Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 297




Tử Diễm, Thiên Cơ Các nội loạn, chẳng lẽ hết thảy đều là âm mưu của triều đình? Kẻ chủ mưu rốt cục là ai? Mọi người trong Thiên Cơ Các chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt ngưng trọng như vậy, nắm chặt binh khí trong tay, bọn họ không dám sơ suất.

Tử Diễm cũng nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, nàng nhìn thấy ánh mắt vạn phần phức tạp của Hách Thiên Thần, sợ hắn tiến lên, nàng lui nhanh vài bước rồi nhảy ra khỏi vách tường. Người của Hách Cốc ở bên ngoài không thể không phân thần đối phó với quan binh, Tử Diễm và thủ hạ của nàng có cơ hội rời khỏi, trước khi đi nàng lại quay sang nhìn Hách Thiên Thần, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng không hề lên tiếng.

Ngay khi bọn họ rút lui thì quan binh từ bên ngoài tiến vào.

“Thiên Cơ Các có người mưu phản, lục soát toàn bộ nơi đây cho ta! Không được bỏ sót bất cứ dấu vết nào!” Người của phủ nha vọt vào đại môn, dẫn binh hô to một câu, bọn nha dịch chen chúc mà vào, cùng người của Thiên Cơ Các giao thủ.

Thủ hạ Hách Cốc ở bên ngoài chặn lại một phần quan binh, song phương hỗn chiến, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu không còn tâm tư để lo lắng về đám người Tử Diễm đã đi đâu, bọn họ sóng vai giết địch, khi hai huynh đệ động thủ thì không hề lưu tình, hơn mười tên nha dịch nhanh chóng chết dưới sát ý của Hách Thiên Thần, Giao Tàm ti uyển chuyển, kim quang chỉ cần chạm vào ai thì người đó ắt chết.

“Thiên Thần!” Thấy hắn ra chiêu tuyệt tình, tràn ngập sát khí, Hách Cửu Tiêu sợ hắn mất đi khống chế. Nhưng Hách Thiên Thần chỉ đáp lại bằng một ánh mắt trấn an, “Ta không sao.”

Mặc dù mang theo sát ý nhưng ba chữ này vẫn bình ổn như trước, Hách Thiên Thần dù sao vẫn là Hách Thiên Thần. Thắt cổ địch nhân trước mặt, hắn nhảy lên vách tường rồi nhìn xuống, nội ngoại phân đà đều là quan binh, nhân số rất đông, đánh với bọn họ cũng không có lợi, “Xá Kỷ! Truyền lệnh xuống! Rút lui”

Nhảy xuống, hắn phân phó Xá Kỷ, Xá Kỷ đã sớm tàn sát đỏ mắt, nghe như vậy thiếu chút nữa đã muốn nói để mình lưu lại, may mắn hắn vẫn chưa mất lý trí, đem mệnh lệnh truyền xuống, người của Hách Cốc cũng nhận được khẩu lệnh từ Băng Ngự — đều tự phân tán rút lui.

Thiên Cơ Các và Hách Cốc đông người, quan binh cũng không ít, quan viên dẫn binh là người bản địa, hắn không biết rõ sự tình, hắn chỉ phụng mệnh hành sự, tiến đến truy nã phản loạn, thấy đối phương dũng mạnh như thế thì cảm thấy có một chút sợ hãi, nhìn bọn họ muốn rút lui, hắn sợ công lao sẽ tuột khỏi tay, vì vậy lập tức phái người đi cầu viện binh.

“Mau! Đi thông báo thủ thành Trương đại nhân, lệnh hắn đóng cửa thành, dẫn người lại đây trợ giúp!” Một lòng muốn tự lập công, Ngô đại nhân dẫn binh mà lòng nóng như lửa đốt, thủ hạ thân tín vội vàng rời đi,mới đến trước cửa thì lại nghe thấy có tiếng nhân mã tiếp cận nơi này.

“Chẳng lẽ Trương đại nhân đã nhận được cấp báo, nhanh như vậy đã chạy đến?” Hắn vô cùng kinh hỉ, người của Thiên Cơ Các và Hách Cốc lại âm thầm lo lắng, cho dù bọn họ không sợ phải đối địch với triều đình nhưng đối phương người đông thế mạnh, bọn họ muốn đào tẩu cũng không dễ dàng.

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhìn thoáng qua, đều hiểu được hôm nay muốn toàn thân trở ra e rằng không có khả năng. Dựa lưng vào nhau, bọn họ tiếp tục giết địch, vẫn chưa vì viện binh của địch nhân tiến đến mà nhụt chí.

Y mệ của Hách Cửu Tiêu nâng lên thì lại có người chết dưới kình phong sắc bén, cho nên quan binh đến trước mặt hắn đều nơm nớp lo sợ, chưa kịp vung đao thì đã bị phơi thây, Hách Thiên Thần xuất thủ như chớp, phàm là địch nhân ở trước mặt hắn sẽ bị kim quang đâm trúng, hoặc xuyên thủng cổ họng, hoặc bị siết cổ mà chết.

Hai người liên thủ đối địch, trong lúc nhất thời quan binh ở xung quanh bọn họ chỉ dám bao vây nhưng không có ai dám xông lên phía trước.

“Đến sớm không bằng đến đúng lúc, ta đã nói ta chạy về thật sự là đúng lúc! Người đâu, bắt bọn họ cho ta” Tiếng bước chân từ xa xa rốt cục đến trước cửa, nhìn thấy nơi này hỗn loạn, người trên ngựa mỉm cười giương giọng, tựa hồ có một chút vui mừng khi thấy người ta gặp họa, vừa truyền lệnh thì binh mã cầm đao vọt vào, nhưng không phải đối đầu với Thiên Cơ Các và Hách Cốc, mà là chế ngự đám quan binh.

“Ai lớn mật như vậy! Dám kháng lại thượng lệnh! Những người này muốn làm phản! Các ngươi bắt sai người rồi! Không phải chúng ta–” Ngô đại nhân bị người của Sở Thanh Hàn trói lại, hắn trừng mắt nhìn quan binh cũng mặc phục sức Đại Viêm, ngẩng đầu hướng lên trên thì rốt cục thấy rõ người đang ngồi trên lưng ngựa.

Hoa phục cẩm y, y mệ phất phơ, khuôn mặt mang theo ý cười, nhướng mi hạ lệnh, người nam nhân thản nhiên ngồi trên lưng ngựa có một loại tư thái phong lưu tuấn dật, không hề để ý đến trận hỗn chiến, ánh mắt tựa hồ đang tìm kiếm bên trong đám đông, rốt cục dừng trên thân của hai người.

Nói cho chính xác là một người, người nọ mặc thanh y, vẫy đi những giọt máu tươi bám trên kim tuyến, ngang nhiên mà đứng, đưa mắt nhìn sang phía hắn, “Sở Thanh Hàn?”

Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều biết Sở Thanh Hàn muốn về Đại Viêm, lại không ngờ hắn đến nhanh như vậy, cơ hồ chỉ sau khi bọn họ rời khỏi Vạn Ương thì Sở Thanh Hàn liền đi theo nên hiện tại mới có thể cùng tiến đến nơi này với bọn họ.

“Không ngờ là ta?” Sở Thanh Hàn mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một mảnh lệnh bài rồi giơ lên cao, người phía sau hắn hô to, “Mở to con mắt cẩu của ngươi mà nhìn, nhìn xem vị này là ai, đây là đương triều nhị hoàng tử điện hạ! Là nhị hoàng tử điện hạ đã bình định tái ngoại!”

Tiếng hô to khiến nhiều người đều dừng tay, quan binh làm sao có thể kháng lại hoàng tử? Huống chi bọn họ chỉ là tiểu tốt, đắc tội với hoàng thất sẽ bị xử trảm!

Bọn quan binh đều vứt vũ khí trong tay, sau đó quỳ xuống đất bái lễ, thủ hạ Thiên Cơ Các và Hách Cốc vẫn đứng yên tại chỗ, lập tức cảnh giới, bọn họ cũng giống như hai vị chủ tử không xem nhị điện hạ là phe của mình, tình hình trước mắt cũng không chuyển biến hảo, chỉ có thể nói là càng quỷ dị khó lường.

Hách Thiên Thần rất muốn hỏi Sở Thanh Hàn đến đây để làm cái gì, nhưng tình hình không cho phép hắn hỏi như vậy, vô hình trung người của Sở Thanh Hàn và thủ hạ của hắn đã khống chế được cục diện, hơn nữa nếu so sánh về nhân số thì quan binh của Ngô đại nhân hoàn toàn không phải đối thủ của Sở Thanh Hàn.

Vị Ngô đại nhân cũng không nắm rõ cục diện, mắt thấy là nhị hoàng tử giá lâm thì dập đầu quỳ lạy, chiến cuộc tạm dùng, nhưng mơ hồ lại lan tỏa một bầu không khí hết sức căng thẳng và khẩn trương, song phương đều chờ đợi Sở Thanh Hàn mở miệng.

“Không ngờ Thiên Cơ Các nay đã phân tán thành như vậy…” Giống như không nhìn thấy sắc mặt trầm hạ của Hách Thiên Thần, Sở Thanh Hàn ngồi trên lưng ngựa, nụ cười sáng lạn dưới ánh mặt trời, “Hách Thiên Thần, vì hắn mà làm như vậy, ngươi cảm thấy thật sự đáng giá?”

Theo những lời này liền hiểu được Sở Thanh Hàn đã biết rõ tình hình của Thiên Cơ Các gần đây.

Tài liệu về Nại Lạc đã bị thiêu hủy hoàn toàn, muốn trùng kiến thì cần vô số mật thám điều tra nghe ngóng, thứ nhất phải tìm người, thứ hai phải có thực lực tương ứng mới có thể đối mặt nói chuyện với những người đó. Nếu không, cho dù có điều tra ra được hành tung, nhưng đối với những sát thủ tới lui vô tung vô ảnh mà nói thì muốn lưu lại bọn họ cần phải lấy tánh mạng để trả giá đại giới.

Bởi vậy mới cần Nam Vô, chỉ có bọn họ mới có thể ngang hàng với Nại Lạc, có thể truyền lại quyết định của Các chủ Thiên Cơ Các.

Vì một lần nữa triệu tập Nại Lạc, sau đó lại vì điều tra bí mật của Vụ Sắc đao mà đã sử dụng hết thủ hạ của Thiên Cơ Các.

Sở Thanh Hàn đương nhiên có cách tình báo riêng của mình, vốn luôn chú ý Thiên Cơ Các và Hách Cốc, hắn đã thu được tin tức nên mới hỏi như vậy.

Vì Hách Cửu Tiêu, làm như vậy thật sự đáng giá? Vì Hách Cửu Tiêu, dùng hết toàn lực, thậm chí khiến cho Thiên Cơ Các lâm vào nguy cấp là lúc không còn nhân thủ để sử dụng, làm cho chính mình lâm vào hoàn cảnh như vậy, thật sự là đáng giá hay sao?

Thật sự là đáng giá hay sao?

Đáng giá hay sao….Hách Thiên Thần nhìn thi thể dưới đất, nhìn hơn chục người của phân đà đã chết oan mạng, nhìn Sở Thanh Hàn đang ngồi trên lưng ngựa, cuối cùng tầm mắt của hắn dừng lại trên người Hách Cửu Tiêu. Vì người nam nhân này, đáng giá hay sao?

Mây trắng lửng lờ trôi, gió nhẹ phất tung vài sợi tóc rối, Hách Thiên Thần mỉm cười.

“Hắn đáng giá.” Nói ra ba chữ hết sức tầm thường, trên người của Hách Thiên Thần mang theo máu tươi của địch nhân, đứng dưới ánh mặt trời, hắn thoạt nhìn vẫn ung dung trầm tĩnh như trước, cao ngạo như vương giả, đưa mắt nhìn lên trên nhưng tư thái lại giống như lưu vân đang nhìn xuống sinh linh bá tánh, “Sở Thanh Hàn, ta nói cho ngươi biết, hắn đáng giá.”

Từng chữ một, hắn nói chậm rãi mà nghiêm túc và rõ ràng, bên trong ý cười lạnh nhạt, đôi mắt thâm thúy tựa như nước hồ thanh khiết, thuần tịnh không hề bị vấy bẩn, bình thản mà phẳng lặng.

Bởi vì Hách Cửu Tiêu đáng giá cho nên hắn và Hách Cửu Tiêu đều là nam tử mà hắn lại chấp nhận để Hách Cửu Tiêu ôm ấp thân mật, cho phép Hách Cửu Tiêu lưu lại những ấn ký không bao giờ có thể xóa mờ trên thân thể, cho dù là huynh đệ, cho dù thế gian khó dung thì hắn vẫn bất chấp rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, chưa bao giờ hối hận.

Hách Cửu Tiêu đáng giá. Bởi vì trên đời không có Hách Cửu Tiêu thứ hai.

Giờ khắc này tựa hồ tất cả tiếng vang đều rời xa, ngoại trừ âm thanh của gió thì hết thảy đều im lặng. Lời chất vấn của Sở Thanh Hàn vốn mang theo ý từ trào phúng, hắn thuận miệng hỏi nhưng lại không ngờ Hách Thiên Thần trả lời chân thật như thế, chân thật đến mức hắn không thể không lâm vào xúc động.

Hai chữ đáng giá hàm chứa bao nhiêu tình ý mà người khác không thể lý giải?

“Thiên Thần–” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu vẫn không nhúc nhích, dường như không bao giờ có thể dời khỏi người nam nhân trước mặt, tựa hồ toàn thân, toàn bộ lồng ngực đều bị ánh mặt trời xuyên thấu, hòa tan tất cả lãnh ý, lộ ra vẻ ôn nhu mà chưa từng có ai nhìn thấy, sự ôn nhu giống như hòa tan tất cả băng hàn, cuối cùng hóa thành dòng nước mát.

Vươn tay, hắn vén qua sợi tóc bị rối vì giao chiến ở bên tai của Hách Thiên Thần, “Cả đời này ta sẽ không bao giờ quên, cũng sẽ không cho ngươi quên lời nói của ngày hôm nay.”

Ngữ thanh nhẹ nhàng cùng với nụ hôn dịu dàng hạ xuống, dừng bên môi Hách Thiên Thần, bờ môi khẽ chạm thì lập tức rời xa, chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt nhưng đối với Sở Thanh Hàn lại phi thường dài lâu khiến trong lòng của hắn dần dần nổi lên một sự phẫn nộ chưa từng có.

Dời mắt, hắn thu liễm tất cả ý cười, “Động thủ.”

Hai chữ vừa dứt, quan binh ở phía sau lập tức thay đổi phương hướng, trận chiến lại tiếp tục bị châm ngòi, ngay khi chiến hỏa vừa bùng nổ thì một bóng dáng theo hai chữ này của hắn bất thình lình lao thẳng vào trong trận!

Lưỡi đao phát ra hồng quang, bóng đen cụt mất một tay đang lao vào như quỷ mỵ, Vụ Sắc đao! Ân Phách Mệnh!

Vụ Sắc đao bị Tử Diễm đưa đến Vạn Ương, lại rơi vào tay của Hùng Tích An, nay nằm trong tay Ân Phách Mệnh, Ân Phách Mệnh lại theo Sở Thanh Hàn mà đến!

“Sở Thanh Hàn! Là ngươi!” Xá Kỷ hô to một tiếng, mũi kiếm chỉ thẳng vào Sở Thanh Hàn, “Tử Diễm vì ngươi mà phản bội! Là ngươi phái người đến ám sát thủ hạ Thiên Cơ Các! Ngươi là đồ ti bỉ tiểu nhân!”

Sở Thanh Hàn chưa từng tự xưng là quân tử, nhưng những lời chỉ trích của Xá Kỷ vẫn làm cho hắn phải nhíu mày, trong khoảnh khắc, lưỡi đao từ trong tay Ân Phách Mệnh đã lao tới, Hách Cửu Tiêu xuất chưởng, Giao Tàm ti của Hách Thiên Thần ngăn cản một đao từ trên không bổ xuống.

Chưởng phong chém lên lưỡi đao, Hách Cửu Tiêu dùng dị lực, lưỡi đao chợt lóe lên, hồng quang chớp động, nó đang hấp thu dị lực của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần phát hiện không đúng, lập tức đẩy Hách Cửu Tiêu ra, Giao Tàm ti quấn quanh Vụ Sắc đao, một tay tung chưởng đoạt đao.

Ân Phách Mệnh chỉ còn một tay nên không thể ngăn cản chiêu thức nhanh như chớp của hắn, Vụ Sắc đao rơi vào tay Hách Thiên Thần.