Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 270: Lão phu nhân ở Hầu phủ




“Tuyết Nhi bái kiến lão phu nhân!” Bàng Lạc Tuyết hành lễ với trưởng bối.

“Tuyết Nhi bái kiến Tứ di nương.” Bàng Lạc Tuyết nhìn Tứ di nương, lại hành lễ một lần nữa.

“Nhị tiểu thư đến rồi.” Tứ phu nhân cũng mau chóng đứng lên, vừa nãy hành động lễ phép của Nhị tiểu thư cho thấy nàng tôn trọng mình rất nhiều. Tứ phu nhân cũng hiểu chắc Nhị tiểu thư cũng muốn cho nàng chút mặt mũi.

“Nghe nói, lão phu nhân Hầu phủ đã tới, thân thể mẫu thân khó chịu nên không thể ra đây tiếp đãi người cho tốt được. Vì vậy, Tuyết Nhi lo rằng lão phu nhân sẽ cảm thấy phủ Bàng Quốc Công chúng ta xem thường Hầu phủ, nên tự mình đến đây vấn an người.”

Bàng Lạc Tuyết trực tiếp đi đến phía trước, tự tin như vị chủ nhà khiến tứ phu nhân cũng tự nhiên tránh sang một bên.

Bàng Lạc Tuyết thầm nghĩ cũng may mình là nữ nhi của vợ cả, bằng không với tính cách của lão phu nhân thì lão đã sớm ăn tươi nuốt sống mình rồi.

“Hóa ra là nhị tiểu thư à. Nhị tiểu thư, cũng nhiều năm không gặp, bây giờ nàng cũng có thể một mình chống đỡ toàn phủ này rồi đây.” Lão phu nhân liên tục cười lạnh nói.

“Lão phu nhân quá khen, có điều Tuyết Nhi thân là nữ nhi của vợ cả nên làm vậy cũng phải. Không biết lần này lão phu nhân đến đây có việc gì?” Bàng Lạc Tuyết cười híp mắt hỏi.

“Việc xảy ra đối với đại tiểu thư,, không biết nữ tôn của ta phạm lỗi gì mà bị nhốt lại, còn có nữ nhi của ta cũng bị giam lỏng.” Lão phu nhân hùng hổ doạ người nói.

Bàng Lạc Tuyết gật gù: “Lão phu nhân nói không sai, dù sao cũng là nữ tôn và nữ nhi của lão phu nhân nên cũng phải tôn trọng lão phu nhân một chút.”

“Vẫn là Nhị tiểu thư hiểu chuyện.” Lão phu nhân nhìn Bàng Lạc Tuyết gật gù.

“Đây là điều phải làm, có điều, lão phu nhân cũng phải biết, nữ nhi xuất giá chính là người bên phu gia. Huống hồ nàng chỉ là thiếp, nói trắng ra nàng không phải là chính thất, có thể tùy tiện tìm lý do nào đó rồi đuổi đi cũng được. Lão phu nhân cũng đừng lo lắng quá nhiều, nói cho cùng đây cũng chỉ là chuyện trong phủ Bàng Quốc Công mà thôi.” Bàng Lạc Tuyết nở nụ cười mỉa mai.

“Hay cho nha đầu lanh lợi, xem ra ngươi còn thông minh hơn so với mẫu thân ngươi.”

“Lão phu nhân quá khen, nữ nhi làm sao dám đánh đồng với mẫu thân được. Ta không xứng, mà người khác lại càng không xứng.” Bàng Lạc Tuyết cố tình kéo dài giọng mình.

“Nhị tiểu thư, phải biết địa vị Vương gia chúng ta không hề thấp kém, nếu là thiếp cũng là quý thiếp.”

“Ha ha......”

“Nhị tiểu thư cười cái gì?” Lão phu nhân khó chịu nói.

“Nếu nói như thế thì xem ra không thể động vào lão phu nhân ngài được rồi. Đây là phủ nhà ta, cũng không tiện cùng người ngoài nói lý, bất quá hôm nay tâm tình mẫu thân ta tốt nên ta cũng không sợ nói cho người biết. Nhị phu nhân dùng độc hại Thu Nguyệt khiến phụ thân nổi giận. Đại tỷ tỷ càng tàn nhẫn hơn, lại dám chống lại lời mẫu thân ta. Lão phu nhân cũng biết đây là tội lớn rồi, không phải nói tha thứ liền có thể tha thứ.” Bàng Lạc Tuyết chậm rãi nói.

Hai mẫu tử kia tội ác tày trời, không thể tha thứ được.

Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc mặt lão phu nhân, cả người lão đều sửng sốt. Nữ nhi của mình từ trước đến giờ quen thói kiêu căng, lần này chắc sẽ không ngoại lệ. Và lão cũng đương nhiên biết nữ nhi mình có những thủ đoạn gì, nhưng lần này lại đặc biệt phạm vào điều tối kỵ như vậy, không phải ai cũng có thể tha thứ cho nàng.

Mà giờ đây trong lòng lão phu nhân lại có suy nghĩ bất luận nữ nhi mình làm gì đều không sai.

“Bây giờ, ta muốn gặp nữ nhi và nữ tôn của ta.” Lão phu nhân trầm giọng nói.

“Được rồi, lão phu nhân cứ yên tâm nhưng người không thể gặp được nhị phu nhân. Người có thể gặp đại tiểu thư nhưng không thể đến thăm nhị phu nhân được vì nàng đang bị giam ở Tĩnh viên.” Bàng Lạc Tuyết nói.

“Nếu như ta đều muốn gặp cả hai?” Lão phu nhân hỏi.

“Vậy ta cũng không có cách nào, mời lão phu nhân về cho.” Bàng Lạc Tuyết làm bộ ra vẻ tiễn khách nói.

“Dù gì cũng phải gặp đại tiểu thư trước.”

Lão phu nhân cau mày nói: “Gặp đại tiểu thư thôi cũng được. Như vậy đi, lần này ta chỉ gặp đại tiểu thư thôi.”

“Được, cho mời đại tiểu thư đến đây.” Bàng Lạc Tuyết nói.

“Vâng, thưa tiểu thư.” Tử Quyên nói.

“Lão phu nhân, mời ngài uống trà, đây là trà do Hoàng hậu nương nương ban thưởng, nghe nói là Hoàng hậu nương nương thích nhất uống loại này.”

“Đa tạ nhị tiểu thư, trà ở phủ Bàng Quốc Công dĩ nhiên ngon hơn sao với Hầu phủ chung ta rồi.”

“Lão phu nhân, ngài thật biết nói đùa.”

“Đại tiểu thư đến rồi.”

Bàng Lạc Vũ, thân mặc y phục bằng vải lụa, mỏng màu trắng làm cho người ta có một loại cảm giác trong suốt. Hai vai khoác thêm một mảnh satanh màu tím nhạt, chỉ cần một cơn gió thổi qua, người ta cũng cảm thấy một loại phiêu dật như tiên nữ sắp hạ xuống cõi phàm trần này. Từng sợi tơ của dải lụa mỏng ôm sát người, cẩn thận làm tôn thêm vẻ đẹp huyền bí của nàng. Mái tóc dài đen nhánh hờ hững khoác lên hai bờ vai thon thả, có chút kiều mị xinh đẹp, lại có lúc phân tán như đang phất phơ trước gió. Ngay lúc đó, trên thân thể nàng hiện ra một loại phong thái khác, một nữ nhân thành thục trở nên đáng yêu khiến người ta vừa nhìn đã muốn yêu thích và thương tiếc nàng. Làn da trắng nõn không có bất kỳ vết tích xấu xa nào như phảng phất của nét đẹp không tì vết. Hai mắt tròn to lóe sáng, đôi môi hồng đào kết hợp với nét ẩm ướt trên đôi gò má thanh tú của nàng, trông thật đáng thương.

“Ngoại tổ mẫu,.........”

Bàng Lạc Vũ gọi như thế, nước mắt cũng chảy xuống liên hồi trông thật điềm đạm đáng yêu.

“Đến đây, nữ tôn ngoan, ngoại tổ mẫu nhìn thấy cũng đau lòng.” Nước mắt lão phu nhân chảy ròng.

Bàng Lạc Tuyết nhìn cảnh thâm tình này thì cũng cảm thấy buồn cười.

“Ngoại tổ mẫu. “ Bàng Lạc Vũ lên tiếng gọi thê lương nghe như uất ức, đau buồn.

“Nữ tôn ngoan, ngoại tổ mẫu biết con chịu nhiều oan ức. Lại nói, lòng dạ phụ thân con cũng quá ác độc. Sao một mỹ nhân như con lại phạm một tội lớn như vậy được?”

“Ngoại tổ mẫu, người đừng nói nữa, đều là do tôn nữ không tốt đã để người lo lắng.”

“Con yên tâm, chỉ cần ngoại tổ mẫu còn một hơi thở thì sẽ không để bất cứ kẻ nào có cơ hội bắt nạt con hết.” Lão phu nhân nói xong câu đó thì liền nhìn Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết buồn cười, cảm thấy tôn nữ và ngoại tổ mẫu nhà này cũng thật là thú vị.

“Ngoại tổ mẫu, nếu không có người, Vũ nhi cũng không biết nên làm gì mới tốt.” Lần này Bàng Lạc Vũ khóc càng thêm thê thảm.

Bàng Lạc Tuyết đứng ở một bên nắm cằm mình, nhìn Bàng Lạc Vũ diễn kịch, quả nhiên hồi kịch vẫn chưa dứt.

Bàng Lạc Vũ lau nước mắt nói: “Ngoại tổ mẫu, đêm nay Tấn vương quay về, thế nhưng cha không đồng ý cho nữ tôn đi tham gia tiệc rượu mà cha có ý định để Băng Nhi thay thế vị trí của nữ tôn, gả cho Tấn vương.”

“Thật to gan, Bàng Quốc Công thật sự không coi Vương gia chúng ta ra gì sao? Việc kết hôn của nữ tôn là do ý chỉ của bệ hạ, bất cứ ai cũng không có quyền dám kháng chỉ của Hoàng Đế.”

Lão phu nhân liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết hờ hững đứng đó, nàng dường như không quan tâm chút nào chuyện bên này.

Bàng Lạc Tuyết tuy ăn mặc đơn giản nhưng mọi thứ đều là châu báu quý hiếm, tóc mây cài trâm hoa phối hợp với bộ phỉ thúy nạm bích hoa trông còn rất mới. Trên tay đeo một chuỗi bích tỳ châu ngọc do mười tám viên trân châu hồng nhạt kết thành. Mặt trên còn đính sợi vàng Như Ý kết tinh xảo, các hệ trân châu mỗi thứ một viên, cũng được chạm khắc vô cùng tinh vi.

“Nhị tiểu thư một thân hào hoa phú quý, nhìn tôn quý như thế, chẳng lẽ không cho tôn nữ ta chút gì sao?”