Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 130




Hách Cửu Tiêu đặt hắn xuống, Hách Thiên Thần lấy ra một chiếc khăn trắng tùy thân từ trong y mệ, vẫn chưa động thủ thì đã bị một bàn tay khác tiếp nhận, Hách Cửu Tiêu lau đi dấu vết trên người của cả hai, sau khi lau sạch sẽ thì cầm đến trước mắt.

Ngoại trừ dấu vết tình dục, trên chiếc khăn trắng tinh còn có một vết máu.

“Ngươi bị thương.” Nhiệt độ thiêu đốt trong giọng nói của Hách Cửu Tiêu dần dần hạ xuống, Hách Thiên Thần tựa lưng vào tường rồi bình phục hô hấp, vừa nhắm mắt vừa lắc đầu, “Đau một chút có đáng là gì.”

Chỉ chốc lát sau, dưới hạ thân có cảm giác mát lạnh, ngón tay thâm nhập vào bên trong rất cẩn thận, Hách Cửu Tiêu nhíu chặt mi, Hách Thiên Thần có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của đối phương vào lúc này, kỳ thật một chút đau đớn cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, chẳng qua hắn không mở miệng ngăn cản, tóm lại hắn nói thế nào cũng đều vô dụng.

Sau khi thoa dược xong, cả hai người nhanh chóng chỉnh trang y phục, xung quanh không lưu lại bất luận dấu vết nào, kéo qua chiếc bàn đang cản trước cửa, Hách Thiên Thần đang muốn mở cửa bước ra thì bỗng nhiên bị Hách Cửu Tiêu kéo đến trước người, không hề nói một lời nào mà chỉ nhìn hắn thật lâu, cuối cùng hạ xuống một nụ hôn cực nóng.

Giống như không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình yêu dưới đáy lòng, cũng vô pháp dùng từ ngữ để biểu đạt lời xin lỗi cùng sự xót xa thương tiếc, Hách Cửu Tiêu ôm chặt hắn vào ngực, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của hắn, cánh tay vờn quanh sau lưng hắn đang khẽ vuốt dưới thắt lưng, thân thể hai người kề sát vào nhau, có thể cảm giác được nhịp tim của đối phương.

“Đi ra ngoài đi, chúng ta ở trong này cũng lâu lắm rồi.” Hách Thiên Thần thì thầm, khẽ nắm một chút trên cánh tay của Hách Cửu Tiêu, may mắn Hách Cửu Tiêu không có việc gì.

“Tùy bọn họ muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ.” Hách Cửu Tiêu mở cửa bước đi, Hách Thiên Thần trước khi ra ngoài thì tỉ mỉ nhìn lại gian phòng một lần nữa, vốn tưởng rằng có một chút khác biệt, không ngờ thật sự chẳng có gì trong đó.

“Làm cái gì mà lâu như thế, ta đã xem xét gian phòng kia ba bốn lần.” Cửa vừa đẩy ra, Hoa Nam Ẩn đứng trước cửa, cuối cùng Vân Khanh và hắn cùng một nhóm, cánh cửa bên kia cũng chỉ là một gian phòng bình thường.

Hoa Nam Ẩn thuận miệng hỏi, bước chân của Hách Thiên Thần đi ra hơi thoáng tạm dừng, lập tức thản nhiên lắc đầu, “Không có gì đặc biệt cho nên chúng ta xem xét kỹ vài lần.”

“Quả thật là như thế? Đàn Y công tử xem xét vài lần có cần phải đóng cửa như vậy hay không?” Ánh mắt của Đinh Phong lóe lên, câu hỏi tựa như lơ đãng, nhưng trong ánh mắt đã lộ ra hoài nghi.

Vạn Khiêm Trọng và Vạn Minh Khê ở bên cạnh không mở miệng nhưng thái độ cũng chứng tỏ bọn họ không tin tưởng câu trả lời của Hách Thiên Thần, đóng cửa ở bên trong lâu như vậy, cuối cùng đi ra thì lại nói không có gì, ai có thể tin được? Nếu thật sự không có thì vì sao không cho người khác đi vào?

“Ai chẳng biết trong Thiên Cơ Các của Đàn Y công tử có tất cả mọi thứ, ta nghĩ rằng cho dù thực sự có cái gì thì Hách huynh cũng sẽ không để vào mắt, không bằng lấy ra để cho tiểu đệ kiến thức một chút.” Vạn Minh Khê từ trước đến này luôn bày tỏ sự sùng bái đối với Hách Thiên Thần, nhưng lời nói lúc này lại để lộ chủ ý thật sự.

Hắn luôn luôn phi thường đố kỵ với Hách Thiên Thần, ảo tưởng cũng có một ngày hắn có thể oai phong giang hồ như Hách Thiên Thần, lúc này Hách Thiên Thần lại đoạt đi cơ hội có được bảo tàng và bí kíp của hắn, cho nên cố tình nói ra những lời như thế.

Trong mắt của Vạn gia phụ tử lấp đầy sự tham lam, Đinh Phong lại bình tĩnh như thường, nhưng hiển nhiên sẽ không bỏ qua. Hách Thiên Thần âm thầm cười khổ, chẳng lẽ muốn hắn nói, mới vừa rồi hắn và Hách Cửu Tiêu không phải đi tìm bảo tàng, mà là đi tầm hoan.

Chưa kể đến việc hoan lạc ân ái ngay lúc này đã là không hợp với lẽ thường, quan hệ giữa huynh đệ bọn họ càng không cho phép hắn trả lời như vậy.

“Không tin thì tự mình đi tìm.” Hách Cửu Tiêu không hề nhìn phản ứng của đám người, trực tiếp kéo Hách Thiên Thần sang một bên, ánh mắt âm trầm băng hàn làm cho người ta cả kinh.

Hách Thiên Thần khẽ mở ra y mệ, nụ cười thản nhiên làm cho hàn ý khắp xung quanh tiêu tán đi vài phần, “Các ngươi nhìn đi, tin hay không là tùy các ngươi, ta cũng muốn đi xem các gian phòng khác một chút.” Nói xong, hắn hướng vào một cánh cửa khác.

Mấy người bắt đầu định tâm, bởi vì lúc trước không thu hoạch được thứ gì nên mới nóng vội như thế, nay lấy lại tinh thần thì âm thầm nhắc nhở bản thân không nên quên thân phận của hai người, rồi lại thầm nghĩ nếu thực sự có bảo vật thì cũng không phải dễ dàng giấu trên người như vậy, so với việc dùng ngôn ngữ để đắc tội thì không bằng tận mắt nhìn thấy.

Hoa Nam Ẩn đang lắc đầu sau lưng bọn họ, ánh mắt rơi xuống trên người của Hách Thiên Thần, suy nghĩ lại trở nên sâu xa, với tính cách của Hách Thiên Thần thì sẽ không mập mờ giải thích không rõ ràng như vậy, cùng với Hách Cửu Tiêu ở trong phòng lâu như thế….chắc không phải vì nguyên nhân mà hắn đang nghĩ tới?

Sẽ không. Cho dù lớn mật như thế nào thì cũng không đến mức phóng túng ở nơi đây, chuyện này không phù hợp với tính cách của Hách Thiên Thần….

“Ngươi nói xem, bọn họ có phải đã tìm thấy cái gì hay không?” Vân Khanh nhìn chăm chú hai người đang thăm dò ở những gian phòng khác, nàng đứng cạnh bên cửa mà hỏi Hoa Nam Ẩn.

“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai, bổn thiếu gia không có hứng thú với bảo tàng và bí kíp, đả đả sát sát, rất sát phong cảnh, tốt hơn hết vẫn là hảo tửu cùng giai nhân mới hợp với lòng ta.” Mở ra chiếc quạt, Hoa Nam Ẩn cười nhẹ nhàng, “Không biết Vân Khanh cô nương cảm thấy hứng thú với cái gì?”

Vân Khanh đã từng bất đồng ý kiến với hắn, lúc này thấy hắn mỉm cười có một chút ngả ngớn, nàng lập tức lạnh mặt, “Ta chỉ mong võ lâm bớt đi phân tranh.”

“Lại nữa, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng giang hồ có thể dễ dàng thái bình như vậy? Ta đã nói những người đoạt bảo trên Ngọc Điền Sơn không nhất định đều là tà môn ngoại đạo, ngươi không tin, bây giờ cũng thấy đó, nơi này không thiếu mấy lão tiền bối đang mở mắt nhìn chằm chằm, lúc trước nói bảo hộ Ngọc Điền Sơn, nay chẳng biết đã thành cái gì…” Hoa Nam Ẩn tiêu sái mỉm cười, có một chút trào phúng, câu cuối cùng lại cố ý cất cao giọng điệu.

“Hoa thiếu hiệp, ngươi muốn nói cái gì?” Đầu vai của Đinh Phong được thoa thuốc trị thương gia truyền, có một chút chuyển biến tốt nhưng sắc mặt vẫn rất kém, nghe ra ý tứ trong lời của Hoa Nam Ẩn, hắn liền bước ra khỏi phòng.

“Chẳng lẽ hiện tại cũng không cho người ta nói?” Hoa Nam Ẩn vẫn thản nhiên, ánh mắt tà khí liếc qua một chút, phe phẩy chiếc quạt trong tay, lưng tựa vào tường.

Vạn gia phụ tử cũng từ trong cửa bước ra, gian phòng kia quả thật không có thứ gì, cũng giống như mấy gian phòng trước đó, chẳng qua bên trong có một loại hơi thở rất tế nhị, vừa nóng rực vừa lạnh như băng, còn có hương thảo dược cùng mùi vị gì đó thoang thoảng khắp phòng.

Phát hiện bầu không khí khác thường, đi qua đi lại một hồi lâu nhưng vẫn chưa có được thứ gì, sắc mặt của đám người rất khó coi, Hoa Nam Ẩn không hài lòng đối với bọn họ nên không nói tiếp, Vân Khanh nhìn vào hướng hai huynh đệ ly khai, thầm mong bọn hắn sớm quay lại để can ngăn.

Chỉ chốc lát sau thì hai người đi đến, bọn họ cũng đã nghe thấy tiếng nói chuyện. Muốn Hoa Nam Ẩn đừng tìm phiền phức vào lúc này, Hách Thiên Thần lắc đầu ám chỉ với hắn. Khẽ nhún vai, Hoa Nam Ẩn tránh sang một bên, “Có manh mối gì không? Bằng không thì tìm đường ra cũng tốt, dù sao cũng không thể bị nhốt ở nơi này.”

“Cơ quan không phải ở một chỗ.” Hách Thiên Thần muốn bọn họ an tâm một chút, chớ nóng nảy. Hắn bước đi thong thả trầm ổn, tầm mắt nhìn tới nhìn lui trong các gian phòng, cuối cùng lại một lần nữa quay về gian phòng đã từng ở cùng Hách Cửu Tiêu.

“Ý của công tử là sao?” Đinh Phong vẫn hoài nghi lúc trước hắn có giấu diếm gì hay không, bây giờ thấy hắn trở về thì liền truy vấn.

Hách Thiên Thần đưa tay mơn trớn trên mặt tường, mới vừa rồi hắn đã dựa vào vách tường này….Thu hồi tâm tư, cảm giác được ánh mắt nghi vấn của Hách Cửu Tiêu đối với hắn, hắn lại đưa tay ấn nhẹ vài cái lên tường.

“Có cơ quan?” Hách Cửu Tiêu khẽ kinh ngạc, mới vừa rồi kịch liệt như vậy nhưng vẫn không thấy cơ quan mở ra. (ý anh là phải kịch liệt hơn thì cơ quan mới mở ra sao o_o)

Hách Thiên Thần không thể trả lời ở trước mặt người khác, mới vừa rồi khi hắn tựa vào nơi này thì mơ hồ cảm thấy phía sau tường có một chút dao động, chỉ trong nháy mắt hắn tưởng rằng mình đã gặp ảo giác, bốn gian phòng đều đã xem qua, hắn gần như có thể khẳng định điều này.

“Nếu ta đoán không sai thì bốn gian phòng đều có một mặt tường đặc biệt, bốn mặt tường cần đẩy vào cùng một lúc thì mới có thể mở ra cơ quan.” Hách Thiên Thần nói ra kết luận của mình, bàn tay gõ vài cái lên một mặt tường.

“Công tử làm sao biết được?” Vân Khanh tò mò sờ vào mặt tường, nàng không hề cảm thấy có gì khác thường, “Thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt.”

“Chỉ là trùng hợp thôi.” Hách Thiên Thần không nói nhiều, khép mắt lại, che lấp sự thật trong đó, Hách Cửu Tiêu nghe hắn trả lời, liền nắm lấy tay hắn dưới lớp y mệ, trong mắt dường như có ý cười.

Làm sao mà phát hiện, việc này như thế nào cũng không thể nói với người khác.

May mà không có ai theo đuổi đến cùng đối với vấn đề này, đã biết cách mở ra cơ quan, đám người bắt đầu tìm kiếm mặt tường đặc biệt. Rốt cục, Hoa Nam Ẩn phát hiện một điểm khác lạ rất nhỏ, vì thế bọn họ cũng phân nhóm giống lúc trước, ước định thời điểm rồi cùng nhau đẩy vào mặt tường, cơ quan chậm rãi mở ra.

“Hy vọng lúc này đừng tiếp tục là cơ quan mật đạo.” Nóng vội muốn tìm đến bảo tàng, cũng sợ thương thế của mình không thể duy trì, Đinh Phong thấp giọng nói nhỏ, dần dần mất đi tính nhẫn nại.

Hoa Nam Ẩn lại cảm thấy chuyến đi này thập phần thú vị, hắn ngóng trông lại xuất hiện thứ gì đó có thể làm cho hắn thỏa nguyện, đám người bước ra khỏi cửa, canh giữ trước mật đạo, nhìn thấy vách tường của bốn gian phòng không ngừng hướng lên trên, rốt cục xuất hiện một cái đại đạo.

Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng con đường này, nơi đây không giống mật đạo lúc trước, rất rộng lớn, nhưng xung quanh không quá chỉnh tề, lại càng không thấy những món trang sức đẹp đẽ quý giá, nhưng càng là thế thì càng khiến mọi người khẳng định bọn họ đang tiếp cận thứ mà bọn họ muốn tìm.

Mọi người đi lên vài bước, từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy phía sau đại đạo cư nhiên là một sơn động.

“Kích Ngọc Hầu không hổ là Kích Ngọc Hầu.” Hách Thiên Thần không khỏi tán thưởng, những người khác không hiểu ý hắn, đang chờ hắn giải thích, nhưng không ngờ người tiếp lời lại là Hách Cửu Tiêu, “Những người muốn tìm bảo tàng sẽ bắt đầu giết chết lẫn nhau ở trong mật thất kín không một kẽ hở! Cho dù cuối cùng tìm thấy bốn gian phòng kia thì dựa vào lực của một người cũng vô pháp mở ra, hảo kế.”

“Không sai, đúng là như thế.” Hách Thiên Thần cùng Hách Cửu Tiêu sóng vai đi trước, những người khác lắng nghe bọn hắn đối đáp, Hoa Nam Ẩn hừ cười vài tiếng, ánh mắt liếc nhìn về hướng Đinh Phong.

Lúc trước đúng là Đinh Phong muốn động thủ giết người, ý đồ bảo toàn mạng sống, Vạn gia phụ tử tuy rằng im hơi lặng tiếng nhưng cũng không phải loại người sơ suất, nếu không có Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thì có lẽ bọn họ thật sự sẽ động thủ.

Đinh Phong vốn nghe xong tiếng cười của Hoa Nam Ẩn như vậy thì sẽ có phản ứng, không ngờ hắn không hề rên một tiếng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về nơi xa xa, tựa hồ hết thảy tâm tư đều bị thứ bên kia thu hút, bỗng nhiên hắn nhảy lên phía trước.

Vạn Minh Khê đuổi theo, cước bộ bất thình lình tăng tốc rồi hô to “Muốn độc chiếm một mình? Không dễ dàng như vậy!”

Phía trước truyền đến vầng hào quang mờ ảo, không phải là thứ gì khác mà chính là rương vàng! Vàng ròng mênh mông, được đặt trong những chiếc rương, trong sơn động có mười mấy chiếc rương như vậy!

Ở nơi này cư nhiên có thể tìm được hoàng kim? Hách Thiên Thần nhíu chặt mi, không hề cảm thấy cao hứng, trong lòng chỉ càng thêm nghi ngờ.

Những chiếc rương đã được mở sẵn, có chỗ chất đầy nén vàng, có chỗ lại là châu báu, những sợi chuỗi ngọc trai kết thành một dây chuyền dài, xem ra có thể quấn vài vòng quanh cổ, các loại ngọc đủ màu đủ sắc cũng nhiều vô số kể, liếc mắt một cái nhìn lại chỉ thấy những hào quang phát ra từ những chiếc rương bảo khố, toàn bộ sơn động lấp lánh đầy màu sắc, mê ly như mộng cảnh.

Vân Khanh nhìn thấy nhiều châu báu từ xa xa như vậy thì liền ngây ngẩn cả người, nữ tử chưa từng tận mắt nhìn thấy quá nhiều vàng bạc châu báu như thế, vận hết thị lực nhìn kỹ thì có thể thấy mỗi một vật đều không có bất cứ tỳ vết nào, giá trị có thể khuynh thành.

Hoa Nam Ẩn sinh ra trong một gia đình phú quý, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tưởng như vậy, đang muốn bước qua thì chợt nghe Hách Thiên Thần quát to một tiếng, “Khoan đã!”

Âm thanh khép mở khiến người ta run rẩy chợt vang lên, vô số ám tiễn từ trên vách đá bắn ra, Vạn gia phụ tử đang tiến lên, Đinh Phong cũng đi được nửa đường, bỗng nhiên ám tiễn xuất ra nên bất ngờ không kịp phòng, cánh tay của Vạn Khiêm Trọng bị trúng một mũi tên, đả cẩu bổng của Đinh Phong xoay vù vù trong tay, ngăn cản không ít ám tiễn.

Vạn Minh Khê may mắn thoát khỏi cam go, không dám động đậy, nhưng đã chậm, cơ quan đã mở ra.

Hách Thiên Thần mới vừa rồi bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, nhưng đã không kịp ngăn cản, những mũi tên chi chít đan vào nhau như một chiếc võng, không chỉ bắn vào ba người kia, mà bọn họ ở nơi này cũng lâm vào hiểm cảnh.

“Tiến lên phía trước!” Hách Cửu Tiêu vung tay xuất chưởng, quyết định thật nhanh, hắn đi trước ngăn cản mưa tiễn, đám người ở phía sau cũng vội vàng phóng theo.

Thân như lạc yến, Hách Thiên Thần như lưu phong xuyên qua những khe hở của ám tiễn mà lướt đi, khinh công của hắn từ trước cho đến nay luôn luôn lão luyện.

Hoa Nam Ẩn cũng vậy, bình thường hay bị nữ tử truy đuổi, không riêng gì tốc độ rất nhanh, mà thân pháp cũng thập phần đẹp mắt, Vân Khanh kém hơn bọn họ một bậc, vài lần thiếu chút nữa đã bị trúng ám tiễn, Hoa Nam Ẩn tuy rằng đã từng có tranh chấp với nàng, nhưng nể nang dung mạo cũng không tệ của nàng, mà cuối cùng đưa tay kéo nàng qua một bên, làm cho nàng thoát được hiểm cảnh vài lần.

Hách Thiên Thần rất nhanh xuyên qua mưa tiễn, bỗng nhiên thân hình hơi thoáng đình trệ, nghiêng người né qua một mũi tên dài, một lọn tóc bị cắt đứt, bên cổ hiện lên một vệt máu.

Quay đầu thì thấy Hách Thiên Thần bị thương, chưởng lực của Hách Cửu Tiêu không thể khống chế, nét mặt như đóng băng, ánh mắt khiến người ta sợ hãi, hắn gầm lên một tiếng!

Chỉ nghe bên tai ầm ầm tiếng nổ, như có một đợt sóng thần cuồn cuộn nổi lên, lực lượng mạnh đến mức cơ hồ làm cho người ta không thể đứng vững, luồng khí mạnh mẽ bị hắn giang hai tay đẩy đi, liên tiếp vang lên những tiếng nổ, không biết số lượng là bao nhiêu, cũng không biết trận mưa tiễn từ khi nào đã bị chưởng phong tập kích, tất cả đều tự nổ tung! Những mảnh vụn bắn ra tứ phía như một trận vũ bão.

“Cửu Tiêu, trên tên có độc, đừng đụng vào nó.” Sợ Hách Cửu Tiêu bị những mảnh vỡ trên ám tiễn gây thương tích, Hách Thiên Thần nhắc nhở, Hách Cửu Tiêu nghe hắn nói như vậy thì ngay lập tức liền kéo hắn lại gần, “Để ta xem thương thế của ngươi!”

Vết thương ngay bên cổ, miệng vết thương không quá sâu, nhưng huyết sắc đã biến thành màu đen. Hách Thiên Thần vẫn có thể duy trì, nhưng sắc mặt đã trở nên thâm quầng.

Những người khác không ngừng kinh hãi dưới những tiếng nổ liên tiếp vang lên, thiếu chút nữa không thể hoàn hồn, có ai nghĩ đến lực lượng của một người có thể phá hủy toàn bộ cơ quan như vậy? Đám người ngây ngẩn đứng nơi đó, thiếu chút nữa bọn họ có ảo giác đã bị chưởng lực kia phân thây thành từng mảnh, không ngờ chỉ một chưởng mà lại thần kỳ như thế! (Chín nông dân mà lị)

Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, rốt cục có nội lực cao thâm đến mức nào mà có thể tạo thành tình cảnh như vậy, có thể dùng một chưởng vô cùng kì diệu để hủy đi mưa tiễn mà không đả thương người…..

Những mảnh vụn của ám tiễn rơi đầy đất, không còn nhìn ra nguyên dạng, trên tường như bị hỏa dược đánh vào, vách đá đều trở nên loang lổ.

Giẫm nát lên những mũi tên và vụn gỗ, nam nhân với ánh mắt đông lạnh nhíu chặt mày, nhìn vào vết thương của Hách Thiên Thần một hồi, Hách Cửu Tiêu ôm Hách Thiên Thần lên, sau đó tiến vào sơn động, không hề liếc mắt nhìn những chiếc rương chất đầy ngọc ngà châu báu, cẩn thận đặt Hách Thiên Thần xuống đất, rồi trực tiếp vén mái tóc của hắn sang một bên.

“Vết thương không sâu, nhưng phải hút sạch máu độc, đừng nhúc nhích.” Nói xong câu này, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người khác, Hách Cửu Tiêu trực tiếp nâng mặt của Hách Thiên Thần lên, rồi hôn xuống bên cổ của hắn.