giác như có ai đó tát mạnh một cái vào mặt mình. Nhưng ả vẫn chưa muốn từ bỏ, định nói thêm cái gì thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Cô ta lấy di động từ trong túi áo khoác ra, nhìn vào màn hình thì thấy hiện ra số của Hạ Khuynh. Vừa mới ấn nút trả lời, từ bên kia đã nghe tiếng Hạ Khuynh không kiên nhẫn: "Cô dắt Phó Tự Hỉ đi đâu vậy?"

"Em và cô ấy đi toilet! Bộ anh sợ em sẽ làm gì cô ta sao?"

"Khổng Minh Dao, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm cô ấy khóc, tôi sẽ ngay lập tức đem phơi bày cho mọi người biết những chuyện dơ bẩn của cô"

"Tại vì khi đó do em say rượu nên làm ra chuyện hồ đồ. Em thật sự vẫn còn rất yêu anh, em cam đoan với anh về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa" Khổng Minh Dao trở nên điềm đạm đáng yêu.

Kỳ thật cô ta cũng không biết vì sao mà đi thích hắn. Lúc mới chia tay cảm thấy cũng không có gì quá nghiêm trọng, nhưng về sau lại cảm thấy rất nhớ hắn, những gã đàn ông khác cũng không có cửa mà đi so với hắn.

Vậy mà hắn đối với cô ta tuyệt tình như vậy. Sau khi chia tay điện thoại không nhấc máy, tin nhắc gửi đến cũng không trả lời. Sau sự việc tìm Chu Phi Lương kể khổ thì cả hai cũng có gặp mặt nhau vài lần, nhưng lần nào hắn cũng trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng tuyệt tình.

Khi nghe tin hắn đã về nước, chân đi đứng không vững phải ngồi xe lăn. Cô ta vẫn hạ quyết tâm không quan tâm đến vấn đề đó.

Nhưng kết quả thì thế nào? Vẫn bị hắn ta đối xử lạnh nhạt.

Hạ Khuynh nghe xong lập tức cúp điện thoại.

Khi vừa trở về phòng bao không nhìn thấy Phó Tự Hỉ đâu, Hề Thế Hàm nói cô ấy bị Khổng Minh Dao dắt đi đâu rồi.

Hắn đoán Khổng Minh Dao tưởng rằng Phó Tự Hỉ là bạn gái mới của hắn, nên sẽ nghĩ cách đối phó với Phó Tự Hỉ.

Con nhỏ ngốc nghếch kia căn bản không phải là đối thủ của Khổng Minh Dao. Trong điện thoại Khổng Minh Dao có nói là họ đến toilet ở gian trên, Hạ Khuynh thì đi thẳng đến gian nhà vệ sinh công cộng.

Đi đến nơi, hắn gõ cửa kêu to: "Phó Tự Hỉ, em đi ra đây cho tôi" Phó Tự Hỉ nhìn thấy Khổng Minh Dao vừa ấn nít tắt điện thoại thì tự nhiên bật khóc, không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn an ủi cô ta nhưng lại không biết phải nói thế nào, chỉ biết đứng một bên ngây ngốc nhìn.

Nghe được tiếng của Hạ Khuynh, như vừa tìm được vị cứu tinh, vội chạy ra mở cửa rồi chỉ vào Khổng Minh Dao:

"Anh xem... Không biết tại sao cô ấy lại khóc nữa"

Người ngồi ăn cơm chung với Hạ Khuynh thì chắc chắn là bạn của hắn ta rồi, cô còn nhớ rất rõ bộ dáng của hắn trước khi đi ra ngoài rất tức giận rất tức giận rất tức giận, lại sợ hắn tưởng cô bắt nạt Khổng Minh Dao nên mới vội nói vào một câu:

"Tôi không có bắt nạt cô ấy đâu..."

Hạ Khuynh kéo tay cô đi ra, "Cô ta có bắt nạt em không?"

"Không có" Phó Tự Hỉ rất khẳng định lắc lắc đầu.

Hạ Khuynh cũng không nói thêm cái gì, kéo cô đi về phía phòng bao.

"A...cô ấy vẫn còn khóc kìa..."

"Vì sao cô ta khóc?"

"Không biết nữa"

"Tôi cũng không biết, đợi lát nữa sẽ có người đến dỗ cô ta"

Phó Tự Hỉ cảm thấy không đành lòng bỏ mặc Khổng Minh Dao ở đó, nhưng cứ bị Hạ Khuynh lôi kéo, cũng không quay đầu lại được mà bước đi về phía trước.

Vừa bước đi cô vừa liếc nhìn bong dáng của Hạ Khuynh.

Cho dù không cần đẩy xe lăn, Hạ Khuynh cũng đi phía trước cô mà.

Hạ Khuynh cầm tay cô dắt đi, ở phía sau cô nhìn trộm hắn một chút, ôi bong lưng này thật là đẹp nha!

...

Trở lại phòng bao, Chu Phi Lương hút thuốc xong đã quay trở lại.

Hạ Khuynh cũng không đề cập đến vấn đề của Khổng Minh Dao, chỉ nói: "Buổi tối còn có việc bận, tôi đi về trước, lần sau gặp lại"

Chu Phi Lương kinh ngạc nói: "Sao về sớm vậy? Bạn tốt à, tiết mục chính còn chưa bắt đầu đâu nha"

Vương Thần ái muội đánh gá hắn với Phó Tự Hỉ, "Vội vã trở về để làm chuyện riêng tư à..."

"Cậu cho là tôi cũng giống như cậu hử?"

Hạ Khuynh ra lệnh cho Phó Tự Hỉ đem xe lăn đẩy lại đây.

Vương Thần đi qua khoác lên bả vai Hạ Khuynh cười cợt trêu đùa: "Không phải tôi nói chứ. Bây giờ cậu vẫn trong thời kì tịnh dưỡng chờ khôi phục, tiết chế một chút đi. Đừng để ‘lão nhị’ cũng có vấn đề, bằng không lúc đó lại càng thêm rắc rối"

Hạ Khuynh hất cánh tay Vương Thần đang khoác trên vai ra, "Không cần cậu phải quan tâm, nó rất cường tráng"

Hề Thế Hàm ra vẻ thần bí cười hề hề kề sát lại gần Hạ Khuynh nói: "Đi bộ nhiều một chút, đừng có tự biến mình thành một tên tàn tật"

Phó Tự Hỉ cứ cảm thấy kỳ quái sao sao ấy, cái người mặc áo sơ mi nam màu hồng phán cứ đề cập đến người em trai của Hạ Khuynh. Chính cô cũng chưa nhìn thấy qua mà.

...

Lúc hai người đi ra cửa đã nhìn thấy xe của chú Hoắc chờ bên ngoài.

Lên xe, Hạ Khuynh nói với chú Hoắc chuyện gì đó.

Sau đó Phó Tự Hỉ nhịn không được mới tò mò hỏi: "Hạ Khuynh, lão nhị của anh là ai vậy?" Không biết từ bao giờ cô gọi thẳng tên hắn cũng tự nhiên hơn trước.

Dù là chú Hoắc nghiêm túc trầm ổn khi nghe cô hỏi câu này cũng nhịn không được mà bật cười.

Trên xe bỗng xóc nảy một cái, Hạ Khuynh lạnh lùng hướng mắt về phía hàng nút điều khiển.

Chú Hoắc hiểu được liền nhấn một cái nút tường gỗ cách âm được hạ xuống, ánh mắt của ông cũng không dám nhìn ra phía sau nữa.

Phi lễ chớ nghe!

Phi lễ chớ nhìn!

Tuy vậy, chú Hoắc vẫn cảm thấy thật thắc mắc.

"Phó Tự Hỉ, nhớ kỹ cho tôi" Hạ Khuynh quay đầu nhìn cô. "Sau này cấm em không được hỏi người đàn ông khác về chuyện này, biết chưa hả?"