Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 114




“Trước kia người xung quanh đều nghe nói trong sơn trang thường xuyên truyền đến một tiếng ca, giọng hát êm tai đến cực điểm, mọi người đều bảo trong sơn trang có tiên nữ, Công Tôn Nam Tinh vì không muốn để tiên nữ bay đi nên mới lập ra những thứ đó,” Mộc Thương Nhai vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người của nữ nhân kia.

Nếu khuôn mặt của nàng không bị thiêu hủy, cổ họng không bị tổn thương thì quả thật nàng rất giống tiên nữ, mặc dù nàng không còn trẻ, nếu không nhìn đến phần gương mặt bị bỏng thì vẻ đẹp trước mắt quả thật làm cho người ta động tâm.

“Nàng tên gọi là gì?” Đàn Y công tử chậm rãi đứng lên, Huyết Ma Y cũng đứng dậy, ánh mắt của bọn họ nhìn người phụ nữ thật kỳ quái, Mộc Thương Nhai lắc đầu, “Ngay cả sự tồn tại của nàng cũng không thể xác định, làm sao có ai biết tên của nàng.”

“Nếu nàng thanh tỉnh thì tốt rồi, chúng ta có thể hỏi nàng về chuyện của Hỏa Lôi Sơn Trang.” Lý đại nương tỉ mỉ nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng thất vọng, nếu không có Hồng Nhan, cho dù Hách Cửu Tiêu có thể tìm ra phương pháp giải độc thì không biết phải mất bao nhiêu lâu, người kia có thể tiếp tục chờ đợi hay không?

“Chưa hẳn không có cách.” Chỉ nghe Đàn Y công tử nói như vậy, bỗng nhiên nhấc lên ly trà trước mặt, đầu ngón tay dính một chút nước trà, không ngừng vẽ lên bàn trà. Người bên ngoài khó hiểu, Hách Cửu Tiêu nhìn xuống, trên khuôn mặt băng hàn hiển lộ một chút thần sắc khác thường, “Nguyên lai ngươi vẫn còn nhớ.”

“Tin rằng ngươi cũng không quên.” Hách Thiên Thần dừng tay, đối mặt với Hách Cửu Tiêu, hai người đều nhớ lại chuyện quá khứ. Người khác không biết chuyện gì có thể làm cho sắc mặt của Huyết Ma Y thay đổi như vậy, bất giác càng thêm nghi hoặc, tiếp theo đã thấy Đàn Y công tử đi về hướng của Vân Khanh.

“Vân Khanh cô nương, có thể mời người tấu khúc nhạc này hay không?” Hắn đưa tay chỉ về một nơi, chính là bàn trà. Vân Khanh khó hiểu bước đến, lúc này mới nhìn thấy, đó là một khúc bán khuyết, “Không ngờ Đàn Y công tử cũng biết âm luật.”

Nhìn khúc phổ dùng nước vẽ ra trên bàn, vẻ mặt của nàng lộ ra kinh ngạc, nàng chưa bao giờ gặp qua khúc nhạc này, chỉ là bán khuyết nhưng đã làm cho nàng nóng lòng muốn thử, nàng vốn rất thích nhạc, cho dù khúc phổ này có quan hệ đến bất luận chuyện gì hay không thì nàng cũng không muốn bỏ qua, huống chi là lúc này.

Cẩn thận ngắm nhìn, nàng kéo qua một chiếc bàn khác để đặt cầm lên, chậm rãi nâng tay, ấn xuống dây đàn.

Giống như đang ở mùa đông mà nhìn thấy ánh mặt trời, lại giống như đang ở sa mạc mà nghe được giọt mưa tí tách, làn điệu không nhanh không chậm, nốt nhạc rất đơn giản nhưng lại kích động lòng người, giai điệu thong thả mà lại bình yên, như có một vật gì đó rơi vào lòng, không chỉ là yên tĩnh an tường, mà mơ hồ còn có một nỗi đau ngấm ngầm hỗn loạn trong đó.

Đúng là nỗi khổ thầm kín làm cho khúc nhạc đặc biệt như thế, như có như không một nỗi buồn phiền muộn, lại giống như mất mát, rồi có lúc hân hoan. Mọi người đắm chìm trong đó, không biết từ khi nào thì người phụ nữ kia đã đến bên cạnh Vân Khanh, hai mắt vô thần, nàng bắt đầu mở miệng.

Tiếng ca khàn khàn thê lương, sâu kín hòa cùng tiếng đàn, nàng hát tựa hồ không ra lời, tiếng ca phiêu diêu trong đêm yên tĩnh, nghe không ra giọng hát tựa như thiên âm tuyệt đẹp của ngày xưa, nhưng lại càng thần bí rung động lòng người.

Mọi người đang nhập tâm lắng nghe thì tiếng đàn bỗng nhiên im bặt, nghi hoặc nhìn lại thì thấy Vân Khanh lắc đầu đối với bọn họ, “Khúc phổ chỉ tới đây.”

“Hỏi nàng tên là gì.” Vân Khanh vẫn chưa buông tay thì nghe được lời nói của Hách Thiên Thần, nàng không kịp nghĩ nhiều, liền lập tức mở miệng hỏi, “Ngươi tên là gì?”

Nữ nhân kia vẫn còn đang xuất thần, chậm rãi quay lại nhìn nàng, bộ dáng dường như rất kỳ quái, “Ngươi hỏi ta tên là gì? Chẳng lẽ ngươi bị xuẩn ngốc? Ta là Diễm Hoa a.”

Diễm Hoa là ai? Trên giang hồ chưa bao giờ nghe qua tên này, mọi người đang nghi hoặc thì đã thấy hai huynh đệ nhìn nhau biến sắc, “Ngươi có biết Diễm Âm?” Hách Thiên Thần nhịn không được mà mở miệng.

Nữ nhân bị điên càng nhìn hắn kỳ quái, “Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi không thấy Diễm Âm đang ở đây?” Nàng chỉ vào Vân Khanh, “Tỷ tỷ đánh đàn, ta xướng khúc, các ngươi không nghe thấy khúc phổ này hay sao? Đó là chúng ta cùng nhau phổ nhạc.”

Khuôn mặt bị bỏng một nửa đang mỉm cười, một bên như tiên nữ, một bên như quỷ mỵ, nụ cười kia làm cho người ta sởn gai ốc.

Nàng chính là muội muội của Diễm Âm? Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn nàng, Diễm Hoa dường như không hề có cảm giác đối với ánh mắt của hắn, tiếp tục ngâm nga khúc phổ vô danh, ánh mắt xuất thần nhìn xa xa.

Khúc phổ này từ lúc còn bé thì Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thường xuyên nghe được, bọn họ không được tiếp cận với mẫu thân, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy tiếng ca, vì vậy đặc biệt có ấn tượng sâu sắc với khúc phổ này.

Diễm Âm đến từ Yêu Hồ tộc, Diễm Hoa đương nhiên cũng là người của Yêu Hồ tộc. Diễm Âm bị Hách Vô Cực giam cầm, Diễm Hoa lại rơi vào Hỏa Lôi Sơn Trang, bị Công Tôn Nam Tinh bắt giữ, chẳng lẽ là lão thiên gia an bài, cố ý trêu người như thế?

Hách Thiên Thần nghi hoặc, Hách Cửu Tiêu vẫn chưa nói một lời nào, lúc này bỗng nhiên lại mở miệng, chỉ nói ra hai chữ, “Hồng Nhan.”

Tiếng ca ngâm nga im bặt, Diễm Hoa nghe thấy hai chữ kia thì tựa như nhìn thấy quỷ, giống như bỗng nhiên bị người lôi xuống địa ngục, thấy được vô số ác quỷ, nàng la to, không ngừng lắc đầu, vẻ mặt phi thường sợ hãi, “Không thể! Không thể sử dụng Hồng Nhan! Hồng Nhan sẽ hại chết người! Giấu nó đi! Mau giấu nó đi! Đem hỏa dược của ngươi và nó cùng nhau giấu, trăm ngàn lần đừng để cho ai thấy, đừng để cho ai biết….”

Nàng vọt đến trước cửa, nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó lấy ngón tay đặt lên trước miệng, suỵt một cái, “Đừng nói cho người khác, phương thuốc ở ngay nơi này, quỷ sẽ đến tìm ta, ta không muốn hại người.”

“Phương thuốc?” Mọi người kinh ngạc, thậm chí quên cả việc hỏi Diễm Âm là ai, sắc mặt của Mộc Thương Nhai trở nên khẩn trương, “Thứ này nếu rơi vào trong tay của kẻ xấu, thì không biết sẽ gặp bao nhiêu tai họa.”

Chỉ cần biết cách bào chế thuốc thì có thể làm ra vô số độc Hồng Nhan, lồng ngực của những người ở đây đều đập thình thịch. Ngũ Sắc Ma Sư muốn cách bào chế Hồng Nhan, nếu lần này không chết, đến Ngọc Điền Sơn đoạt lấy bí kíp và bảo vật, có thêm những thứ này thì có thể khống chế bao nhiêu người? Có thể hại chết bao nhiêu người?

“Ngươi có thể đem phương thuốc cho ta hay không?” Vân Khanh hiển nhiên biết rõ tính nghiêm trọng trong đó, nàng miễn cưỡng mỉm cười đối với Diễm Hoa, “Ngươi mang theo phương thuốc kia không an toàn, nếu để người xấu đoạt đi thì sẽ hại người, chẳng phải ngươi đã nói không muốn hại người hay sao?”

Diễm Hoa nhìn nàng một lúc lâu, chậm rãi đưa tay vào trong lòng lấy ra một mảnh giấy đã hoen ố, thật cẩn thận đưa qua, Vân Khanh tiếp nhận, trực tiếp giao cho Hách Cửu Tiêu, “Huyết Ma Y, có phương thuốc này thì ngươi có thể chế ra giải dược?”

Tiếp nhận mảnh giấy, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng gật đầu một cái, Diễm Hoa nhìn thấy hắn cầm lấy, nàng bỗng nhiên trở nên điên cuồng, trừng mắt nhìn, rồi cất tiếng hét to, tiếng kêu quả thật tê tâm liệt phế, những người khác nhịn không được mà bịt kín lỗ tai, Mộc Thương Nhai bước lên vài bước để điểm huyệt của nàng, nhưng hắn quên mất võ công của nàng cũng không tồi, nàng lập tức tránh được.

“Chạy đi đâu?” Thân ảnh lần lượt dịch chuyển, Mộc Hàn Giác muốn cản đường nàng, nhưng Diễm Hoa giống như không muốn sống mà liều mạng tiến lên. Không muốn bị thương nàng, nên Mộc Hàn Giác xuất thủ khó tránh khỏi miễn cưỡng, Diễm Hoa cũng không để ý, tất cả đều là chiêu thức liều mạng, cuối cùng còn cầm lấy tay của Mộc Thương Nhai mà cắn một cái thật mạnh, sau đó hướng ra ngoài bỏ trốn.

Nắm lấy cổ tay của mình, Mộc Thương Nhai ngăn cản Mộc Hàn Giác, “Đừng đuổi theo, nàng chỉ có thể trở lại Hỏa Lôi Sơn Trang, người xung quanh đều để lại thức ăn dư thừa, nàng nhất định là quay lại nơi đó, về sau nếu muốn hỏi nàng cái gì thì lại đi tìm, bằng không chúng ta làm sao có nơi nào để thu xếp cho nàng.”

“Huyết Ma Y có được phương thuốc, như vậy có thể chế giải dược nhanh nhanh một chút hay không?” Lý đại nương vui mừng, cảm thấy chuyến đi lần này cuối cùng cũng không tệ.

Phương thuốc ở trên tay của Hách Cửu Tiêu, hắn nhìn vài lần rồi nắm vào trong tay, trang giấy bỗng nhiên hóa thành bột phấn, Hách Thiên Thần nhìn thấy những mảnh vụn bay đi theo gió, “Tờ giấy này ở lại trên đời thì sẽ hại người, không bằng phá hủy nó, các vị cảm thấy thế nào?” (hủy xong rồi mới hỏi =.=)

Chỉ cần Hách Cửu Tiêu có thể chế ra giải dược thì thế nào cũng được, mọi người không có ý kiến, đều tự tỏ vẻ sau khi trở về sẽ lưu ý xung quanh có dị động gì hay không. Nếu thực sự có người mưu đồ võ lâm Trung Nguyên, cầm đầu là Ngũ Sắc Ma Sư, bọn họ đã chết, thủ hạ của bọn họ tất nhiên sẽ loạn, một khi hỗn loạn thì đương nhiên sẽ sinh ra rắc rối.

Tất cả mọi người đều tản ra, chỉ có Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu vẫn còn ngồi trong phòng, ánh đèn chập chờn, bóng đêm càng lúc càng thâm trầm, nhưng gian phòng lại có vẻ rất sáng, trong không khí dường như vẫn còn văng vẳng tấu khúc của Vân Khanh cùng với giọng hát ngân nga của Diễm Hoa.

Gọi Vong Sinh tới, Hách Thiên Thần muốn hắn đến Hỏa Lôi Sơn Trang tìm người.

“Nàng xem như là thân nhân của chúng ta.” Nhìn ra bóng đêm bên ngoài, ánh mắt của Hách Thiên Thần trở nên xa xăm, nhìn không thấy Hách Cốc, nhưng lại nhớ về thời thơ ấu, Diễm Âm là mẫu thân của bọn họ, muội muội Diễm Hoa của nàng xem như là dì của bọn họ.

“Ừhm” Hách Cửu Tiêu cúi đầu lên tiếng, hắn đối với Diễm Âm cũng có cảm tình, nhưng phần lớn không phải là thân tình, mà là đồng tình.

Cho dù lòng dạ có cứng rắn cỡ nào, những gì hắn học được hơn phân nửa đều là cách giết người, thì dù sao Diễm Âm cũng là mẫu thân của hắn, là người mà khi bọn họ còn bé chỉ có thể nhìn qua song cửa sổ.

Đôi mắt nhìn xa xăm ra ngoài, bọn họ đều không thể nào quên.

“Thân phận của các nàng không đơn giản.” Đi đến bên cạnh Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu cùng hắn nhìn ra ngoài cửa.

“Yêu Hồ tộc đến tột cùng là yêu hay là người, vì sao các nàng lại từ tái ngoại mà đi vào Trung Nguyên, vì sao Diễm Hoa lại mang phương thuốc Hồng Nhan trên người….” Hách Thiên Thần vừa nói vừa nhẹ nhàng dựa vào bờ vai của Hách Cửu Tiêu.

Cho dù nhắm hai mắt, nhưng trước mắt dường như có vô số vấn đề phức tạp mà không thể giải thích được, “Ta tuy rằng không sợ phiền phức, nhưng lại sợ bản thân mình liên quan đến phiền phức. Người khác xem ta là Đàn Y thì thế nào, bất quá là bọn hắn đơn phương tình nguyện.”

Gió đêm thổi tới làm lan tỏa hương thơm nhẹ nhàng sạch sẽ sau khi tắm rửa, Hách Cửu Tiêu đưa tay vòng ra sau lưng hắn, “Vô phương, cứ để bọn họ tự náo loạn, cuối cùng cũng sẽ đến lúc biết được chân tướng rõ ràng, nếu ngươi mệt mỏi thì đừng bận tâm.”

“Nếu như vậy thì cứ cho rằng mình đang mệt mỏi, ta đã sớm không ở Thiên Cơ Các.” Hách Thiên Thần kéo tay Hách Cửu Tiêu rồi đặt đến bên môi, sau đó khẽ hôn một chút, xoay người hướng vào bên trong, “Trước tiên đi dùng bữa tối.”

Đã có phương thuốc của Hồng Nhan, việc này xem như giải quyết được một nửa, khi bọn họ dùng cơm thì được bẩm báo không tìm thấy Diễm Hoa trong Hỏa Lôi Sơn Trang, toàn bộ sơn trang không có một bóng người, chỉ còn vài thi thể lưu lại lúc trước.

Tìm không thấy thì chỉ có thể từ bỏ, để cho người của Thiên Cơ Các đi tìm, chắc chắn sẽ có ngày tìm được. Hai người ở lại y xá nghỉ ngơi vài ngày, đợi đến khi nội thương của Hách Cửu Tiêu bắt đầu bình ổn thì mới chuẩn bị quay về, lần này không cần vội vã, thời tiết cuối hạ đặc biệt nóng bức, bọn họ chỉ lên đường vào buổi sáng và buổi tối, buổi trưa thì tìm nơi để nghỉ ngơi, cứ tiêu sái như vậy mà hướng về Hách Cốc.

Chưa từng ngờ đến, lần này nghênh đón ở Hách Cốc không chỉ có thủ hạ của Hách Cửu Tiêu, mà còn có một người đã từng gặp qua, nhưng cũng không nghĩ đến sẽ tái kiến, Yểu Nương.

Yểu Nương không vào cốc, nàng đứng chờ ở sơn cốc, mang theo vài thị nữ, vẻ mặt lộ ra một chút hân hoan.