Khuynh Tâm

Chương 18




“Không khóc, đừng khóc, Hân. Tôi sẽ không bỏ em lại. Đừng sợ, đừng sợ…”

Ngước đôi mắt ngập nước nhìn Tư Đồ Khắc Tai, Sở Mộ Hân nắm chặt lấy vạt áo hắn không buông, như thể chỉ cần thả lỏng tay là hắn sẽ biến mất.

“Nhưng…Tai thật lạ…”

“Thật xin lỗi, tôi không cố ý làm em buồn, Hân, thật xin lỗi!”

Tư Đồ Khắc Tai ôm chặt lấy thân thể gầy yếu của Sở Mộ Hân mà tự trách chính mình sao lại bất cẩn như vậy, sao lại để cho tâm tình bất an của chính mình thể hiện rõ ràng trước mặt tiểu gia hỏa như thế, biết rõ tâm tư cậu nhạy cảm, vậy mà lại để cậu thương tâm…

Ổn định lại tâm tình rối loạn, Tư Đồ Khắc Tai ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Sở Mộ Hân, ôm lấy cậu.

“Được rồi, đừng khóc, là tôi không tốt, đừng khóc…”

“Không, không, em không khóc. Tai không phải không tốt. Em không khóc nữa!”

Cái đầu nhỏ lắc liên tục, tay cũng dùng sức lau đôi mắt đã khóc đến đỏ hoe. Tư Đồ Khắc Tai cười cười, kéo bàn tay còn đang muốn tiếp tục tàn phá đôi mắt kia.

“Được rồi, không phải tôi không tốt. Đừng dụi nữa. Dụi nữa là mắt sẽ sưng lên như quả đào đó!”

Vừa nghe thấy hai mắt mình sưng lên giống quả đào, Sở Mộ Hân buông vội tay ra, khẩn trương che mặt quay người đi. Nhìn hành động của cậu, Tư Đồ Khắc Tai nhíu mày.

“Em làm gì vậy?”

“Đừng nhìn em, bỏ đi!”

Thanh âm của Sở Mộ Hân vẫn còn nghèn nghẹn, cậu úp sấp lên sofa, bàn tay nhỏ bé vung vẩy lung tung muốn Tư Đồ Khắc Tai đừng nhìn cậu. Hắn vừa bực vừa buồn cười nhìn bóng lưng nhỏ nhắn.

“Tại sao lại muốn tôi ra chỗ khác?”

“Không vì cái gì cả, dù sao anh cũng không nên nhìn!”

“Tôi không muốn.”

Nghe thấy hắn cự tuyệt, Sở Mộ Hân xoay người trong nháy mắt nhìn hắn chằm chằm. Tư Đồ Khắc Tai một bộ thưởng thức bộ dáng giận dỗi của tiểu gia hỏa.

“Em như vậy sẽ xấu, đã bảo anh không nên nhìn….ngô!”

Sở Mộ Hân ra sức kêu lại bị Tư Đồ Khắc Tai bắt vào trong ngực gắt gao ôm lấy.

“Sẽ không. Hân một chút cũng không xấu. Hân đáng yêu nhất, đẹp nhất!”

“Còn nói em đáng yêu. Em cũng là nam sinh đó, thật là!”

Sở Mộ Hân vùi vào trong lồng ngực ấm áp của Tư Đồ Khắc Tai, cao hứng khi nghe hắn nói cậu không xấu nhưng đối với lời khen lại có chút bất mãn. Trước đây, cậu không hiểu hắn nói cái gì nhưng giờ cậu đã biết. Cậu cũng biết đáng yêu rất ít khi được dùng để nói về nam sinh, đặc biệt là cậu đã từng này tuổi. Cậu không hiểu nổi tại sao lão Tai này lại thích nói cậu đáng yêu.

Tư Đồ Khắc Tai nở nụ cười, để Sở Mộ Hân đối diện với hắn, khẽ vuốt gò má cậu.

“Em vốn đáng yêu, có gì không đúng sao? Lãnh đại ca chẳng phải cũng nói em đáng yêu sao?”

“Hai người các anh đều thích nói giống nhau…”

Ngay khi Sở Mộ Hân đang bày tỏ sự bất mãn thì cửa thình lình bị đẩy mạnh.

“Tai~~~”

Mùi nước hoa nồng nặc bay vào, một nữ nhân cao cao duyên dáng tiến đến ôm lấy cổ Tư Đồ Khắc Tai lại tự nhiên mà hôn.

Nồng tình mật ý của hai người bất thình lình biến đổi dọa Sở Mộ Hân sợ đến ngây người. Cậu bị nữ nhân kia đẩy một cái đứng không vững mà ngã ngồi lên ghế. Tư Đồ Khắc Tai trợn mắt nhìn nữ nhân đang treo trên cổ mình. Sở Mộ Hân lăng lăng nhìn nữ nhân kia cho đến khi thấy đôi môi đầy đặn đỏ tươi màu son dán lên Tư Đồ Khắc Tai, trong đầu giống như có một dây đàn căng ra rồi đứt phựt.

Tư Đồ Khắc Tai lập tức phục hồi tinh thần, cau mày đẩy nữ nhân kia ra, ánh mắt lướt qua bả vai nữ nhân nhìn Lãnh Tường Vân ngoài cửa. “Tại sao lại để cô ta vào?”

“Tai, người ta…”

“Câm miệng!” Vung tay lên, nữ nhân đột nhiên im bặt. Tư Đồ Khắc Tai lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh Tường Vân. Sở Mộ Hân vẫn như cũ ngồi yên trên ghế, cậu chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, không thể suy nghĩ được gì.

“Xin lỗi, tôi không ngờ cô ta sẽ…”

Lãnh Tường Vân tiến vào, nhìn tình hình trong phòng, biết mình không thể ngăn cản được nữ nhân này đã là gây họa, mà nữ nhân này….

“Sao anh không để ý đến em, Tai?”

Nữ nhân đứng giữa hung hăng nhìn Tư Đồ Khắc Tai cùng Lãnh Tường Vân, đơn giản chỉ muốn cắt đứt tầm mắt bọn họ. Tư Đồ Khắc Tai mặt không biểu tình nhìn khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm đậm của nữ nhân trước mặt, không chỉ là không cảm giác mà còn cảm thấy ghê tởm buồn nôn, làm người khác muốn mắc bệnh.

“Lê tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì không? Nếu không thì cửa ở đó, mời đi tự nhiên!”

Nói xong, Tư Đồ Khắc Tai đi đến ngồi cạnh Sở Mộ Hân vẫn còn ngây người, cầm lấy tay cậu. Động tác này khiến cậu phục hồi tinh thần. Nhìn đôi mắt trong veo của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai in lên mu bàn tay cậu một nụ hôn, cười với cậu. Cậu nắm lại tay hắn.

“Các người đang làm cái gì?”

Nhìn chằm chằm hành động của Tư Đồ Khắc Tai, Lê Tiêu Quyên không thể nào lí giải nổi, tại sao hắn lại có nụ cười như vậy? Sao hắn lại ôn nhu hôn một người như thế?… Hơn nữa còn là đàn ông? Đây là chuyện gì?

Như vậy…chuyện nghe được từ Toàn Uy Thạc là thật? Tư Đồ Khắc Tai thực sự yêu con trai…Hắn là đồng tính? Đường đường là tổng giám đốc IRW mà lại là đồng tính?

“Cậu… cậu là ai? Cậu cư nhiên dám dụ dỗ Tai của tôi sao? Khiến hắn biến thành đồng tính? Cậu có biết xấu hổ hay không, rõ ràng là một nam nhân lại còn mặt dày mày dạn bám lấy Tai không tha, thật ghê tởm! Biến thái!” Lê Tiêu Quyên tức giận chỉ vào Sở Mộ Hân mà mắng. Cậu chưa bao giờ bị chỉ vào mặt rồi bị mắng chửi như vậy, không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ cứng đờ ngồi một chỗ, sắc mặt trắng bệch.

Ba!

Âm thanh thanh thúy của cái tát vang lên cắt đứt hành động chửi mắng của Lê Tiêu Quyên. Cô ta ngay cả miệng cũng quên không khép lại, chỉ lấy tay ôm lấy bên má sưng đỏ nhìn người vừa đánh kia.

“Tai…Anh…anh sao lại đánh em?”

Ánh mắt Tư Đồ Khắc Tai lạnh như băng nhìn nữ nhân trước mặt.

“Lập tức biến mất khỏi mắt tôi, ngay bây giờ!”

Lãnh Tường Vân cũng đã mất đi thái độ bình thường đối với nữ nhân này, y vươn tay dùng sức kéo Lê Tiêu Quyên ra ngoài cửa. Lê Tiêu Quyên cũng phục hồi tinh thần chửi ầm lên.

“Tư Đồ Khắc Tai, anh dám đánh tôi? Vì thằng quỷ đó mà đánh tôi? Tôi biết, hắn ngu ngốc đúng không? Anh lại vì một tên ngu ngốc mà đánh tôi? Anh đã quên tôi là ai sao? Anh không sợ ba tôi không tài trợ cho anh nữa hay sao? Anh…”

“Lãnh!”

Đối với những lời này, Tư Đồ Khắc Tai mắt điếc tai ngơ. Lãnh Tường Vân vừa nghe hắn gọi tên mình liền biết phải làm cái gì. Dù không muốn vi phạm nguyên tắc của chính mình nhưng y vẫn tâm bất cam tình bất nguyện quay sang nữ nhân mình đang giữ nói “Xin lỗi!”

“Ô…”

Còn chưa kịp phản ứng, Lãnh Tường Vân đã một chưởng đánh ngất Lê Tiêu Quyên.

“Ném ra ngoài! Còn cậu nữa, lần sau còn để loại nữ nhân này tiến vào, cẩn thận đầu của cậu!”

Tư Đồ Khắc Tai lạnh lùng buông lời, Lãnh Tường Vân một thân toát mồ hôi lạnh, Tư Đồ Khắc Tai thật sự sẽ…Y vội vàng khiêng Lê Tiêu Quyên vừa bị đánh ngất ra ngoài cũng thuận tiện đem một đám người đang xem kịch vui ngoài cửa đuổi đi. Thật vất vả đóng cửa lại, Tư Đồ Khắc Tai lúc này mới nở nụ cười hài lòng, xoay người đối mặt với Sở Mộ Hân vẫn đang ngồi trên ghế kia.

“Hân, dọa em sợ sao…Hân? Hân?”

Hắn kinh ngạc phát hiện Sở Mộ Hân ngồi đó nhưng tâm tình đang ở nơi nào, cả người đờ đẫn, thân thể khẽ run, miệng lẩm bẩm:

“Biến thái…? Em…dụ dỗ…Tai? Ghê tởm…? Cùng….đồng tính?…”

Như bị sét đánh, cả người Tư Đồ Khắc Tai rùng mình một trận. Vô luận là hắn, Chương Trọng Phẩm hay Lãnh Tường Vân bọn họ đều tận lực để cậu hiểu ở cùng hắn một chỗ là điều tự nhiên, cũng để cậu không nghi ngờ về việc hai nam nhân ở cùng một chỗ. Không nghĩ tới hôm nay Lê Tiêu Quyên lại dùng phương thức kịch liệt nhất nói với Sở Mộ Hân.

Bởi vì Sở Mộ Hân có hiểu biết hơn trước đây nên đối với lời mắng chửi của Lê Tiêu Quyên, cậu cũng hiểu được hàm nghĩa trong đó. Mọi chuyện trở nên hỏng bét. Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Khắc Tai cảm thấy thực sự sợ hãi, quỳ gối trước mặt Sở Mộ Hân, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn không còn tia huyết sắc, đau lòng nhận ra cặp mắt kia trống rỗng.

“Hân, nhìn tôi, nhìn tôi. Hân, em nghe tôi nói…”

“Anh hôn cô ấy…Nhớ không? Anh từng nói trừ em ra sẽ không hôn người nào khác? Cô ấy là gì của anh? Tại sao lại gọi anh là Tai? Còn có…em quyến rũ anh? Chúng ta làm sao vậy? Tại sao cô ấy lại nói nhiều như thế? Tại sao lại nói em…ghê tởm? Em không nên cùng anh một chỗ sao? Em ở bên cạnh anh là không đúng sao? Có phải không? Có đúng không?”

Không hề rơi lệ, thanh âm của Sở Mộ Hân như ở nơi xa xôi truyền tới, không rõ cảm giác là gì. Nghe xong, Tư Đồ Khắc Tai hoảng hốt không thôi, ôm lấy khuôn mặt Sở Mộ Hân, hắn không ngừng lắc đầu.

“Không, không phải, không phải như vậy. Hân, tôi từng nói sẽ cho em biết quá khứ của tôi, tôi không lừa dối em, thật sự, tin tôi. Chúng ta không có gì không đúng. Hân, trước em nhìn tôi, nhìn tôi được không? Là tôi sai, em mắng tôi đi. Hân, em mắng tôi đi, là tôi không tốt, là tôi sai. Em nhìn tôi, mắng tôi đi….không nên như vậy…”

“Tai…sai? Không phải, anh không sai, em không sai, có chỗ nào không đúng? Chỗ nào không đúng? …Em không hiểu, không biết… Em không được phép cùng Tai một chỗ… Đúng, đúng, như vậy mới đúng…”