Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Chương 52




Trời đêm tịch mịch, thăm thẳm vời xa, sông Ngân như dải lụa lấp lánh tinh quang mềm mại vắt ngang thiên không yên tĩnh, Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn sao trời lưu chuyển.

“Nhìn gì vậy?” – Phương tiểu hầu gia nhẹ nhàng đến bên cạnh.

Tiếu Khuynh Vũ có chút trầm mặc, lên tiếng: “Đêm đêm Vô Song thường xem tinh tượng (1), phát hiện ánh sáng của Phá quân tinh suy giảm, Tham lang tinh đang hiện rõ dần. Xem ra, không đầy ba ngày nữa, thắng bại của cuộc chiến này sẽ được quyết định!”

Phương Quân Càn cũng ngẩng mặt nhìn lên, thấy vô vàn tinh tú, cái nào cũng giống cái nào: Là thắng? Hay là bại?

“Thắng bại khó liệu.” – Thanh âm Tiếu Khuynh Vũ ôn nhu nhẹ nhàng, thuần khiết mà lạnh lẽo như băng tuyết, cả thiên cả địa dường như nín thở, trở nên tĩnh lặng tuyệt đối.

“Đại khái là thắng ít thua nhiều đi!” – Phương Quân Càn ngoác miệng cười khoát đạt, chẳng chút phiền não, “Khuynh Vũ, có thể nguyện ý nghe bổn hầu lảm nhảm một chút không?” Không nói, chỉ e sau này chẳng còn cơ hội nữa.

Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng gật đầu.

Đêm ấy, Phương Quân Càn đã nói thật nhiều – Những kỷ niệm thú vị thời thơ ấu, những tâm tư phiền muộn khi bước vào tuổi thiếu niên, và cả lý do vì sao hắn cố ý thờ ơ xa lánh triều đình…

Ngồi đoan nghiêm ngay ngắn trong luân y, Tiếu Khuynh Vũ im lặng, chăm chú nghe Phương Quân Càn nói chuyện, nhãn thần trong suốt trữ định ẩn hiện tinh quang ấm áp.

Y cúi thấp đầu, an tĩnh, trầm lặng, nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt không buồn, cũng chẳng vui. Thỉnh thoảng, y khẽ ngẩng đầu, chăm chăm nhìn gương mặt người đối diện, nhìn ánh mắt ngời lên rạng rỡ trên gương mặt trẻ trung tuấn mỹ, y biết, suốt kiếp này, mãi mãi không thể quên được đêm nay.

Nói thật lâu, thật nhiều, rồi hai người chợt chìm vào thinh lặng trầm mặc.

Đêm càng về khuya, tinh tú hiện lên càng nhiều, càng sáng lấp lánh. Triệu triệu vì sao trải dài mênh mông đến tận chân trời, dát lên thiên không một thứ ánh sáng lung linh huyền ảo.

Trăng tròn viên mãn lẳng lặng treo trên đỉnh trời, dịu dàng đổ xuống chiến trường một tầng ánh sáng trong trẻo bàng bạc, hư hư thực thực.

Phương Quân Càn vẫn không thể dốc hết lòng mình.

Dẫu có thể tâm sự tất cả hỉ nộ ái ố bình sinh…

Nhưng mà, chỉ một câu cuối cùng, vĩnh viễn không thể nào mở miệng nói được.

Những lời đó, giữa ta và huynh, chính là cấm kỵ, một khi mở miệng, tức là không còn cơ hội để hối hận, không còn cơ hội quay đầu nữa.

Không nói ra, huynh có thể hiểu được không?

Nếu như là huynh…

Người băng tuyết thông minh, trí tuệ trác tuyệt như huynh…

Tận đáy lòng ta, chỉ còn giữ lại một câu cuối cùng – Khuynh Vũ, ta yêu huynh.

Dưới trời sao mênh mông, trong ánh trăng bàng bạc…

Hai thiếu niên đối diện, chăm chú nhìn nhau không chớp mắt.

Nghe như gió đêm đang thổi mạnh dần, ù ù, ***g lộng, vậy mà vẫn tinh tế nghe được hơi thở khe khẽ, nhè nhẹ…

Đất trời lặng nhìn hồng cân tà mị phất phơ tung tẩy trong gió, ngắm bạch y thanh khiết bất nhiễm loang loáng ẩn hiện dưới trăng.

“Đúng rồi Khuynh Vũ, tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời huynh là gì?”

Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đã sở hữu tài năng kinh luân tuyệt thế, còn chưa trưởng thành đã lập vô số chiến tích lẫy lừng, lẽ thường sẽ sớm trở nên kiêu căng ngạo mạn, vênh váo tự đắc, chẳng để ai vào mắt. Trước mặt người khác, sẽ luôn tỏ ra tư thế oai phong bệ vệ, hoặc là vô cớ bột phát những cơn nóng giận thất thường. Những kẻ như vậy nào có biết lắng nghe là gì? Bởi vậy, lại càng không thể có chuyện nửa đêm nửa hôm, dưới một trời trăng sao mê mộng huyền ảo lắng nghe tâm sự, nguyện vọng thầm kín của ai đó được.

Nhưng Phương Quân Càn khác hẳn những kẻ phàm phu tục tử ấy. Ngay lúc này, hắn đang chuẩn bị nghe…

Tiếu Khuynh Vũ trả lời không chút do dự: “Đứng lên!”

Phương tiểu hầu gia nhìn thật sâu ánh mắt y, ánh mắt cháy bỏng khao khát mong chờ, lòng không khỏi kích động, trầm giọng nói chắc nịch: “Được rồi! Một ngày nào đó, bổn hầu nhất định khuynh đảo thiên hạ, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm Khuynh Vũ có thể đứng lên!”

Vô Song công tử ngẩn người kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chẳng có chút gì giống như nói đùa của Phương Quân Càn, không khỏi nhếch môi cười nhẹ, bình luận bốn chữ ngắn gọn: “Hao tài tốn của!”

Phương tiểu hầu gia cũng cười: “Khuynh Vũ cũng thật là, chẳng biết nể tình gì hết, không thèm quan tâm bổn hầu vì ai mà hao tài tốn của nữa”

Nhìn nhau cười.

Trên sườn núi cao nơi bình nguyên Tô Khắc Tát mênh mông, có hai tuyệt thế thiếu niên, một kẻ hồng cân kiêu dũng tà mị, một người bạch y thanh khiết vô nhiễm, một ngồi trầm lặng, một đứng suy tư.

“Phương Quân Càn, chúng ta nhất định sẽ thắng!”

“Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ thắng!”

Cuộc đời này từ đây đã không còn quạnh hiu tịch mịch.

Phương Quân Càn đưa mắt nhìn Tiếu Khuynh Vũ bên cạnh mình.

Cảm tình của mình cùng Tiếu Khuynh Vũ, cơ hồ đã vượt qua hết thảy mọi thứ tình cảm quyến luyến ủy mị của trần gian này rồi.

Đã cùng gửi thân tha hương lữ khách như lục bình dạt trôi, đã cùng trải qua những vùng vẫy đấu tranh, đớn đau khổ ải, đã cùng nhận mệnh tuyệt diễm kinh tài, và, đã cùng sớm trĩu nặng tâm tư quạnh quẽ cô liêu tận trong xương tủy.

Trừ y, thế gian còn ai có thể thấu hiểu mình, còn ai có thể cảm thông mình, còn ai có thể cùng mình nắm tay đồng sinh cộng tử?

Trong cõi hồng trần mịt mù tao loạn, có thể gặp gỡ y, cùng y kết giao tri âm tri kỷ, âu cũng là thượng thiên ân sủng cho mình.

Khuynh Vũ, hồng trần này mà vắng đi huynh, Quân Càn thật tịch liêu cô quạnh biết bao nhiêu…

—oOo—

(1): xem độ sáng, xem vị trí của tinh tú mà đoán vận mệnh