Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 255




Nhiệt độ cực nóng chạm vào nhau, bàn tay di chuyển trên người Hách Cửu Tiêu không hề do dự mà đi xuống, Hách Thiên Thần nhìn hắn, không cho Hách Cửu Tiêu kháng cự, đưa tay đặt trước ngực hắn, ngón tay thâm nhập vào dưới hạ thân của Hách Cửu Tiêu.

Bên cạnh bọn họ không có bất luận loại dược cao nào, nhưng Hách Thiên Thần không thể tiếp tục nhẫn nại, nhịp tim trong lồng ngực tựa hồ muốn nhảy ra ngoài, hết thảy phiền muộn đều cuồn cuộn nổi lên.

Hách Thiên Thần áp chế vị huynh trưởng này dưới thân của hắn, đầu lưỡi liếm trước ngực Hách Cửu Tiêu, cắn xuống một dấu răng, “Cửu Tiêu, tên ác ma này! Rốt cục ngươi muốn ta làm thế nào thì ngươi mới cam tâm?” Hung hăng tự nói, nụ hôn của hắn vừa kịch liệt mà lại triền miên, trong đó có yêu có hận, hận chính mình không thể tự chủ mà yêu người nam nhân đã khiến hắn thay đổi.

Môi lưỡi vừa liếm vừa cắn, gợi lên kích thích trước lồng ngực phập phồng của Hách Cửu Tiêu, vì hắn mà mâu thuẫn như vậy, Hách Thiên Thần hỏi ra những lời này làm cho hắn vừa thương tiếc vừa mãn nguyện, “Ta chỉ muốn ngươi! Thiên Thần! Ta chỉ muốn ngươi…”

Hắn không cần Hách Thiên Thần vì hắn mà làm bất luận chuyện gì, nhưng biết Hách Thiên Thần vì hắn mà làm như vậy thì lại tràn đầy sung sướng. Trong lòng của Hách Cửu Tiêu cũng có mâu thuẫn, hắn thủy chung muốn hoàn toàn chiếm giữ người đệ đệ này của hắn, nhưng bởi vì biết rõ tính tình của Hách Thiên Thần mà không thể ép buộc Hách Thiên Thần vứt bỏ hết thảy.

Cái loại dục vọng điên cuồng muốn chiếm đoạt này luôn luôn mê hoặc hắn, bất luận thời khắc nào trong lòng của hắn cũng sẽ hiện lên ý niệm như vậy, nếu Thiên Cơ Các không tồn tại, có phải Thiên Thần chỉ thuộc về một mình hắn hay không?

Hắn biết không nên nghĩ như thế, nhưng ý niệm này vẫn thủy chung tồn tại trong đầu, đến bây giờ cách làm của Hách Thiên Thần lại khiến ý niệm này của hắn chậm rãi bị dập tắt, Thiên Cơ Các cho dù quan trọng như thế nào thì Hách Thiên Thần vẫn thủy chung đặt hắn ở vị trí cao nhất trong lòng, thậm chí không tiếc bảo hộ hắn, hạ lệnh xử quyết thủ hạ của mình, chỉ cần nghĩ đến đây thì đôi mắt yêu dị lạnh lùng lại hiện lên một chút gì đó, bên trong u ám chớp động hào quang.

Loại hào quang này làm cho đôi mắt tràn ngập yêu tà của Hách Cửu Tiêu càng thêm mị hoặc, làm cho sắc mặt lãnh khốc băng hàn lại nhiễm đầy dục vọng khó nhịn, hết thảy những thứ xung quanh Hách Thiên Thần tựa hồ đều rời xa.

Không có bàn cờ bên cạnh, không có tranh sách bị gió thổi lật đi lật lại, không có tiếng vang rì rào ngoài cửa sổ của hàng dương liễu, trước mắt hắn chỉ có một người.

Nằm trên nhuyễn tháp, đắm mình dưới ánh mặt trời, giống như một pho tượng ma thần, thân thể cao lớn cường tráng vì hắn mà rộng mở, tóc đen xõa dài, trong đôi mắt sắc bén hỗn loạn hào quang chói mắt của dã thú, kích thích dục vọng muốn chinh phục của hắn, hắn dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình để thiêu đốt đối phương, hôn môi, khuếch trương, dùng đầu lưỡi, dùng ngón tay để tô vẽ….

Yết hầu của Hách Cửu Tiêu rên rỉ vài tiếng thâm trầm, âm điệu nặng nề mà khàn đặc, hai tay vòng quanh ra phía sau của Hách Thiên Thần, dùng thủ pháp nhất quán mà len lỏi vào bên trong khe hở bí ẩn kia.

Động tác thăm dò bị ngăn lại, hô hấp của Hách Thiên Thần dồn dập, trong đôi mắt đang chăm chú nhìn xuống dưới là một sự sắc bén không cho phép kháng cự, bên trong sự sắc bén lại pha trộn tình cảm mãnh liệt đang sôi trào.

Bàn tay của Hách Cửu Tiêu bị ghìm lại, hai chân bị Hách Thiên Thần tách ra, đặt mình vào bên trong, Hách Thiên Thần tiếp tục động tác trên ngón tay của mình, ánh mắt bất động nhìn chăm chú Hách Cửu Tiêu, đó là nguy hiểm, là thâm trầm tựa như biển sâu khôn cùng, tuyên cáo sắp xảy ra một màn tình ái mãnh liệt, không cho phép có nửa điểm kháng cự, không cho phép có nửa điểm do dự.

“Cửa bên ngoài chưa đóng? Ngươi không sợ có người đến…” Hách Cửu Tiêu vừa nói đến đây thì đã bị Hách Thiên Thần ngăn cản, bờ môi bị cắn xuống, ngữ điệu nhẹ nhàng mơ hồ, “Ta muốn ngươi, Tiêu.” Cổ họng khô khốc, trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, hắn không cần biết bản thân mình đang ở nơi nào.

Cúi người hôn lên bờ môi của Hách Cửu Tiêu, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, có mùi mồ hôi, có mùi dược hương, mùi tạo hương thản nhiên và hương thơm thanh khiết của Khiên Tâm Thảo, còn có mùi vị của ánh mặt trời sau giờ ngọ, nhưng hết thảy đều bị hơi thở tình dục che lấp.

Chiếc gối trên nhuyễn tháp bị đẩy rớt xuống đất, thân thể của Hách Cửu Tiêu bị đẩy vào giữa nhuyễn tháp, mồ hôi từ trên người thấm vào đệm giường mỏng manh.

Bởi vì nhiệt độ bốc lên trên cơ thể mà khiến sắc mặt đỏ bừng, Hách Cửu Tiêu nhìn xuống hạ thân, băng hàn dưới đáy mắt tựa hồ cũng không còn tồn tại, Hách Thiên Thần có thể cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể của hắn cùng với bản năng kháng cự trong cơ thể của Hách Cửu Tiêu, nhưng động tác của ngón tay không hề chậm lại, thậm chí còn trầm trọng hơn.

Thân thể của Hách Cửu Tiêu hơi nâng lên theo động tác trên ngón tay của Hách Thiên Thần, bên trong rung động buộc chặt, mái tóc đen hơi ẩm ướt buông dài xuống bờ vai, bị Hách Thiên Thần nắm vào trong tay.

“Thiên Thần, đủ!” Hách Cửu Tiêu rốt cục không thể tiếp tục chịu đựng cảm giác này, yết hầu của hắn không ngừng trượt lên trượt xuống, trong đôi mắt giống như bị bịt kín một tầng sương mù màu huyết sắc, Hách Thiên Thần cúi đầu cắn xuống bên cổ của Hách Cửu Tiêu, liếm lên yết hầu phập phồng, dùng hành động để đáp lại.

Vẫn chưa đủ, vẫn chưa đến lúc, hắn muốn nhiều hơn, muốn làm cho thân thể của Hách Cửu Tiêu vì hắn mà cuồng loạn….

Đầu ngón tay của Hách Thiên Thần lướt qua trước người, hạ thân bị vuốt ve quả nhiên trở nên ẩm ướt, lại đưa ra phía sau co rúm tạo thành tiếng vang dâm mĩ, chỉ cần quyết ý làm việc gì đó thì Hách Thiên Thần nhất định sẽ toàn tâm toàn ý hoàn thành, Hách Cửu Tiêu lại bị bộ dáng này của Hách Thiên Thần chinh phục, đôi mắt giống như toát lên sóng cuồng, muốn cắn nuốt hắn, nhấn chìm hắn.

Ánh mặt trời vàng rực rọi vào gian phòng, Hách Thiên Thần đè lên thân thể đang khẽ nâng cao của Hách Cửu Tiêu, trước mắt bọn họ tựa hồ cũng tràn ngập sắc vàng loang loáng, hào quang bao phủ trên người đối phương. Bên trong vầng sáng, trước mắt của Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên tối sầm lại, Hách Thiên Thần nâng chân của hắn lên, một lực lượng thật lớn tiến sâu vào bên trong thay thế cho ngón tay ở dưới hạ thể, Hách Thiên Thần bắt đầu động thân, trong khoảnh khắc chiếm cứ hết thảy.

Đột nhiên hít sâu, Hách Cửu Tiêu ôm chặt Hách Thiên Thần, phía dưới bóng râm, hắn nhìn thấy cuồng phong đang kéo đến trong đôi mắt thâm thúy kia, gắt gao cướp lấy tất cả phản ứng của hắn, hỏa nhiệt liên tục hướng vào trong cơ thể mà không hề báo trước, vô luận là xâm nhập hay là chiếm đoạt, thì cảm giác này ngay lập tức làm cho hai người đồng thời phát lên những tiếng rên rỉ.

Thân thể cọ sát vào nhau cùng tiếng thở dốc than nhẹ kích động gian phòng, làm nổi lên nhiệt độ nóng rực của dục vọng, giống như có một ngọn lửa bừng cháy, chỉ trong khoảnh khắc đã có thể lan tràn, đốt sạch tất cả.

Ôm chặt người dưới thân, động tác của Hách Thiên Thần không hề tạm dừng, cơ thể của Hách Cửu Tiêu từ buộc chặt dần dần trở nên thả lỏng, không có dược vật, cảm giác bị ăn mòn chiếm đoạt phi thường rõ ràng, rõ ràng đến mức có thể cảm giác được mỗi một phần cơ bắp đang rung động trên người của hắn.

Ánh mắt nóng rực, nụ hôn kịch liệt, hô hấp của bọn họ trở nên nặng nề, cửa sổ bị gió thổi mở tung, làn gió mát cũng không thể điều hòa nhiệt độ trên thân thể, cảm giác hơi mát lạnh cùng với lửa nóng hừng hực dưới thân vừa mâu thuẫn lại động tình đến mức mê người.

“Đừng lo, vô luận phát sinh chuyện gì….ngươi đều có ta….Thiên Cơ Các là của ngươi, ta cũng là của ngươi….” Người nam nhân nói đến câu này với ngữ điệu bất ổn, thở hổn hển ôm chặt Hách Thiên Thần, mồ hôi theo tay chân giao triền của hai người mà chảy xuôi đến lồng ngực, nhiễu xuống vài giọt trong suốt.

“Đúng vậy, vô luận là Thiên Cơ Các hay là ngươi, ta cũng sẽ không buông tay!” Lấp kín môi của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần khàn khàn đáp lại, tay hắn luồn vào mái tóc của Hách Cửu Tiêu, dưới thân va chạm mạnh mẽ, giống như muốn xuyên thấu toàn thân Hách Cửu Tiêu.

Nhuyễn tháp lung lay kịch liệt, thân thể của Hách Cửu Tiêu phập phồng dưới mỗi lần tiến sâu vào, giống như có từng đợt sóng triều tập kích, hắn không hề tránh né, mà còn dùng phương thức càng kịch liệt hơn để phản ứng lại.

Hai tay đè chặt bờ mông của Hách Thiên Thần, mỗi lần Hách Thiên Thần đưa đẩy là lúc Hách Cửu Tiêu vuốt ve mơn trớn lên đó, lồng ngực và hạ phúc của hai người không ngừng cọ sát vào nhau, mảnh y phục cuối cùng bị xé rách, rơi lả tả trên nhuyễn tháp.

Thân thể của Hách Cửu Tiêu bị Hách Thiên Thần kéo xuống mép giường, đứng trên đất, người nam nhân được người đời xem như cao quý thanh tao lại tràn ngập dục vọng trên mặt.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi sau lưng hắn, khuôn mặt bị bóng râm che khuất hơi vặn vẹo vì không thể khống chế dục niệm, bất luận kẻ nào ở trước mặt hắn đều phải ngưỡng vọng, nhưng ngay lúc này hắn chỉ muốn kịch liệt chiếm lấy người dưới thân….Huynh trưởng của hắn Hách Cửu Tiêu, ác ma đã làm cho hắn vạn kiếp bất phục. (vạn kiếp bất phục=muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

Hách Cửu Tiêu thật không ngờ lúc này Hách Thiên Thần lại yêu cầu cuồng mãnh như thế, hô hấp đã thác loạn, bất luận động tĩnh nào bên tai cũng làm cho dục niệm của hắn rung chuyển.

Mỗi một lần tiến vào và rời khỏi đều nhấc lên hải triều mãnh liệt. Cổ họng không ngừng phập phồng, tựa hồ đã mất đi khả năng hô hấp, Hách Cửu Tiêu nắm chặt nhuyễn tháp ở phía sau để ổn định thân thể của chính mình, Hách Thiên Thần vì hắn mà mất đi lý trí khiến hắn phi thường kích động.

Trước ngực của Hách Cửu Tiêu bị mồ hôi thấm ướt, mỗi một phần cơ bắp đều hiện lên màu vàng sáng bóng, há miệng thở hổn hển, tiếng tim đập của hai người hòa quyền vào nhau, đột nhiên cả hai đồng thời nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ.

Người đến là Xá Kỷ, hắn đến thư phòng, nhìn thấy cửa phòng mở toang, có việc cần bẩm báo nên trực tiếp đi vào, trong phòng không một bóng người, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhớ rõ Hách Thiên Thần vẫn chưa ra ngoài, “Các chủ? Thuộc hạ có việc bẩm báo.”

Giương giọng hô lớn, ngữ thanh rơi vào trong gian phòng của hai huynh đệ, Hách Thiên Thần cũng không thể dừng lại, dục niệm bùng nổ khiến hắn không có khả năng tự hỏi, Hách Cửu Tiêu nghênh đón cũng làm cho hắn không thể tự hỏi.

Lại một lần nữa động thân, hắn ôm chặt Hách Cửu Tiêu, kịch liệt ra vào dưới hạ thân, hai thân thể kề sát vào nhau phát lên tiếng vang va chạm của mồ hôi, tiếng vang càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp.

“Đi ra ngoài.”

Hai chữ truyền ra từ gian phòng bên trong, Xá Kỷ dừng lại cước bộ một chút, hai chữ này của Hách Thiên Thần áp lực mà lại lãnh liệt, như dây cung buộc chặt, không khí căng thẳng cực nóng như đang ở chiến trường, kịch liệt mà nguy hiểm, giống như hết sức căng thẳng, Xá Kỷ sửng sốt, mơ hồ nghe thấy một ít tiếng vang rất nhỏ cùng vài câu thì thầm, có tiếng bước chân thác loạn vang lên, tựa như đang tuyên cáo đây là tình cảnh mà Xá Kỷ không nên biết rõ.

Đột nhiên lui lại mấy bước, Xá Kỷ buông xuống phong thư trong tay, vội vàng từ thư phòng đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Hắn không dám suy đoán, cũng không nói rõ đây là cảm giác như thế nào, tuy rằng sớm biết quan hệ giữa Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, nhưng đến hiện tại hắn mới cảm nhận được cái loại cấm kỵ này, hai người trong cửa là thân huynh đệ.

Lúc này trong phòng đã chuyển sang một tình cảnh khác, Hách Thiên Thần đang dựa vào bên cạnh nhuyễn tháp, bàn tay cố gắng siết chặt vào mép nhuyễn tháp, mồ hôi sau lưng chảy xuống từ thắt lưng, bị Hách Cửu Tiêu lần lượt hôn vào trong miệng, ở giữa hai chân của người nam nhân đang trói buộc cổ tay của Hách Thiên Thần vẫn còn nhiễu xuống những dòng bạch dịch, đôi mắt âm trầm chưa lui ra màu sắc tình dục.

“Ta biết ngươi muốn phát tiết, ngươi sẽ không khóc, không muốn làm cho chính mình rơi lệ, không cho phép bản thân yếu đuối…” Ngữ điệu của Hách Cửu Tiêu mềm nhẹ, tựa hồ mang theo vô hạn thương tiếc, nhưng động tác trói buộc Hách Thiên Thần lại không hề thả lỏng.

Hách Thiên Thần ở trước người hắn vẫn chưa thoát khỏi cơn kích tình mặc dù đã phóng thích trong cơ thể của hắn, tâm tư vẫn không ngừng cuộn trào mãnh liệt.

“Tiêu” Hách Thiên Thần quay đầu lại, Hách Cửu Tiêu hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt của Hách Thiên Thần, cũng giống như mới vừa rồi Hách Thiên Thần đã làm đối với hắn, hắn dùng ngón tay khiêu khích nơi bí ẩn giữa hai chân Hách Thiên Thần, dùng bạch dịch lúc trước để bôi trơn, không ngừng vỗ về mơn trớn, “Vô luận ngươi quyết định như thế nào cũng được, Thiên Cơ Các là của ngươi, ta cũng là của ngươi.”

Lại một lần nữa cam đoan, Hách Cửu Tiêu không ngừng thì thầm, dùng nhiệt độ và tình dục điên cuồng để biểu đạt cho Hách Thiên Thần biết rõ hết thảy cảm xúc dưới đáy lòng của hắn.

Hắn tiến vào thật sâu, cuồng liệt chiếm đoạt, Hách Thiên Thần kiềm chế mà phát lên tiếng rên rỉ, bọn họ giống như dã thú giao triền với nhau, từ trên nhuyễn tháp đến bên vách tường, thậm chí là phía trước cửa sổ, tựa hồ mất đi năng lực tự hỏi, Hách Thiên Thần chỉ muốn dùng nhiệt độ không thua kém đối phương để nghênh hợp.

Chờ đến khi hết thảy chấm dứt thì hai người cùng nhau ngã xuống nhuyễn tháp, lần này phóng xuất tất cả để giao hoan, triệt để hoàn toàn, vô cùng nhuần nhuyễn, hiện tại trong đầu đều là trống không, suy nghĩ đình trệ, ngoại trừ lẫn nhau thì không còn bất luận điều gì khác.

“Ta không sao.” Qua một hồi lâu thì Hách Thiên Thần mới mở miệng, bên ngoài đã là hoàng hôn, dưới màu sắc ảm đảm tối tăm, hắn liếc mắt nhìn một đống hỗn độn trên mặt đất và trên giường, ảo não xoa trán. Hách Cửu Tiêu cười khẽ, xoay người ôm lấy hắn, “Ngươi luôn luôn biết quyết định của mình không hề sai.”