Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 152




“Ưm” – Vô Song công tử hít sâu một hơi khí lạnh! Đôi môi bất tri bất giác cắn mạnh muốn tóe máu…

“Công tử, xin cố gắng chịu đựng một chút!” – Dư Nhật tay niêm ngân châm, thần tình chuyên chú, tập trung cao độ. Trên trán, mồ hôi ròng ròng chảy xuống.

Tiếu Khuynh Vũ khe khẽ gật đầu: “Mời… tiếp tục…” Ngữ khí run rẩy bất ổn, chắc chắn là vì đã đau đớn đến cùng cực. Cả đời hành y, từng gặp qua vô số loại bệnh nhân, song Bách thảo thần y không thể ngăn được sự kính nể đang dâng tràn trong lòng đối với nam tử bạch y tuyệt thế ấy: nỗi đau đớn thống khổ khi nắn gân nối mạch tuyệt đối không phải loại đau đớn mà người bình thường có khả năng chịu dựng, biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt trong thiên hạ khi phải chịu đau như thế không thể chịu nổi mà kêu khóc thảm thiết, vừa khóc vừa cầu nài được chết cho xong. Nhưng người thanh niên thoạt nhìn có vẻ yếu đuối văn nhược, hai chân lại tàn tật Tiếu Khuynh Vũ, cho đến giờ phút này lại chưa hề mở miệng kêu rên! Sự nhẫn nại chịu đựng của y không biết đã đạt đến cảnh giới nào rồi! Ngay cả Quan Vân Trường năm xưa nạo xương trị thương cũng chưa chắc đã được như vậy!

Lại bục ra một âm thanh tắc nghẹn! Bỗng nhiên, tay y được một đôi tay to lớn rắn chắc như thanh kiếm quấn kín trong vải bố gắt gao nắm chặt! Đôi tay chai sần được tôi luyện rèn giũa qua tháng năm chinh chiến ôm lấy tay y, truyền sang cho y nguồn dũng khí cùng sức mạnh vô hạn – Đừng sợ, đã có Phương Quân Càn ở đây với huynh.

Cứ ngày này nối tiếp ngày khác tra tấn hành hạ như thế, không biết đến khi nào mới kết thúc…

Nhìn y kiên cường nghiến răng chịu đựng, trên đầu mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm, Phương Quân Càn quả thực không thể nhẫn tâm nhìn y tiếp tục! Đau đớn ấy, tổn thương ấy, không chỉ nhức nhối thể xác của y, mà còn tê buốt trái tim của hắn nữa!

Phương Quân Càn thậm chí có lúc nghĩ rằng, nếu như mình được phép gánh chịu khổ nạn thay y, thì bất luận phải trả giá lớn đến nhường nào cũng bằng lòng…

“A!”

Lòng bàn tay đột nhiên đau nhói! Mười đầu móng tay của Tiếu Khuynh Vũ hết sức bấu thật sâu vào lòng bàn tay hắn! Máu tươi rơm rớm, men theo bàn tay nhỏ xuống…

Khuynh Vũ?!

Phương Quân Càn thất kinh hoảng hốt, lo lắng hoang mang! Bàn tay bỗng nhiên thõng xuống, mới phát hiện Vô Song không biết từ khi nào vì quá đau đớn đã ngất đi rồi…

“Khuynh Vũ!” – Dịu dàng ôm lấy thân thể mềm nhũn không chút sức lực, hơi thở mong manh ấy vào lòng, Hoàn Vũ đế trong lòng nóng như lửa đốt, “Khuynh Vũ? … Khuynh Vũ?!”

“Yên tâm, y không sao đâu.” – Dư Nhật đưa tay quệt mồ hôi ròng ròng trên trán, “Chỉ là ngất đi thôi, không có gì quá đáng ngại.”

Nhẹ nhàng, ôn nhu lau đi vết máu rỉ ra từ khóe môi của bạch y nam tử, giọng nói của Hoàn Vũ đế vô hạn yêu thương: “Dư thần y, còn bao lâu nữa?”

“Lúc trước Dư mỗ đã từng nhắc nhở các ngươi, nắn gân nối mạch tuyệt đối không phải việc mà người bình thường có thể chịu đựng. Hà huống chi, chén thuốc trụy thai của Gia Duệ đế ngay từ đầu đã muốn hủy tính mạng của thai nhi chưa chào đời, có thể sống đến ngày hôm nay là do y phúc lớn mạng lớn, nhưng độc tố đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng khiến cho kinh mạch, gân cốt hai chân hoàn toàn hư phế, làm sao có thể trong một sớm một chiều mà trị khỏi được?” – Dư Nhật tiếc hận thở dài, “Dư Nhật chỉ mới đả thông một phần kinh mạch, sau này, đau đớn công tử còn phải chịu đựng tuyệt đối không ít đâu.”

Khuynh Vũ… Trời xanh kia còn muốn hành hạ huynh như thế nào nữa mới vừa lòng…

Trong lòng Hoàn Vũ đế bi thương cùng cực, không kềm lòng được ghì thân thể ấy sát chặt hơn vào ngực mình, một chút cũng không lơi lỏng.

Khuynh Vũ… Khuynh Vũ…

Nếu đã là tuyệt thế Vô Song, hà tất còn tiếc nuối?

Nếu như đã vô duyên vô phận, tội tình gì chịu khổ mà yêu?

Nếu như lão thiên kia thực sự ưu ái huynh, vậy tại sao còn vứt bỏ huynh giữa vạn trượng hồng trần, bắt huynh phải đau đớn khổ sở, vùng vẫy đấu tranh như vậy?!

“Bệ hạ,” – Đôi mắt Dư Nhật long lanh, “Dư mỗ còn một việc nữa phải nói với người, Dư mỗ chỉ có thể nắm chắc năm phần cơ hội làm cho công tử đứng lên, tỉ lệ chữa trị thành công… rất mong manh.”

“Ta biết.”

“Nếu như thất bại, chỉ e công tử không kham nổi đả kích lớn như vậy.”

“Ta biết…” – Hắn cẩn thận lau mồ hôi trán cho y, “Nhưng đó là lựa chọn của chính bản thân Khuynh Vũ.”

Khuynh Vũ của hắn đường đường là một đấng nam nhi, y chấp nhận trả giá cực đắt hoặc thống khổ vô cùng vì sai lầm của mình, tuyệt đối không cần bất cứ ai thay mình quyết định tương lai!

“Phương Quân Càn sẽ tôn trọng quyết định của y, bất luận thành công hay thất bại.”

Cẩn thận thu vén gọn gàng tấm chăn tơ đắp trên người y, ngay khi Phương Quân Càn chuẩn bị ra ngoài, ống tay áo bỗng nhiên bị trì xuống.

Ngạc nhiên, quay đầu lại liền phát hiện Tiếu Khuynh Vũ không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.

Y vẫn chưa tháo ra dải lụa trắng che mắt, nghiêng người dựa vào thành giường, thinh lặng tựa xử nữ khuê trung.

Khuynh Vũ…

Y ngẩng mặt lên, ôn nhu mỉm cười với hắn. Nắm lấy bàn tay chai sạn của hắn, ngón tay trỏ thon dài trắng nõn thay bút vẽ vào lòng bàn tay bảy chữ – [Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta]…

Khuynh Vũ, huynh… biết là ta đúng không?

Phương Quân Càn, luôn luôn ở bên cạnh huynh!

Tay kia dùng sức che miệng lại, nước mắt chực trào cố nuốt vào trong.

Hắn nửa ngồi nửa đứng, ghé xuống mép giường, cầm lấy tay y mở ra, viết trả: [Phải]

Tiếu Khuynh Vũ do dự một chút, đoạn tiếp xuống một câu: [Nếu ngày nào cũng được như vậy thì tốt rồi]

Ngày nào cũng vậy…

Nhưng mà…

Hắn cười, nhưng nước mắt lại giàn ra.

[Không phải là rất đau sao]?

[Đau chứ].

Ngón tay thon dài trắng nõn liên tục cọ xát nhẹ nhàng ôn nhu trong lòng bàn tay hắn, mang theo chút gì đó đau đớn tê dại.

[Nhưng mà, cho dù phải đau đớn như thế, cũng muốn, vẫn muốn tiếp tục]…

[Ngươi, có hối hận không]?

[Không]…

Đêm hôm ấy, hai nam tử trẻ tuổi, cảm được mà không thấy được, kề sát vào nhau, im lặng vô thanh, không cần nghiên bút, chỉ dùng ngón tay mình và bàn tay của người còn lại, dùng thân phận của hai người xa lạ không biết không quen, nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ gần gũi, thân cận và cũng bản năng nhất của con người.

[Ta rất yêu một người].

[Vậy à]?

[Nhưng người ấy để lại mọi vinh quang danh vọng cho ta, còn chính mình lại bỏ ta mà đi. Vì sao vậy]?

[Đại khái là, bởi vì người ấy… chỉ có thể ở trước mặt ngươi mà tùy hứng].

[Tùy… hứng à]?

[Bởi vì người ấy biết rằng, nếu như là ngươi, theo những lời mà ngươi đã nói, thì bất cứ điều gì ngươi cũng sẽ chiều lòng người ấy]…